Tiểu quỷ sai nét mặt lo lắng nói: “Tiểu nương nương, người có thể thấy chúng tôi, thì người có thể thấy quỷ … Nhưng ở đây quá lớn … Và không có con quỷ nào cả”.
Tôi quay đầu lại nhìn anh trai mình. Anh tôi đang nhìn xuống các dụng cụ tra tấn và làm hồ sơ trong cuốn sách nhỏ. Anh dường như không cảm thấy bất kỳ sự bất thường nào.
“Phiền các ngươi một chuyến về tay không rồi, đi về trước đi.” Tôi mỉm cười xin lỗi.
Hai tiểu quỷ sai hướng tôi cười một cái rồi biến mất.
Anh tôi làm một bản hồ sơ và ra hiệu cho tôi lên nói chuyện.
Chúng tôi tiếp tục che cửa động bằng một tấm gỗ, sau đó dán Trấn hồn phù. Anh tôi làm một cái gò nhỏ, rồi cắm ba nén nhang màu đỏ.
Làn khói nhẹ cuộn tròn thẳng tắp, đợi thật lâu cũng không gặp điều gì bất thường.
“Thế nào rồi? Hai người có thấy gì không?” Lão lưu lo lắng hỏi.
Anh tôi mở cuốn sách nhỏ của mình: ” bên trong có chảo dầu, cọc gỗ, cối xay đá, móc sắt … Trước đó vài người chết như thế nào, chúng tôi cần đối chiếu một chút, trước tiên cũng nên dự phòng.”
Lão Lưu sợ hãi bởi giọng điệu thoải mái của anh tôi, hai người chết và một người bị thương. Anh ta sao còn có tâm trạng đối chiếu một chút?!
Tôi xem trong cuốn sách nhỏ kia, anh tôi còn vẽ một quả trái cây, tôi lặng lẽ hỏi.: ” Anh đói sao “
Anh tôi lườm tôi và khẽ nói: “Đây là một công cụ tra tấn!”
” Đây là công cụ tra tấn sao “‘: tôi không hoàn toàn tin anh tôi.
“Nở hoa lê.” Anh ta nhìn tôi một cách trống rỗng.
Tôi thấy anh tôi nắm lấy Lão lưu thì thầm, tôi liền móc điện thoại ra tìm kiếm cái được gọi là nở hoa lê.
Cái tên này nghe không giống một công cụ tra tấn, anh tôi vẫn là một họa sĩ tâm hồn, anh vẽ một hình quả lê giống như số “8”, và chỉ anh tôi biết nó là gì.
Nhìn thấy những hình ảnh và lời giải thích trên điện thoại, tôi mở to mắt – điều này, không ngờ lại có loại đồ vật như vậy!
Từ lúc tôi bắt đầu tiếp xúc với vòng tròn này, mỗi ngày đều phá hỏng Tam quan của tôi, còn đạt được cái nhìn sâu sắc!
Tôi xem vài cái trang web, cư nhiên nhìn thấy một câu hỏi: ban trai tôi đem một cái nở hoa lê nhét vào trong rôi, còn cả ngày mở ra xem, xin hỏi. Tôi có bị bệnh không?
Phía dưới vẫn còn có một vị bác sĩ nghiêm túc trả lời: xem khả năng chịu đựng của bạn, có đau đơn hay khó chịu không, nếu như thấy bản thân không khoẻ, vui lòng tới điều trọ y tế càng sớm càng tốt
Tôi tròn mắt. Công cụ tra tấn ở đây trông giống như một xưởng tra tấn nhỏ. Nơi này có thể đã được sử dụng như một nơi tra tấn trong quá khứ, vừa rồi còn thấy da người khô bị treo lên.
Nhưng quỷ ở đâu?
” Lão đã ném cỗ quan tài đó ở đâu rồi, ngu xuẩn, loại chuyện này, thực sự đáng lo ngại”. Anh tôi mắng lão lưu, rồi quay sang tôi nói. ” Tiểu Kiều, hãy đi tìm chiếc quan tài đen “.
Trên các công trường xây dựng lớn, một khu vực thường được dành để vứt rác, sau đó sẽ được xử lý sạch sẽ và quan tài trống kia đã được ném vào bãi rác.
Nhìn bãi rác như một ngọn đồi, anh tôi, yêu cầu tôi đứng yên và không di chuyển: “Đừng yên, cẩn thận đừng để bị thương, Giang Khởi Vân sẽ nổi bão.”
Tôi gật đầu, nhìn anh tôi trèo lên tìm nó. Mãi đến khi trời tối, anh tôi mới bật được chiếc quan tài đen ra.
Chiếc quan tài màu đen này không có quỷ khí, chỉ có hơi thở nặng dày đặc. Anh tôi lấy đèn pin ra chiếu vào một vòng mắng: ” xảy ra gì đó không ổn, ở đây, phát hiện ra kinh văn khắc chế “.
Tôi ngồi xổm và nói, “Được rồi, bây giờ vẫn còn một vài người tin vào âm dương thần, quỷ, đại đa số còn lại không tin vào điều đó, hơn nữa người bình thường đều không hiểu những câu kinh văn này… nhưng câu kinh văn này, được khắc ở đáy quan tài để làm gì?”
“Nó được sử dụng để trấn quỷ. Đáy quan tài dùng để phong ấn cửa động kia.” Anh tôi cùng tôi đẩy nắp quan tài ra, dùng đèn pin quét qua một vòng. Tôi nhìn vào bên trong quan tài, thấy hình ảnh Hắc Bạch vô thường được khắc ở bên trong.
“Xem, có thất bát gia đang nhìn chằm chằm vào đây. Chiếc quan tài đen này, không phải là một quan tài trống được đặt ngẫu nhiên, có lẽ được pháp sư, sử dụng để trấp áp phòng tra tấn nhiều năm trước “.
“Em nên làm gì bây giờ? Thứ đó đã xuất hiện, còn có một công trường xây dựng ở đây, em không thể tiếp tục phong ấn nó?” Tôi nghĩ về bộ dáng tiều tụy của Hầu thiếu văn, Nếu nơi này không hoạt động tốt, có lẽ hắn không hy vọng tranh giành được quyền lực.
Anh tôi suy nghĩ một lúc nói: ” Nếu không, em mượn thất bát gia từ quỷ phu của em dùng một chút. Không chừng, chỉ có bọn họ mới có thể câu con lệ quỷ này, miễn là lệ quỷ này nằm liệt giữa đường, anh sẽ xua tan tà khí và âm khí, còn những đồ vật tra tấn kia, chỉ cần đào nó ra, phơi dưới ánh nắng, sau đó có thể lấp cửa động vào tiếp tục công việc”.
Tôi bĩu môi, theo lời anh, tôi nói: ” minh phu, buổi tối mới có thể xuất hiện trong phòng em..”
“Nếu hắn không xuất hiện vào ban đêm, em nên lo lắng, bị con quỷ khác câu đi rồi.” Anh tôi ngáp và nhìn đồng hồ: “Đi thôi, để họ di chuyển quan tài trở lại. Chúng ta sẽ quay lại vào ngày mai. “
Chúng tôi đi bộ trở lại công trường, xa xa thấy Lão Lưu đang đứng ở cửa sổ,lắng nghe gì đó, trước một căn phòng.
Ông ta lén lút ngồi xổm ở cửa sổ và nghe ngóng. Không có động tĩnh trong phòng. Ông ta sốt ruột đi bò tới cửa sổ ngó xem.
Đột nhiên ông ta hét lên và ngã xuống đất, sau đó kêu to: “Chết, chết người!” lại chết người! Mau, mau tới xem.!
nhân viên tạp vụ nghe thấy tiếng hét, chạy ra xem, một vài người lá gan lớn hơn. Đá văng cánh cửa kia ra.–
Bên trong là một phụ nữ trung niên mập mạp. Lúc này, cổ cô lơ lửng phía trên giường, hai chân quỳ xuống cuối giường, quần áo đều mở. Có một cái gì đó mờ nhạt giữa hai chân.
Sĩ quan Lư đến, bác sĩ pháp y, đã rút ra một máy tạo bọt từ chân của xác chết, đây là loại được sử dụng trong nhà bếp để đánh trứng, kích cỡ nắm tay rất linh hoạt.
Đây không giống như công cụ tra tấn nở hoa lê? Loại này hành hạ tới chết, tại sao tôi lại cảm thấy như xử phạt dâm phụ vậy?
Tôi đứng cạnh đám đông và sớm nghe rất nhiều tin đồn. Người phụ nữ này sống với chồng và làm việc trong bếp của công trường xây dựng. Trong công trường đàn ông thì nhiều mà nữ thì ít. Cô ta thường lẻn đến những nơi tối tăm để được gặp gỡ người khác. Có phải người chồng đã phát hiện ra, bì quá tức giận nên sịn ra dã tâm biến thái ư..
Sĩ quan Lư nhanh chóng triển khai mệnh lệnh, rồi đến thì thầm với chúng tôi, “hai người có gì muốn nói không?”
Tôi gật đầu và nói: “Trung sĩ Lư, có một số điều về nghi phạm mà chúng tôi cần phải giải quyết. Bằng không, ngay cả khi anh giết nghi phạm, thì vẫn sẽ có nạn nhân tiếp theo.”
Sĩ quan Lư nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt sắc bén: ” Tiểu kiều, anh trai của cô luôn cằn nhằn, và cô cũng bị ảnh hưởng bởi hắn ta. Sinh viên đại học muốn chủ nghĩa duy vật sao, không cần học anh cô.”. ( Lại là triết học, ám ảnh mị quá mà )
“Này, tôi cũng là sinh viên!” Anh tôi tức giận.
“Cảnh sát Lư, mọi người đều nhìn thấy một thế giới khác, anh hãy để chúng tôi giải quyết nó trước, tuyệt đối không làm chậm trễ các anh thi hành nhiệm vụ, được chứ? Thứ này anh cũng thấy rồi, rất nguy hiểm.” Tôi khuyên.
Sĩ quan Lư cau mày và nhìn chằm chằm vào tôi. Lúc này, tai nghe của anh ta vang lên, một người báo cáo tung tích của nghi phạm. Anh ta trầm ngâm một lúc, quay lại và gật đầu với chúng tôi: “Lên xe đi-“