"Bạch Lạc hắn sao có thể xảy ra chuyện?"
Xích Viêm căn bản chính là gào lên.
Hắn căn bản không tin những lời đám người này nói.
Bạch Lạc của hắn rõ ràng vẫn đang yên ổn chờ hắn đón về phủ.
Bây giờ sao bỗng nhiên lại xảy ra chuyện rồi?
"Các ngươi đang lừa bổn vương có đúng không? Đừng nói đùa nữa, mau dẫn Bạch Lạc qua đây!
Bổn vương không thích trò đùa như vậy. Ai còn dám nói đùa như vậy nữa, bổn vương sẽ giết chết hắn!"
Xích Viêm đẩy đám người ra, muốn tìm thấy bóng hình quen thuộc kia ở trong đám bọn họ.
Hắn biết.
Lần này là hắn không đúng...
Hắn muốn dùng Bạch Lạc đi đổi thuốc giải có thể chữa trị cho Thẩm Vân Niệm.
Thậm chí, bởi vì Thẩm Vân Niệm bệnh nặng, hắn đều không có đích thân đi đón Bạch Lạc về.
Điều này nhất định sẽ khiến Bạch Lạc cảm thấy tức giận.
Nhưng mà, hắn đã biết sai rồi.
Hắn cũng định xin lỗi Bạch Lạc thật tốt.
Vì thế, Bạch Lạc sao có thể tức giận với hắn, giả bộ xảy ra chuyện!
"Bạch Lạc, ngươi ra đây cho ta, Bạch Lạc!
Ta biết ngươi tức giận với ta. Ngươi ra đây, chỉ cần ngươi ra đây, bất luận ngươi có yêu cầu gì, ta đều sẽ đáp ứng ngươi!"
Vậy mà Xích Viêm mặc dù miệng nói như vậy.
Nhưng hắn lại cảm thấy da đầu mình tê dại.
Bởi vì ở đây nhiều binh sỹ như vậy, mỗi người đều quỳ dưới đất.
Đầu bọn họ cúi rất thấp, mắt thường có thể nhìn thấy toàn thân đang phát run.
Bọn họ đang sợ hãi...
Vậy nên, bọn họ đang sợ cái gì?
Xích Viêm đột nhiên kéo một thủ lĩnh lên, sau đó quát: "Mau lên, bảo Bạch Lạc ra đây!"
Lúc này, thủ lĩnh những kia mới nói với Xích Viêm:
"Vương gia, sơn cốc đột nhiên gặp phải mã tặc, bọn chúng đã giết không kịp trở tay những người chúng ta để lại đó.
Thậm chí ngay cả thần y cũng đã mất mạng, Bạch Lạc bây giờ không rõ tung tích."
Nói xong, thủ lĩnh này liền bảo người đưa thi thể thần y lên.
Người gọi là thần y này là người lúc đó nói muốn Bạch Lạc đến sơn cốc ở hai ngày.
Xích Viêm sau khi nhìn thấy thi thể hắn ta, cả người đều dọa tới lỏa đảo lùi lại.
Rõ ràng trước đó vẫn còn là một người sống sờ sờ, bây giờ lại đã không còn hô hấp.
Hắn ta hai mắt nhắm chặt, trên người đều là máu đen, ngay cả thi thể đều đã cứng lại!
Lúc này, Xích Viêm mới ý thức được, Bạch Lạc thật sự xảy ra chuyện rồi...
- -----
Kỳ thực Thẩm Vân Niệm hận không thể khiến Bạch Lạc chết ngay lập tức.
Nhưng nàng rốt cuộc chỉ là một thiên kim tiểu thư.
Cho dù dưới tay nàng có không ít ám vệ, nhưng mà cũng không đủ để có thể đối kháng với binh sỹ của Xích Viêm.
Vậy nên, nàng chỉ có thể xin viện trợ của Xích Phong.
Trước đây Xích Phong rất hứng thú với Bạch Lạc, sau khi biết kế hoạch có thể bắt được Bạch Lạc của Thẩm Vân Niệm, hắn liền lập tức đồng ý.
Nhưng mà tiền đề là Bạch Lạc không thể chết, cho dù chết, cũng nhất định phải đợi sau khi hắn chơi đủ rồi mới xử chết.
Còn thần y đang nằm ở đây bây giơ, tất nhiên cũng không phải là thần y thật.
Bất quá là Xích Viêm muốn lừa Bạch Lạc qua đây, tùy tiện tìm một công cụ mà thôi.
Dù sai độc rắn của nàng là giả, lại nào cần thuốc giải với thần y gì?
Bây giờ nhìn thấy những người này khiêng thi thể "thần y" lên, Thẩm Vân Niệm ngay cả đáy mắt đều chứa ý cười.
Quá tốt rồi, Xích Phong đã đắc thủ.
Hắn đã đưa Bạch Lạc đi rồi.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa thể lấy mạng Bạch Lạc ngay, nhưng mà, cái này e là so với lấy mạng Bạch Lạc, càng khiến nàng sảng khoái hơn!
Thẩm Vân Niêm vẫn còn nhớ ngày hôm đó, cảnh tượng Xích Phong khắc tên hắn lên người Giản Hằng.
Con dao kia chuyên dùng để điêu khắc gỗ, dùng trên người.
Ngay cả thịt đều bị con dao kia cắt đứt.
Máu máu đỏ tươi nhiễm khắp người Giản Hằng, tiếng hắn kêu êm tai cỡ nào...
Gào thét trong thống khổ...
Chỉ cần nghe, đều biết đau cỡ nào!
Xích Phong người này giỏi giày vò người nhất.
Bạch Lạc đến chỗ hắn, kết cục khẳng định rất thảm.
Thẩm Vân Niệm đang nghĩ, đợi lúc nào đó, nàng muốn đích thân đi xem Bạch Lạc sẽ có kết cục thế nào?
Đấu với nàng? Y xứng sao?
Bất quá Thẩm Vân Niệm mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại một chút cũng không biểu hiện ra, mà lộ ra biểu tình lo lắng.
"Vương gia, Bạch Lạc này bị mã tặc bắt về, cho dù không chết, phỏng chừng cũng đã bị đám người kia làm nhục rồi..."
Thẩm Vân Niệm đang nhắc nhở Xích Viêm.
Bạch Lạc y không còn sạch sẽ nữa.
Cho dù Xích Viêm có thích Bạch Lạc hơn nữa, nhưng mà hắn có thể tha thứ cho một người đã bị vô số nam nhân làm nhục không?
Bạch Lạc như vậy, cho dù may mắn không chết, được cứu về, cũng đã không còn bất kỳ tác dụng gì.
Dù sao triều đại này, cho dù nam nhân gia đình bình thường, đều không thể chấp nhận thê tử mình bị một đám người cường bạo.
Càng đừng nói là vươn gia trong hoàng thất nữa!
Nỗi sỉ nhục lớn như vậy, hoàng thất căn bản không thể chấp nhận được!
Thẩm Vân Niệm vừa nói, còn vừa bắt đầu ho kịch liệt.
Nàng bây giờ vừa hết độc rắn, thân thể còn chưa tốt lắm, tất nhiên phải làm ra bộ dáng yếu đuối.
Nàng muốn có được sự thương tiếc của Xích Viêm.
Một bên là mình băng thanh ngọc khiết, một bên là Bạch Lạc bị một đám mã tặc làm nhục.
Thẩm Vân Niệm tin Xích Viêm biết nên chọn ai?
Xích Viêm lúc này nên triệt để vứt bỏ Bạch Lạc, mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà Thẩm Vân Niệm không ngờ được rằng, Xích Viêm ngay cả nhìn nàng một cái cũng không, trực tiếp bước lớn đi ra ngoài.
Hắn hét lên với đám thị vệ:
"Đi tìm Bạch Lạc cho ta! Cho dù đào tung ngọn núi đó lên, cũng nhất định phải tìm được cho ta!"
Thanh âm Xích Viêm vô cùng lớn:
"Ta nói cho các ngươi, hắn là vương phi của bổn vương, nếu như hắn có gì bất trắc, ta sẽ để tất cả các người bồi táng cùng hắn!"
Thẩm Vân Niệm căn bản không ngờ được, nàng đều đã nói tới mức như vậy rồi, Xích Viêm cư nhiên vẫn chấp niệm muốn đi tìm Bạch Lạc!
Hơn nữa, hắn cư nhiên còn ở trước mặt tất cả mọi người nói Bạch Lạc là vương phi của hắn!
Tên thị vệ thấp hèn như cát bụi kia, y dựa vào đâu?
"Vương gia!"
Thẩm Vân Niệm căn bản không khống chế được, lập tức hét lên:
"Ngươi không có nghe thấy những lời ta vừa nói sao? Bạch Lạc bây giờ đã không còn sạch sẽ nữa! Vương gia sao có thể gọi hắn là vương phi?"
Nàng vươn tay, lập tức bắt lấy tay Xích Viêm, sau đó nhìn hắn lắc đầu.
Tiếng ho lại càng rõ ràng.
Nàng nghĩ mình đều đã ám thị cho Xích Viêm tới vậy rồi, Xích Viêm dù thế nào cũng biết nên làm gì nhỉ?
Nhưng mà Xích Viêm lại giật tay nàng ra, dị thường hung ác nói với nàng:
"Vân Niệm, Bạch Lạc là vì ngươi mới như vậy! Ngươi sao có thể nói ra những lời đó?"
Xích Viêm căn bản ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Thẩm Vân Niệm nữa.
Hắn đầu cũng không ngoảnh lại đi ra ngoài cửa.
"Các ngươi tìm thật kỹ cho ta, nhất định phải tìm được người cho ta!"
Thẩm Vân Niệm cứ như vậy trơ mắt nhìn Xích Viêm rời đi, nhưng mà lại không có cách nào ngăn cản...
Trong lòng quả thực ủy khuất không nói nên lời.
Ngón tay dùng sức nắm thành quyền.
Trong lòng là nỗi hận vô cùng vô tận!
Nàng không ngờ được, nàng đều đã nói tới mức như vậy rồi.
Nàng đều đã nói với Xích Viêm rằng Bạch Lạc không còn sạch sẽ nữa rồi.
Nhưng mà Xích Viêm lại vẫn là muốn đi tìm y!
Trong lòng hận không nói nên lời!
Nàng thật sự hận không thể tận tay cắt từng miếng thịt trên người Bạch Lạc xuống, đem y lăng trì tới chết!
Thẩm Vân Niệm nghiến răng, ngay cả hai mắt đều mị lên.
Xích Viêm không phải muốn tìm Bạch Lạc sao?
Nàng sẽ giày vò Bạch Lạc tới chết!
Nàng muốn khiến Bạch Lạc hối hận đã sống trên thế giới này!
Muốn khiến y bị giày vò sống không bằng chết!
Xích Viêm cảm thấy mình sắp điên rồi!
Hắn căn bản chính là không muốn tin Bạch Lạc của hắn cứ như vậy gặp phải bất trắc.
Hắn rõ ràng đã hứa với Bạch Lạc, đợi y trở về, hắn sẽ cưới y làm thê!
Nhưng mà bây giờ, Bạch Lạc lại không có trở về... thậm chí hoàn toàn không rõ tung tích.
Xích Viêm đích thân dẫn binh đến sơn cốc Bạch Lạc đi cuối cùng kia.
Người trong sơn cốc kẻ chết, người bị thương.
Theo những người còn sống nói, phàm là trông xinh đẹp đều bị bắt đi, xấu thì bị giết.
Đám mã tặc kia quanh năm luẩn quẩn ở đây, mỗi lần sau khi đem người về làm nhục xong, thì sẽ giết chết.
Vì vậy cho dù hiện tại Bạch Lạc vẫn còn khả năng còn sống, nhưng qua mấy ngày nữa, y khẳng định cũng chết!
Xích Viêm nghe những người này nói, chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị thiêu đốt.
Đau tới mức toàn thân hắn phát run.
Trong đầu là những lời Bạch Lạc nói với hắn trước khi đi.
Y muốn hắn nhất định phải chăm sóc tốt cho đệ muội y...
Lúc đó, Xích Viêm căn bản không đặt lời Bạch Lạc nói ở trong lòng.
Hắn luôn cảm thấy Bạch Lạc đang nói bậy.
Bất quá là đi sơn cốc ở hai ngày mà thôi, lại làm bộ sinh ly tử biệt, có cần thiết không?
Lúc đó, Xích Viêm còn thầm trào phúng Bạch Lạc.
Cảm thấy chuyện bé xé ra to.
Lại không ngờ rằng, Bạch Lạc cư nhiên thật sự không thấy đâu nữa.
Xích Viêm trước giờ chưa từng cảm thấy dằn vặt như vậy.
Lời những người kia vừa nói, mỗi một câu đều giống như một lưỡi dao sắc nhọn, đang hung hăng đâm vào trái tim hắn!
"Sẽ không đâu, Bạch Lạc sẽ không có chuyện gì..."
Xích Viêm không ngừng lặp lại những lời này.
Giống như đang an ủi chính hắn.
"Các ngươi mau đi tìm cho ta! Bất luận như thế nào nhất định phải tìm được hắn!"
Xích Viêm đang liều mạng nói với chính mình.
Bây giờ, hắn dẫn nhiều nhân thủ như vậy, tin rằng không mất bao lâu, liền có thể tìm được Bạch Lạc.
Đợi khi hắn tìm được Bạch Lạc, hắn khẳng định sẽ an ủi Bạch Lạc thật tốt.
Hắn sẽ không để tâm Bạch Lạc có phải là bị người khác chạm vào rồi hay không.
Chỉ cần Bạch Lạc vẫn ổn là được...
Nhưng mà thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, lại cũng vẫn không có tung tích gì của Bạch Lạc.
Trái tim Xích Viêm càng ngày càng đau, nỗi sợ hãi trong lòng phóng đại vô tận.
Thậm chí thị vệ bên cạnh hắn đều nói với hắn:
"Vương gia, đã nhiều ngày như vậy rồi, vẫn là không tìm thấy bóng dáng Bạch Lạc.
E là..."
Thị vệ này quỳ xuống trước mặt Xích Viêm.
"E là Bạch Lạc sớm đã chết rồi.
Vương gia, còn tìm như vậy nữa cũng không có tác dụng gì... Không bằng cứ như vậy đi..."