• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bạch Lạc, ngươi nghe ta nói, đây không phải là chuyện nguy hiểm gì. Ngươi không cần sợ.

Kỳ thực ngươi chỉ là đi đến đó làm khách hai ngày mà thôi...

Đối phương đã đồng ý với ta, sẽ đối đãi ngươi thật tốt, hắn sẽ không làm gì ngươi.

Chỉ cần hai ngày, ta sẽ đi đón ngươi về.

Hơn nữa, ngươi phải biết. Ta có nhiều người như vậy, nếu như có bất kỳ ai dám gây bất lợi cho ngươi, ta nhất định sẽ cho thủ hạ của ta, san bằng nơi kia."

Xích Viêm rất kiên định mà nói như vậy.

Hắn vừa nói, còn vừa ôm Bạch Lạc vào trong lòng.

Xích Viêm biết Bạch Lạc không thích Thẩm Vân Niệm, tất nhiên cũng không muốn đi cứu nàng.

Nhưng mà, Xích Viêm không có cách nào trơ mắt nhìn tiểu cô nương của hắn chết đi như vậy...

Đều nói quan tâm tất loạn.

Bây giờ Xích Viêm căn bản không cách nào suy nghĩ, mình rốt cuộc phải làm thế nào?

Hắn chỉ có thể đem tất cả hy vọng đặt lên người Bạch Lạc.

"Bạch Lạc, lần này chỉ có thể dựa vào ngươi rồi. Đợi qua việc này rồi.

Ta sẽ tuyên bố với tất cả mọi người, ta sẽ cưới ngươi về vương phủ của ta, để ngươi làm vương phi của Xích Viêm ta!

Về sau sẽ không có bất cứ kẻ nào dám khi dễ ngươi nữa! Ta sẽ cho ngươi tất cả vinh sủng của ta, để ngươi trải qua cuộc sống mà ngươi hằng mong ước!"

Xích Viêm vô cùng trịnh trọng nói những lời này, hắn sắp lại hôn lên môi Bạch Lạc.

Muốn nhìn thấy khuôn mặt Bạch Lạc trở nên vui vẻ bởi vì hứa hẹn của mình.

Nhưng mà Bạch Lạc lại một câu cũng không nói.

Lại không có bởi vì những hứa hẹn của hắn mà biểu hiện ra bất cứ biểu tình vui vẻ nào.

Ngược lại tràn ngập lãnh mạc.

Trong lòng Xích Viêm có chút khó chịu.

Kỳ thực, nếu như có thể, hắn cũng không muốn đưa ra quyết định như vậy.

Nhưng mà việc này cũng đều do Bạch Lạc mà ra.

Nếu như không phải Bạch Lạc dùng rắn độc công kích Thẩm Vân Niệm, Thẩm Vân Niệm cũng sẽ không bị trúng độc tới mức như vậy!

Xich Viêm dùng sức cạy môi Bạch Lạc ra, liều mạng khát cầu y.

Nếu như có thể, hắn cũng không muốn để Bạch Lạc đi đổi lấy thuốc giải.

Nhưng mà, thực sự không còn cách nào.

"Lạc Lạc, ngươi đừng tức giận với ta..."

Bạch Lạc yên lặng nhắm mắt lại.

Trong lòng sớm đã biết, lần này bất quá lại là kế độc của Thẩm Vân Niệm mà thôi.

Cũng không biết lần này nàng ta rốt cuộc muốn làm gì với mình?

Là giết chết mình?

Hay là gì khác?

Dù sao bất kể thế nào, nàng ta tuyệt đối sẽ không để mình yên ổn...



Bạch Lạc nhìn nam nhân trước mắt, nghe những lời hắn nói, chỉ cảm thấy châm chọc vô cùng!

Thích?

Hóa ra, đây chính là thích của hắn.

Coi y giống như một vật phẩm, đi đổi lấy một vật phẩm khác.

Lại căn bản không quan tâm y rốt cuộc có nguyện ý hay không?

Giữa y và Thẩm Vân Niệm, hắn vĩnh viễn đều sẽ chọn Thẩm Vân Niệm...

Vì để Thẩm Vân Niệm sống, hắn sẽ không hề có bất cứ chút do dự nào mà để y đi chết.

Xem đi.

Cái thích rẻ mạt cỡ nào...

Thấy Xích Viêm nhất quyết bắt y đi, Bạch Lạc đã không còn cách nào, chỉ có thể nói với hắn:

"Vương gia, trước khi đi, ta muốn gặp đệ muội ta một lần."

- -------

Xích Viêm dẫn Bạch Lạc đến nơi ở của đệ muội y.

Bạch Lạc dị thường ôn nhu nhìn bọn chúng, trong tay cầm rất nhiều quần áo của chúng.

Đây là Bạch Lạc tận tay may cho bọn chúng trong khoảng thời gian ở vương phủ.

Bạch Lạc sớm biết mình sẽ chết, cho nên y muốn trước khi chết, còn có thể làm gì cho đệ muội?

Chỉ là Bạch Lạc không ngờ được thời gian sẽ gấp gáp như vậy, y ngay cả cúc áo của tiểu đệ còn chưa khâu xong, đã không kịp rồi.

"Các ngươi sau này nhất định phải sống tốt. cho dù không có đại ca ở đây, cũng nhất định phải sống thật tốt."

Nói xong Bạch Lạc nhìn nhị đệ nói: "Sau này ngươi có trách nhiệm chăm sóc chúng, ngươi biết không?"

Bạch Lạc cẩn thận dặn dò từng việc một.

Giống như là đang nói di ngôn lúc lâm trung vậy.

Lời Bạch Lạc nói khiến trong lòng Xích Viêm vô cùng khó chịu.

Hắn chỉ là để Bạch Lạc qua đó ở hai ngày mà thôi, cũng không phải là muốn mạng của y.

Bây giờ y nói như vậy, làm như hắn bắt y đi chết vậy.

"Ngươi đang nói bậy cái gì?"

Xích Viêm kéo Bạch Lạc qua, sau đó kéo y vào trong lòng mình.

Hắn cảm nhận được nhịp tim của Bạch Lạc, cảm nhận được sự tồn tại của người này.

"Ta đều đã bảo đảm với ngươi rồi, sẽ không có chuyện gì. Người đừng có suy nghĩ lung tung nữa."

Xích Viêm rất không thích Bạch Lạc nói những lời như vậy.

Hắn dị thường cường ngạnh nói với Bạch Lạc: "Sau này cũng không được phép nói những lời như vậy nữa. Có biết chưa?".

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

Nhưng Bạch Lạc lại vẫn không nghe.

Y thậm chí nhìn Xích Viêm, buộc Xích Viêm phải hứa với y.

"Vương gia, ngươi đồng ý với ta. Nếu như ta không trở về được, ngươi nhất định phải bảo vệ đệ muội ta. Không được để bọn chúng chịu bất cứ tổn thương nào!"

Xích Viêm không ngờ Bạch Lạc cư nhiên sẽ nói với mình như vậy.

Trong lòng lại lần nữa buồn bực!

Rõ ràng, bất quá chỉ là qua đó ở hai ngày, nhưng mà Bạch Lạc lại cứ phải làm như sinh ly tử biệt!

"Đủ rồi, Bạch Lạc!"

Xích Viêm đột nhiên hét lên với Bạch Lạc. Hắn không cho phép Bạch Lạc lại nói ra những lời không may mắn như vậy.

Nhưng mà Bạch Lạc lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn.

"Vương gia, ngươi đồng ý với ta! Coi như Bạch Lạc cầu xin ngươi."

Bạch Lạc vừa nói vừa dùng sức dập đầu với Xích Viêm.

"Vương gia!"

Xích Viêm nhìn thấy Bạch Lạc không ngừng dập đầu với mình, chỉ cảm thấy trái tim đều đau đớn giống như bị bóp chặt.

Thực sự không còn cách nào, Xích Viêm đột nhiên hét lên, "Được, bổn vương đồng ý với ngươi! Giờ ngươi hài lòng rồi chứ? Nếu như ngươi không trở về được, ta nhất định sẽ chăm sóc đệ muội ngươi thật tốt!

Nhưng mà Bạch Lạc, ngươi ép ta hứa như vậy có ý nghĩa sao?"

"Đương nhiên có ý nghĩa!"

Xích Viêm không biết, nhưng Bạch Lạc lại rõ hơn ai hết.

Lần này đi, y căn bản không có cơ hội trở về.

Vậy nên, cho đến khi Xích Viêm hứa với y, trên mặt Bạch Lạc cuối cùng mới mỉm cười.

Nhiều ngày như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Lạc cười với Xích Viêm...

Vì để nhanh chóng lấy được thuốc giải, trị liệu độc rắn cho Thẩm Vân Niệm.



Bên phủ thừa tướng hy vọng Xích Viêm mau chóng đưa Bạch Lạc qua.

Xích Viêm nhìn gương mặt không chút biểu tình kia của Bạch Lạc.

Đột nhiên, trong lòng hỗn loạn nói không nên lời.

Lúc trước hắn cũng hy vọng mau chóng đưa Bạch Lạc qua đóm sau đó đổi thuốc giải về.

Nhưng mà bây giờ, có lẽ là những lời Bạch Lạc nói trước đó, khiến trong lòng Xích Viêm tràn ngập bất an.

Bất quá, bình tĩnh lại nghĩ...

Người ngựa của hắn nhiều như vậy, hơn nữa toàn bộ đều vây bên ngoài nơi ở của thần y kia.

Bạch Lạc có thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Xích Viêm chỉ coi là mình lo bò trắng răng.

Vị thần y cho thuốc giải kia sống ở trong sơn cốc, hắn dặn dò chỉ cần để Bạch Lạc một mình qua đó.

Nếu không sẽ không đưa thuốc giải cho Xích Viêm.

Xích Viêm nghe vậy, gật đầu, sau đó nói với Bạch Lạc:

"Bạch Lạc, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đón ngươi trở về. Ngươi cứ coi như mình ra ngoài chơi hai ngày.

Hai ngày sau, những gì ta đã hứa với ngươi toàn bộ đều sẽ thực hiện."

Nói xong Xích Viêm còn hôn lên trán Bạch Lạc.

Hắn muốn khiến Bạch Lạc yên tâm một chút.

Nhưng Bạch Lạc không trả lời hắn, mà một chút lưu luyến cũng không có đi thẳng về phía trước...

Đây rõ ràng là một con đường bình thường nhất mà thôi.

Nhưng trong lòng Xích Viêm lại bắt đầu hoảng loạn khó hiểu.

Hắn cứ như vậy nhìn Bạch Lạc đi về phía trước, đi đến cây cầu treo nhỏ hẹp kia...

Bóng lưng Bạch Lạc nhìn qua gầy yếu như vậy, một trận gió thổi qua, khiến cầu treo bị lắc lư.

Phảng phất cũng sẽ thổi y đi mất vậy...

Bạch Lạc vẫn mặc không biểu tình như cũ, nhưng mà không có ai biết, sau khi y rời khỏi tầm mắt của Xích Viêm, nước mắt y lại căn bản không khống chế được mà rớt xuống.

Vẫn luôn cho rằng, nước mắt sớm đã chảy cạn rồi.

Lại không ngờ rằng, cư nhiên lại chảy mãi không ngừng...

Y cho rằng y sẽ không để ý nữa.

Nhưng mà nam nhân này, hóa ra vẫn là có thể làm y tổn thương nặng nề!

Thần y này quả nhiên giữ lời, sau khi có được Bạch Lạc, hắn liền sai người đưa thuốc giải cho Xích Viêm.

Xích Viêm không hề do dự, trực tiếp mang thuốc giải đi đến chỗ ở của Thẩm Vân Niệm.

Ở trong lòng hắn.

Mặc dù hắn rất rõ ràng hắn đã thích Bạch Lạc, nhưng mà, cho dù như vậy.

Vẫn là tính mạng của Thẩm Vân Niệm càng quan trọng hơn.

Thẩm Vân Niệm đang hôn mê, vẫn luôn gọi tên Xích Viêm.

Điều này khiến Xích Viêm vô cùng áy náy.

Hắn tận tay đưa thuốc vào trong miệng Thẩm Vân Niệm. Chờ đợi Thẩm Vân Niệm hồi phục.

Nhưng mà điều khiến Xích Viêm không ngờ tới là, sau khi Thẩm Vân Niệm ăn viên thuốc kia xong, thế mà trực tiếp nôn ra một ngụm máu đen.

Thần y trong phủ Thẩm Vân Niệm, vội vàng bắt đầu chữa trị cho nàng.

Xích Viêm vốn định đưa thuốc cho Thẩm Vân Niệm xong, sẽ lập tức đi sơn cốc kia đón Bạch Lạc về.

Nhưng mà bây giờ, bởi vì Thẩm Vân Niệm xuất hiện tình huống.

Hắn chỉ có thể chờ ở đây.

Một bên là Bạch Lạc...

Một bên là Thẩm Vân Niệm...

Hắn chỉ có thể đi một nơi.

Xích Viêm lần đầu tiên sốt ruột như vậy.

Chỉ là Thẩm Vân Niệm bây giờ nguy hiểm cận kề, còn Bạch Lạc bất quá là đi làm khách mà thôi.

Hắn tất nhiên biết, mình nên ở nơi nào.

Bệnh của Thẩm Vân Niệm sau hai ngày cuối cùng cũng có chuyển biến tốt.

Trái tim đang treo lơ lửng của Xích Viêm cuối cùng cũng buông xuống.

Quá tốt rồi, thuốc này quả nhiên có hiệu quả.

Vị thần y kia không lừa người.

Xích Viêm nhìn gương mặt rưng rưng nước mắt của Thẩm Vân Niệm, vội vàng đi qua ôm nàng vào trong lòng.



Thẩm Vân Niệm ngẩng đầu nhìn Xích Viêm.

"Vương gia, Vân Niệm cho rằng không còn được gặp lại vương gia nữa."

Xích Viêm ôm nàng, nhỏ giọng an ủi: "Sẽ không đâu, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu. Ngươi xem bây giờ không phải là đã tốt rồi sao?"

Thẩm Vân Niệm dùng sức gật đầu, sau đó nói với Xích Viêm: "Vương gia có thể ở đây cùng Vân Niệm không? Vân Niệm thật sự rất sợ. Vân Niệm không muốn cô đơn một mình... Vân Niệm sợ mình ngủ rồi, tỉnh lại sẽ không nhìn thấy vương gia."

Xích Viêm trước đó định đi đón Bạch Lạc, hắn vì Thẩm Vân Niệm mới ở lại phủ thừa tướng lâu như vậy.

Bây giờ đã đến thời gian đón Bạch Lạc về, hắn căn bản một chút cũng không muốn đợi nữa.

Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập lệ quang của Thẩm Vân Niệm, hắn lại không cách nào từ chối.

Xích Viêm đang nghĩ, hắn vẫn là để thị vệ của mình đi đón Bạch Lạc đi.

Đợi Bạch Lạc trở về, hắn sẽ bồi tội với Bạch Lạc...

Bạch Lạc dễ nói chuyện như vậy nhất định sẽ tha thứ cho hắn.

Đến lúc đó, bất kể Bạch Lạc muốn cái gì, hắn đều sẽ cho y...

Hắn nhất định sẽ bù đắp cho Bạch Lạc thật tốt.

Vì thế suy đi nghĩ lại, Xích Viêm vẫn là gật đầu với Thẩm Vân Niệm.

Hắn phân phó đám thủ hạ: "Nhấ định phải đảm bảo Bạch Lạc bình yên vô sự trở về!"

Nhưng mà Xích Viêm không ngờ được là, đợi tới thời gian quy định, Bạch Lạc lại không có trở về.

Còn đám thị vệ thì tay không trở lại.

Bọn họ sắc mặt người nào người nấy đều khó coi.

Những người này thấy Xích Viêm càng là trực tiếp quỳ xuống đất.

Xích Viêm nhìn dáng vẻ bọn họ, còn có chút không hiểu.

"Các ngươi đây là đang làm cái gì? Bạch Lạc đâu? Hắn đang ở đâu?"

Nhưng mà những người này ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.

Trong lòng Xích Viêm bỗng xẹt qua một dự cảm không lành.

Trái tim lập tức trầm xuống.

Nỗi hoảng hốt trong lòng nháy mắt lên đến cực điểm.

Xích Viêm thanh âm run rẩy hỏi: "Các ngươi đây là làm cái gì? Ta hỏi các ngươi vì sao không trả lời ta? Bạch Lạc đâu? Hắn ở đâu? Vì sao không mang hắn đến gặp ta?"

"Mau nói, hắn đâu?"

Xích Viêm loạng choạng chạy qua, đến trước mặt những người này tìm kiếm bóng dáng Bạch Lạc.

Nhưng mà hắn đẩy từng người một ra, lại làm sao cũng không nhìn thấy.

Bạch Lạc đi đâu rồi?

Y rốt cuộc đi đâu rồi?

Đến cuối cùng Xích Viêm trực tiếp xách cổ áo một thị vệ, lớn tiếng gào lên với hắn: "Người đâu?"

Thị vệ kia sợ tới mức hai chân bắt đầu run rẩy.

Những thị vệ khác càng là dập đầu xuống đất.

"Vương gia, xin lỗi. Thuộc hạ không thể mang Bạch Lạc trở về, hắn xảy ra chuyện rồi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK