“Tam huynh không thể vực này rất sâu”
Thiếu Hàn đẩy Thiếu Kì ra quát lớn:
“Không được ta phải cứu nàng ấy”
Thiếu Hàn thấy Thiếu Kì mất hết lý trí như vậy chính là lần đầu tiên, hắn liền ra tay đánh ngất Thiếu Hàn.
“Nhược Y, Nhược Y”. Thiếu Hàn ngồi bật dậy mồ hôi trên người đã chảy ra như tắm. Hăn liền chạy xuông giường, thì Thiếu Kì vào:
“Tam huynh đã tỉnh”
“Nhược Y đâu”
“Tẩu tẩu, tẩu ấy…”
Thiếu Kì hét lên: “Nàng ấy sao rồi”
“Tam huynh, huynh đừng lo, đệ đã cho người đi tìm”
“Không được ta phải đi tìm nàng ấy”
Thiếu Kì vừa ra đến chân núi nhìn xuống vực thẳm. Trong lòng lại không thôi sợ hãi. Vực nhìn không thấy đáy, bị rơi từ trên xuống chỉ còn tan xương nát thịt. Hắn quỳ xuống bên bờ vực, nghĩ lại lúc Nhược Y bị đẩy xuống, hắn lại thấy tự trách chính mình không để ý. Người trong giang hồ gọi hắn là võ công đệ nhất thiên hạ. Hắn lại tự cười chính mình. Võ công đệ nhất thiên hạ để làm gì, hắn lại không bảo vệ được người mình yêu. Chứng kiến người đó đi vào chỗ chết trước mắt mình
Hắn nhắm mắt như suy nghĩ lại một điều gì đó, hắn ước gì Nhược Y vẫn còn sống, dù hắn biết khả năng xảy ra điều này có lẽ là không thể, rồi quay sang nói với Thiếu Kì:
“Chết phải thấy xác”
Thiếu Hàn mấy ngày hôm nay đi từ sáng sớm, về lại rất muộn, lúc nào cũng mang khuôn mặt u sầu. Thiếu Kì cũng chẳng khá hơn là mấy hắn luôn tự trách mình đã không tin tưởng Nhược Nhan, nếu như hắn sớm một chút đuổi Tiểu Hoa đi thì đã không đẫn đến kết cục bi thương như vậy. Hắn cảm thấy như mình chính là kẻ gây ra mọi chuyện. Tam huynh không nói chuyện với hắn, Nhược Nhan cũng tìm cách tránh xa hắn.
Nhược Nhan sau ba ngày đã suy nghĩ thông suốt, nàng cũng chẳng muốn ở mãi nơi đây. Nên sáng này lúc sớm đã đến tìm Thiếu Kì. Thiếu Kì thấy Nhược Nhan đến tự nhiên cảm thấy vui hẳn:
“Nhan Nhan nàng đến rồi”
Nhược Nhan lạnh nhạt nói với Thiếu Kì:
“Tà đến là chào từ biệt ngươi”
Thiếu kì lúc này mới giật mình, tam huynh mấy ngày không quan tâm đến hắn, nay Nhược Nhan cũng bỏ hắn mà đi. Hắn đang dần dần mất đi hết người thân cũng chỉ vì một phút không tin tường. Nhược Nhan thấy Thiếu Kì không nói gì liền quay người bước đi. Nhưng đi được vài bước lại bị vòng tay quen thuộc ôm từ phía sau
“Nhan Nhan đừng rời bỏ ta, mọi người đều từ từ bỏ ta mà đi”
Nhược Nhan không nói gì mặc cho hắn ôm một lúc rồi gỡ tay hắn ra. Khi nàng bước được hai bước thì nghe thấy tiếng “Rầm” ở đằng sau. Quay lại đã thấy hắn nằm bất tỉnh ở dưới mặt đất. Ngồi bên giường nhìn hắn. Nàng giật mình khi đưa tay lên trán hắn, rất nóng. Lúc này mới để ý hắn đã gầy đi rất nhiều, gương mặt xanh xao, trong lòng lại có chút mềm lòng. Ba ngày để suy nghĩ nàng đã đưa ra được quyết định. Nhưng sao khi thấy hắn như vậy nàng lại không lỡ rời đi.
Hắn trong lúc mơ ngủ đã nắm lấy tay của nàng:
“Nhan Nhan nàng đừng rời ta”
Buổi tối khi thức dậy, hắn thấy trong phòng trống không, không một bóng người. Hắn lại cười thầm, hắn đau lòng, giằng xé: Nhược Nhan đã đi, nàng bỏ hắn mà đi. Mọi người đều rời bỏ hắn mà đi. Hắn điên cuồng đấp vỡ tất cả những thứ có ở trong phòng. Rồi lại ngồi xuống giường suy nghĩ lại hình ảnh trước đây của nàng. Hắn lại khóc. Nam nhân rơi lệ là một điều đáng xấu hổ. Hắn cũng không quan tâm, hắn còn cần đến thể diện làm gì khi nàng đã không còn ở bên hắn.
Bên ngoài có tiếng bức chân đến gần, Thiếu Kì đang ngồi trên giường vội đứng dậy chạy đến mở của, trong long không khỏi hồi hộp: là nàng nhất định là nàng.
“Công tử có chuyện gì vậy, ta nghe thấy tiếng động”, vị tiểu nhị vừa nói vừa nhìn vào bên trong phòng
“Không có chuyện gì ngươi đi đi”. Nói rồi hắn đóng cửa phòng đi vào
Hắn tự cười mình, cười nhạo chính bản thân. Nhược Nhan sao có thể trở về chứ, nàng chính là đã nói là làm. Làm sao có thể trở về đây. Hắn một lần nữa ngủ thiếp đi ở trên nền đất.