Cái gì gọi là sau khi Bạch Lạc tỉnh lại, việc đầu tiên làm cư nhiên là cắn lưỡi tự vẫn?
Lại cái gì gọi là Nhiếp Hoài Vũ rất nỗ lực trị khỏi cho Bạch Lạc?
Bạch Lạc y làm sao mà phải cần Nhiếp Hoài Vũ trị khỏi cho y?
Hơn nữa Bạch Lạc tại sao muốn tự vẫn!
"Nhiếp Hoài Vũ, ngươi rốt cuộc đang nói bậy cái gì?"
Xích Viêm mày gắt gao nhíu lại, biểu tình trên mặt cũng khó coi vô cùng.
Hắn trước đây luôn cho rằng Bạch Lạc là chủ động đến nhà Nhiếp Hoài Vũ.
Hắn cho rằng tên hỗn đản này ở đó cùng Nhiếp Hoài Vũ, sau đó còn lên giường cùng hắn ta!
Xích Viêm chỉ cần vừa nghĩ tới Bạch Lạc cư nhiên dám làm ra những chuyện như vậy, trong lòng liền phẫn nộ muốn mạng.
Hắn thật sự hận không thể bóp chết hai tên gian phu dâm phu này!
Nhưng mà bây giờ, Nhiếp Hoài Vũ lại nói với hắn, không phải như vậy...
Bạch Lạc tựa hồ là được Nhiếp Hoài Vũ cứu, hơn nữa hình như đã chịu kích thích rất nghiêm trọng...
Trong đầu Xích Viêm xẹt qua cảnh tượng Bạch Lạc lúc đó ở trong phòng dùng đầu đụng tường.
Trong lòng bỗng nhiên có một dự cảm không tốt...
Lẽ nào nói, những gì Nhiếp Hoài Vũ nói là thật?
Bạch Lạc không phải là tự mình chạy tới phủ Nhiếp Hoài Vũ, mà là y gặp phải nguy hiểm gì đó, sau đó được Nhiếp Hoài Vũ cứu!
Nhưng mà, xích Viêm lại sợ những suy nghĩ này là thật.
Bởi vì nếu như Bạch Lạc thật sự giống như những gì Nhiếp Hoài Vũ nói đã chịu kích kích nghiêm trọng.
Vậy thì tất cả những gì mình làm, chẳng phải là đồng nghĩa với bức Bạch Lạc vào con đường chết sao?
Xích Viêm cắn chặt răng đem Bạch Lạc kéo qua, sau đó vạch y phục của y ra, chỉ vào những dấu hôn kia nói với Nhiếp Hoài Vũ:
"Vậy thì, ngươi có thể giải thích rõ ràng với bổn vương, những dấu vết dơ bẩn bất kham trên người hắn kia là của ai lưu lại không? Lẽ nào không phải là ngươi?"
Hai mắt Xích Viêm đều đã mị lên, hắn theo bản năng cho rằng Nhiếp Hoài Vũ đang nói dối.
Gia hỏa này coi hắn là tên ngốc sao?
Đều đã chơi Bạch Lạc thành cái dạng này rồi, bây giờ cư nhiên bịa ra một lý do như vậy.
"Thú vị không, Nhiếp Hoài Vũ? Chơi qua rồi thì thế nào? Đừng có không thừa nhận! Hay là nói, vào lúc mà ngươi không biết, Bạch Lạc không có tự trọng để cho nam nhân khác chơi qua trước?"
Nhưng mà điều khiến Xích Viêm không ngờ tới là, Nhiếp Hoài Vũ còn chưa nói gì. Bạch Lạc đột nhiên lại quỳ xuống.
Y nhắm chặt hai mắt, cắn răng khóc...
Cả người căn bản cuộn thành một cục, giống như đã chịu kích thích cực lớn!
Bạch Lạc đã rất nỗ lực để lãng quên hết những ký ức trước đây...
Y không muốn lại lần nữa hồi tưởng đến tất cả những gì phát sinh trước đây.
Nhưng mà Xích Viêm lại cứ lần một lần lại một lần nhắc nhở y...
Chính mình đã từng bị hai tên đáng sợ như vậy làm nhục!
Bọn chúng từng hôn qua cơ thể mình, lưu lại dấu vết dơ bẩn bất kham trên đó.
Thậm chí, Xích Viêm còn không ngừng nói với y, những dấu vết lưu lại trên người y rốt cuộc dơ bẩn và ghê tởm cỡ nào!
"Không...Đừng mà..."
Bạch Lạc kéo chặt y phục của mình, sau đó khóc không thành tiếng.
Y cũng không muốn... Y cũng không muốn bị những tên kia chạm vào a!
Nhưng mà không có ai tới cứu y...
Toàn thế giới đều vứt bỏ y.
Chỉ đem một mình y vứt bỏ ở nơi tối tăm vô cùng vô tận ấy...
Chỉ có mỗi cái chết mới có thể giải thoát y khỏi nơi tăm tối đáng sợ ấy...
Trạng thái của Bạch Lạc quả thực quá tệ, giống như trước đó lúc Xích Viêm đem y một mình nhốt lại.
Xích Viêm nhìn bộ dạng y, trái tim đột nhiên thắt lại.
Nhiếp Hoài Vũ cũng vội vàng đi qua. Muốn ôm Bạch Lạc vào trong lòng, sau đó an ủi y.
Nhưng mà Xích Viêm sao có thể để Nhiếp Hoài Vũ ôm Bạch Lạc như vậy ngay trước mặt mình?
Hắn nhanh hơn Nhiếp Hoài Vũ một bước kéo Bạch Lạc dậy, sau đó đem cả người Bạch Lạc đều ôm vào trong lòng mình.
Sợ hãi Bạch Lạc sẽ lại làm ra hành động quá kích lần nữa.
Xích Viêm trực tiếp dùng tay đập vào gáy Bạch Lạc, khiến y hôn mê bất tỉnh.
Xích Viêm đã rất lâu không có đem Bạch Lạc bế bổng lên như vậy.
Trước đây lúc ở trên giường mặc dù cũng thường ôm y vào trong lòng, nhưng mà trên giường dù sao cũng không so được với bế như vậy, có thể trực quan cảm giác được trọng lượng của Bạch Lạc...
Xích Viêm mặc dù biết Bạch Lạc gầy, nhưng mà, hắn lại không biết gia hỏa này bây giờ cư nhiên lại nhẹ tới như vậy.
Gia hỏa này rốt cuộc bị làm sao? Rõ ràng là một nam nhân, nhưng mà còn nhẹ hơn cả nữ nhân?
Xích Viêm nhìn Bạch Lạc một cái, sau đó nói với Nhiếp Hoài Vũ: "Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nhiếp Hoài Vũ trước đây ở trước mặt Bạch Lạc cũng không dám nói quá chi tiết.
Bây giờ thấy Bạch Lạc đã bất tỉnh, vội vàng nói:
"Lúc người của thần nhìn thấy Bạch Lạc, hắn đã ngã trong một vũng máu. Lúc ấy, trên người hắn đã có những dấu vết kia rồi.
Lúc Bạch Lạc ngủ nằm mơ, trong miệng không ngừng kêu đừng mà, còn kêu ai đến cứu hắn với...
Việc đầu tiên làm sau khi tỉnh lại, cũng là cắn lưỡi tự vẫn.
Vậy nên Bạch Lạc rốt cuộc đã trải qua những gì... Vương gia cũng hẳn là có thể đoán được?
Còn có... Thần phát hiện, hắn rất sợ hãi bóng tối. Có lẽ là đã chịu kích thích quá lớn, hắn chỉ cần ở nơi tối tăm, liền sẽ lập tức tìm chết.
Vì vậy trước đây thần mới nói với vương gia, ngàn vạn đừng để Bạch Lạc một mình ở nơi tối tăm, cũng ngàn vạn đừng kích thích hắn nữa... Thần sẽ nói ra những lời như vậy, là thật sự sợ Bạch Lạc sẽ lại giẫm lên vết xe đổ, sau đó tìm chết!"
Xích Viêm chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị cái gì đó chặn lại.
Nơi đó quả thực buồn bực khó chịu...
Tay ôm Bạch Lạc đã bất giác thu chặt lại.
"Không! Không thể nào..."
Bạch Lạc sao có thể trải qua những chuyện như vậy?
Y không phải là chủ động đến chỗ Nhiếp Hoài Vũ, không biết xấu hổ đi câu dẫn Nhiếp Hoài Vũ sao?
Nhưng mà bây giờ tại sao lại trở thành y bị kẻ xấu làm nhục!
Trong đầu Xích Viêm bỗng lại xẹt qua một câu mà Bạch Lạc nói, y nói: "Là Thẩm Vân Niệm tặng y cho người cường bạo..."
Xích Viêm căn bản chính là không tin.
Trước đây không tin.
Bây giờ vẫn là không tin!
Vân Niệm của hắn tốt như vậy?
Sao có thể làm ra những chuyện như vậy?
Xích Viêm rất cường thế nói với Nhiếp Hoài Vũ:
"Nhiếp Hoài Vũ, câu chuyện ngươi bịa quả thực rất hay. Nhưng ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin sao?"
Xích Viêm lắc lắc đầu, không nguyện ý tin tưởng mỗi một từ Nhiếp Hoài Vũ nói ra.
Hắn cảm thấy đây nhất định là Nhiếp Hoài Vũ liên hợp với Bạch Lạc bịa ra để hù dọa mình.
Trên người Bạch Lạc sao có thể xảy ra chuyện đáng sợ như vậy?
Nếu như người của Nhiếp Hoài Vũ không có kịp thời tìm thấy Bạch Lạc, vậy thì việc đầu tiên khi Bạch Lạc tỉnh lại chính là cắn lưỡi tự vẫn.
Bây giờ... Y chẳng phải là đã chết rồi sao?
Xích Viêm hoàn toàn khó mà tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Nếu như tất cả những gì Nhiếp Hoài Vũ nói là thật...
Xích Viêm cảm thấy tất cả yếu tố bạo lực trong lòng mình toàn bộ đều sẽ kích phát ra.
Cho dù có đem những tên kia thiên đao vạn quả cũng không quá!
Vì vậy, đây nhất định là giả!
Nhưng mà, đúng lúc này, thanh âm Nhiếp Hoài Vũ lại tràn ngập châm chọc vang lên:
"Vương gia nếu như không tin, có thể ra ngoài cùng thần một chuyến. Thần sẽ cho ngài xem chứng cứ!"
Hóa ra, ngày hôm đó lúc Nhiếp Hoài Vũ tìm thấy Bạch Lạc, hai tên tráng hán kia lại không có đem theo xe ngựa.
Tình trạng của Bạch Lạc thực sự quá mức dọa người, hai tên kia sợ mình gây chuyện, ngay cả xe của phủ thừa tướng cũng không đánh đi.
Người của Nhiếp Hoài Vũ liền đem cả xe ngựa về hầu phủ.
Nhiếp Hoài Vũ sai người đem chiếc xe ngựa kia đánh ra, sau đó nói với Nhiếp Hoài Vũ:
"Xe ngựa này, Thụy vương hẳn là từng thấy qua. Đây chính là người của thần lúc cứu Bạch Lạc ngày hôm đó, cùng đem về."
Xích Viêm nhìn xe ngựa này, chỉ cảm thấy trong đầu mình "Ong" một tiếng, cả người đều sững sờ.
Xe ngựa này hắn tất nhiên nhận ra, hôm đó ở phủ thừa tướng, hắn chính mắt nhìn thấy Bạch Lạc lên chiếc xe ngựa này...
Trong xe ngựa còn có vết máu Bạch Lạc nôn ra lúc đó.
Thậm chí còn có dấu vết Bạch Lạc bị đánh đập ở trong đó...
Xích Viêm mặc dù tin tưởng Thẩm Vân Niệm nhất định không biết việc này, đây hẳn là đám hạ nhân phủ thừa tướng tự mình làm ra.
Nhưng mà lại không ngờ Bạch Lạc thực sự đã trải qua chuyện đáng sợ như vậy!
Lúc đó, Xích Viêm cũng cảm thấy xe ngựa này kỳ quái...
Hắn khi đó nghe thấy trong xe truyền ra tiếng động kỳ quái.
Thậm chí đều muốn lên trước xem xét một phen.
Chỉ là sau đó Xích Viêm một lòng muốn bồi Thẩm Vân Niệm đi dạo hội đăng, vì vậy liền xem nhẹ nó.
Lại không ngờ được, hóa ra tiếng động kỳ quái kia cư nhiên là Bạch Lạc phát ra.
Cư nhiên là ở trước mặt hắn, cầu cứu hắn!
Trái tim Xích Viêm giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Khiến hắn cảm thấy ngay cả hô hấp đều tràn ngập đau đớn.
Xích Viêm khó có thể tưởng tượng, Bạch Lạc một mình ở trong đó rốt cuộc có bao nhiêu bất lực...
Y nhìn chính mình ngày càng đi xa...
Rõ ràng cách y gần như vậy.
Cứu y chỉ là việc dễ như trở bàn tay, nhưng mà căn bản không biết sự tồn tại của y.
Chỉ đem một mình y lưu lại nơi đó...
Bạch Lạc lúc đó có bao nhiêu là tuyệt vọng chứ!
Trái tim Xích Viêm quả thực đau không nói nên lời...
Nhưng mà, hắn cư nhiên còn hiểu lầm Bạch Lạc như vậy.
Hắn cho rằng Bạch Lạc biến mất, là bởi vì y không có liêm sỉ chạy tới nhà Nhiếp Hoài Vũ.
Cho rằng những dấu vết kia trên người y, là do phóng túng cùng Nhiếp Hoài Vũ lưu lại.
Cho rằng y không biết xấu hổ ở lì nhà Nhiếp Hoài Vũ, không ngừng câu dẫn hắn ta...
Bởi vì hiểu lầm như vậy, Xích Viêm làm nhục y, mắng y, đánh y...
Còn đem y một mình nhốt ở nơi tối tăm kích thích y, mạnh mẽ chiếm hữu y...
Xích Viêm gắt gao nắm chặt ngón tay mình.
Hắn đem tất cả những trừng phạt quá đáng nhất đều dùng trên trên người Bạch Lạc.
Hắn hận Bạch Lạc không có liêm sỉ, hận y cư nhiên tiện như vậy!
Nhưng mà đến cuối cùng, Nhiếp Hoài Vũ lại nói với hắn, hắn cư nhiên hiểu lầm Bạch Lạc rồi.
Bạch Lạc căn bản chuyện gì cũng không có làm...
Ngược lại, y còn chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy!
Trong lòng Xích Viêm quả thực khó chịu không nói nên lời.
Thật sự là...
Hắn rốt cuộc đều đã làm những gì với Bạch Lạc?