Tề Nhiên chọn được món ăn vặt trông không quá lạnh lại còn hợp vệ sinh, vừa định xoay người, Lục Khuynh đã ôm cổ hắn từ phía sau, nằm nhoài trên lưng hắn.
Tề Nhiên mỉm cười, lập tức đặt đồ ăn xuống, tự nhiên vươn hai tay ra sau đỡ Lục Khuynh lên lưng, còn đụng thêm mấy lần.
Lục Khuynh vòng chặt cổ hắn, áp khuôn mặt còn nóng hổi vào gò má Tề Nhiên, nhẹ nhàng sượt.
"Anh Nhiên." Lục Khuynh thấp giọng gọi.
Tề Nhiên đút đồ ăn đến miệng cậu, cười hỏi: "Lại sao thế?"
Lục Khuynh ăn một miếng từ tay hắn, sau đó dùng hai tay cầm đồ ăn, rồi cắn một ngụm lớn bên cổ Tề Nhiên.
Cậu vừa nhai vừa nói: "Ngày mai lúc nào chúng mình ra biển?"
Tề Nhiên không lập tức đáp ngay, hắn cõng Lục Khuynh bước về phía cửa sổ, ngồi xuống tấm thảm đã được bày sẵn bên song cửa, Lục Khuynh vẫn nằm úp sấp trên lưng hắn, cậu cũng không vội mà còn đè nặng lên lưng hắn, miệng đang nhai rất vui vẻ.
Tề Nhiên hơi nghiêng đầu ngắm gò má phúng phính của cậu, cười dịu dàng: "Em muốn đi lúc nào thì đi."
Lục Khuynh nhai một hồi rồi nuốt xuống, nhìn hắn bằng ánh mắt sáng ngời: "Vậy sáng mai ta đi liền nhé?"
"Em không muốn ngủ nướng à?" Tề Nhiên nhíu mày.
Lục Khuynh lắc đầu: "Không muốn."
Tề Nhiên quay đầu, nhìn mặt biển trắng xóa do ánh trăng phản xạ, chậm rãi nói: "Được, trước khi tới đây anh đã nghe Lý Dật Minh nói qua, cậu ta bảo bãi biển đó cách đây khá xa, xung quanh cũng có cửa hàng địa phương khá đặc sắc, chúng ta có thể đi xem trước, chờ buổi tối mát mẻ hơn lại ra biển."
Hắn nhẹ giọng nói, âm thanh vang lên bên tai Lục Khuynh tựa như truyền đến từ phương xa.
Lục Khuynh sửng sốt, buông lỏng tay ôm cổ Tề Nhiên, hỏi: "Vậy sáng mai chúng mình không ra biển ạ?"
"Buổi sáng thật sự rất nóng, đến chiều tiết trời mát mẻ hơn chúng mình lại đi, còn có thể chơi trên biển nữa, được không em?"
Hắn nắm chặt tay cậu nhóc, lấy đi chiếc túi nhựa rỗng mà cậu vẫn đang cầm, kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Lục Khuynh.
Khuôn mặt Lục Khuynh thoáng lộ vẻ thất vọng, một chốc sau dường như hiểu ra điều gì đó, cậu gật đầu rồi ôm cổ Tề Nhiên thật chặt, "Được ạ."
"Vậy chúng ta đi thế nào?" Lục Khuynh hỏi tiếp.
"Em muốn đi thế nào?" Tề Nhiên hỏi, trông thấy Lục Khuynh há miệng định nói thì cướp lời, "Không cho Lý Dật Minh đến đón chúng ta."
Hắn cảm thấy hai người không nên gặp mặt nữa.
"Em đâu có." Lục Khuynh ngoái đầu lại, đến gần dụi lên mặt Tề Nhiên, mềm mại bảo, "Em muốn đi mô tô."
"Đi mô tô?"
"Vâng," Lục Khuynh gật đầu, "Anh Nhiên chở em."
Giọng điệu trong trẻo đặc trưng của thiếu niên, không cố ý dịu giọng, nhưng khiến Tề Nhiên cảm giác mềm nhũn lòng.
Lỗ tai có hơi ngứa ngáy, hắn không chịu nổi, vươn tay đặt lên eo thiếu niên, kéo cậu từ sau lưng đến trước mặt, ôm cậu từ phía sau.
Lần này đổi thành Tề Nhiên gác đầu lên vai Lục Khuynh.
"Cục cưng à," Tề Nhiên nhẹ giọng tỉ tê, "Sao em muốn đi biển như thế?"
Lục Khuynh nghịch tay Tề Nhiên, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Rất thoải mái ạ, màu xanh lam cực kỳ dễ chịu, nhìn thấy biển xanh, cơn gió lùa tới khiến em cảm thấy thật yên bình."
"Sẽ chẳng nhớ đến chuyện trước đây, có cảm giác được trải nghiệm một cuộc sống khác."
Nơi này cách thành phố B quá xa, lại có cảm giác thoải mái và tự do hoàn toàn khác với trước đây, để cậu không kìm được muốn biết nhiều hơn.
"Lục Khuynh," Tề Nhiên dứt khoát cắt đứt tâm tình sắp chìm vào ngõ cụt của cậu, "Em đã có một cuộc sống khác rồi, biết chứ?"
Giọng điệu của Tề Nhiên chứa sự nghiêm túc, Lục Khuynh ngớ ra, nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của đối phương.
"Em biết."
Dứt lời, cậu lẩm bẩm gì đó, rồi từ từ xoay người chui vào lòng Tề Nhiên.
"Anh Nhiên ôm."
Lục Khuynh siết chặt thắt lưng hắn, vùi đầu thật sâu vào ngực hắn, chậm rãi dụi.
Tề Nhiên cười ôm chặt cậu, khẽ bảo: "Em thật sự càng ngày càng dính người, bạn nhỏ này, anh nhớ trước đây em rất lạnh lùng."
Lục Khuynh chẳng nói gì, chỉ chôn đầu càng sâu, khuôn mặt ửng đỏ đến kỳ cục ở nơi Tề Nhiên không thể nhìn thấy.
"Trước kia anh hỏi em ba câu, em còn không thèm trả lời anh, thậm chí không muốn anh đụng vào cặp sách, sao bây giờ lại chủ động xin anh ôm em?"
Lục Khuynh cảm giác mặt mình nóng phừng phừng, cậu muốn dùng cái gì đó chặn miệng Tề Nhiên.
"Lúc trước anh còn tưởng bạn nhỏ không thích để ý đến người khác ấy chứ, còn chuẩn bị tư tưởng tác chiến lâu dài, nào ngờ em còn biết quan tâm đến anh?"
Hắn ngừng lại, hơi ngửa đầu ra sau.
Đáp lại hắn là cái chạm môi nhẹ nhàng của Lục Khuynh.
Nhưng một khắc sau không chỉ đơn giản là cái chạm nhẹ như vậy, Tề Nhiên trực tiếp đè đầu cậu, không chút khách khí tiến vào miệng.
Cùng với sự nhiệt tình, căn phòng lập tức tràn ngập tiếng nước.
Đây... đây là nụ hôn thứ mấy của đêm nay?
Lục Khuynh bị hắn hôn, không cách nào kìm được mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Tề Nhiên luôn buông cậu ra trước khi cậu sắp ngạt thở, tạm dừng vài giây rồi lại tàn nhẫn hôn lên.
Cậu càng cảm giác có gì đó không đúng, chẳng biết sao nguồn nhiệt cứ lần lượt lan tỏa, đáy lòng dường như có thứ gì đó va chạm, khiến cậu cảm thấy hít thở không thông.
Cậu ấn chặt đôi môi đang muốn hôn mình của Tề Nhiên, đôi mắt đẫm nước nhìn chằm chằm Tề Nhiên hồi lâu, đột nhiên vỗ lên mặt Tề Nhiên một cái, loạng choạng đứng dậy chạy vào phòng tắm.
"Em, em đi tắm, em buồn ngủ rồi." Cậu nhóc nói năng lộn xộn, nhưng dưới chân cứ như bôi dầu.
Tề Nhiên mỉm cười dõi theo bóng lưng cậu, chậm rãi đứng lên lấy quần áo của Lục Khuynh ra khỏi túi, bước đến cửa phòng tắm, mở cửa rồi đặt quần áo lên bồn rửa mặt.
"Quần lót của em." Tề Nhiên cười nói với cậu.
Mặt Lục Khuynh vèo vèo đỏ chót, xông tới đóng sầm cửa lại.
Tề Nhiên co rụt tay xuýt chút nữa thì bị kẹp, đứng như trời chồng, mãi tới khi tiếng nước bên trong biến mất mới lùi lại mấy bước.
Hơi nước bỗng nhiên lan tỏa, Tề Nhiên quan sát kỹ, Lục Khuynh chỉ mặc độc chiếc quần, nửa người trên để trần, làn da trắng nõn ban đầu hơi đỏ ửng vì khí nóng, giọt nước chưa kịp lau sạch lăn dài xuống.
Đôi mắt hắn tối sầm, vươn tay dắt Lục Khuynh, Lục Khuynh cũng nắm tay hắn, ngón tay họ quấn quít nhau, Tề Nhiên nâng tay kia lên, nhéo đầu ngón tay của Lục Khuynh rồi đưa lên trên một cách chậm rãi.
Sợi dây trong đầu Lục Khuynh đứt cái phựt, luồng hơi nóng quen thuộc lại ập đến, cậu chẳng kịp nghĩ nhiều, vùng khỏi tay Tề Nhiên đẩy mạnh hắn vào phòng tắm.
"Anh cũng tắm đi." Lục Khuynh nói.
Tề Nhiên nở nụ cười không lên tiếng, xoay người đến một góc lấy quần áo từ trong túi, liếc cậu đầy ẩn ý, rồi mới bước vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Lục Khuynh ngẩn người, đứng tại chỗ cân nhắc ánh nhìn kia của Tề Nhiên một hồi, sau đó chậm rì đến mép giường ngồi xuống, suy nghĩ chốc lát bỗng cầm lấy điện thoại, mở sáng màn hình.
Cậu nằm bò ra xem điện thoại, do dự hồi lâu mới gõ vài chữ vào thanh tìm kiếm, chần chừ nhấn nút xác nhận, lại có phần chột dạ lia mắt tới phòng tắm, xác định Tề Nhiên còn đang tắm, sau đó tùy tiện nhấn vào một giao diện.
Thiếu niên cau mày chậm rãi lướt điện thoại, theo màn hình càng lúc càng đi xuống, mặt cậu càng lúc càng hồng.
Cậu cảm thấy nhiệt độ vất vả lắm mới hạ xuống lại bốc lên, có dấu hiệu mất kiểm soát, tay cậu run run định thoát ra, chợt nghe giọng nói của Tề Nhiên từ phòng tắm truyền tới.
"Em đang xem gì đấy?"
Lục Khuynh giật nảy mình, mất thăng bằng, điện thoại rơi "bộp" xuống đất.
Thấy bộ dạng hốt hoảng của cậu, Tề Nhiên có chút khó hiểu, nhanh chân bước tới nhặt điện thoại, vừa định mở màn hình.
Nhưng động tác của Lục Khuynh nhanh hơn hắn, lập tức lao tới giật điện thoại, tiếp theo rụt vào chăn như con mèo, bọc mình lại.
Tề Nhiên càng cảm thấy nghi ngờ, kéo chăn muốn vớt Lục Khuynh lên lại bị cậu túm chặt, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
Tề Nhiên thấy vậy bỗng dưng ngừng lại, hắn nhìn cậu định nói gì đó thì giọng nói ồm ồm của cậu nhóc vang lên: "Em, em buồn ngủ."
Hắn liếc qua điện thoại, mới hơn mười giờ.
Bạn nhỏ buồn ngủ sớm vậy.
Hắn nhoẻn miệng cười, không vạch trần lời nói dối vụng về của Lục Khuynh, trái lại ngồi xổm xuống, nâng gò má nóng hâm hấp của cậu nhóc: "Em đánh răng chưa?"
"Rồi ạ." Lục Khuynh tránh khỏi tay Tề Nhiên, "Đánh lúc tắm rồi."
Dứt lời, cậu rụt đầu vào chăn chỉ để lộ một đôi mắt.
Tề Nhiên cong môi cười xoa tóc cậu, nhìn cậu một hồi, mới đứng lên vào phòng tắm đánh răng, sau đó vén chăn chui vào bên cạnh Lục Khuynh.
Bọn họ đặt phòng đôi, nhưng Tề Nhiên không muốn ngủ trên chiếc giường kia.
Giường hơi nhỏ, Tề Nhiên nhích lại gần, vừa duỗi tay muốn ôm eo cậu, Lục Khuynh đột nhiên bật dậy, nghiêng người tắt đèn, giây tiếp theo phóng vèo vào lòng Tề Nhiên.
Tề Nhiên còn chưa kịp ngó mặt cậu, cậu lại càng để Tề Nhiên ôm ghì lấy mình, cơ mà hắn hơi đảo mắt, không nhịn được cong môi cười, sau đó làm bộ rất mệt mỏi, xoay người tìm góc độ thoải mái, điều chỉnh hô hấp.
Quả nhiên, cậu bạn nhỏ cho tự cho rằng mình giấu rất tốt, hắn còn chưa giả vờ được mấy phút, Lục Khuynh đã ngo ngoe ngóc đầu nhìn hắn.
Người bên cạnh dường như đã vào giấc, Lục Khuynh lắc đầu gắng gượng cơn buồn ngủ, mon men thoát khỏi lồng ngực hắn, quay người cầm điện thoại lên xem.
Cậu đọc vô cùng chăm chú, đọc từng dòng một, lướt qua vài trang, màn hình sáng hắt lên mặt thiếu niên, lộ ra biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng cậu không biết là, Tề Nhiên đang nheo mắt từ phía sau mình, nhìn lướt qua màn hình điện thoại.
Chỉ thấy bên trên ghi vài chữ:
Vì sao lúc hôn lại rất nóng?
Tề Nhiên nhướng mày trong chốc lát, đảo mắt qua gáy cậu nhóc một vòng, rồi tận mắt trông thấy cậu gõ gõ xóa xóa đánh vài chữ:
Làm thế nào để đàn ông và đàn ông...
Mấy chữ sau còn chưa kịp gõ bởi vì Tề Nhiên chợt vòng tay qua eo cậu, kéo Lục Khuynh vào giữa, Lục Khuynh bị dọa cho hú vía, buông điện thoại theo phản xạ, ngoan ngoãn nằm im re trong lòng hắn.
Cậu cẩn thận xoay người, nhận ra Tề Nhiên chỉ vô thức hành động sau khi ngủ mà thôi, trái tim đang đập thình thịch dần ổn định, cũng không xem điện thoại nữa, cứ thế phát ngốc nhìn Tề Nhiên.
Tuy rằng ban đêm quá tối khiến cậu chẳng thấy rõ khuôn mặt hắn.
Vậy nên cậu đâu biết, Tề Nhiên không kìm được ý cười nơi khóe miệng, tay cũng làm bộ cố ý hay vô tình mà ghì chặt, ôm cậu vào lòng.
Đến khi mí mắt Lục Khuynh liên tục đánh nhau, Tề Nhiên mới hít nhẹ một hơi trên người cậu rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.