Vì nóng bức lên, Thiếu Hàn ăn cái gì cũng không ngon miệng. Trước đây mỗi bữa đều là ăn năm bát cơm, bây giờ đến hai bát còn chẳng nổi.
Buối tối thời tiết có phần dịu đi, cơn gió nhẹ từ trong đình thổi vào. Thiếu Hàn đang ngồi trên một cái ghế dài, còn Nhược Y đang tựa đầu vào vai hắn. Thủ thỉ nói chuyện
“Thiếu Hàn ta phát hiện chàng sợ nhất là nóng nha”
“Sai rồi”
“Còn không phải”
“Ta sợ nhất là mất nàng”
“Chỉ được cái dẻo miệng” Nhược Y huých tay Thiếu Hàn
“Ngày mai ta sẽ làm cho chàng một món ăn đặc biệt a”
“Món ăn đặc biệt” Thiếu Hàn nghi hoặc nhìn Nhược Y
“Đúng vậy a, nhưng ta phải mượn động băng của chàng”
“Không thể được, động băng đó rất nguy hiểm nàng không thể vào”
“Ta không vào chàng cứ yên tâm. Ta chỉ đứng ngoài thôi”
Động băng là nơi Thiếu Hàn luyện công. Nhưng việc luyện công này phải ba năm mới có thể luyện một lần. Người thường chỉ cần ở trong đó khoảng nửa canh giờ là không thể chịu được. Nếu luyện công thường xuyên trong đó có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Đó cũng là lí do vì sao dù nóng đến mấy Thiếu Hàn cũng không có bước vào đó nửa bước
“Nàng chỉ đứng ngoài, để làm gì”
“Ta là muốn để một thứ vào đó”
“Thứ gì”
“Bí mật”
“Nàng chỉ có thể dùng cây để đưa thứ đó vào, tuyệt đối không được bước vào”
“Được rồi, được rồi chàng thật là nhỏ nhen nha”
“Không phải ta nhỏ nhen, mà ta không muốn nàng bị tổn hại”
“Biết rồi, chàng là một dạng nhỏ nhen” Nhược Y vừa nói vừa cười với Thiếu Hàn
Thiếu Hàn thấy vậy liền ôm Nhược Y vào lòng, ánh mắt khác thường
“Nhược Y bây giờ có thể đi ngủ không”
“Chàng đi tắm nước lạnh đi, hôm nay ta muộn mới đi ngủ, còn phải chuẩn bị món ăn đặc biệt cho chàng”
“Có thể để mai làm mà”
“Không được” Nói rồi Nhược Y rời đi, để lại Thiếu Hàn dục hỏa thiêu đốt (^^)