Bây giờ toàn thân cậu cơ bản đều ngâm trong nước biển, vừa nãy nô đùa dưới nước cậu còn chưa cảm giác được, hiện tại quần áo vương mùi tanh nhè nhẹ dính vào người, lại có chút khó chịu.
Tề Nhiên có cảm giác giống cậu, hai người sóng vai bước trên đường phố, ngoại hình nổi bật và một thân quần áo ướt sũng hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Thiếu niên mặc kệ mọi tầm mắt, vẻ mặt cậu chẳng thay đổi tẹo nào, mà khóe miệng người đàn ông bên cạnh lại không ngừng cong lên, trên mặt đầy vẻ tùy ý.
Hai người mang theo loại cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhưng khiến người ta thấy hòa hợp đến khó hiểu.
Họ không ở lại bãi biển này quá lâu, sau khi ăn tối ở một quán ven đường, Tề Nhiên lái xe đưa Lục Khuynh về homestay, tiện đường trả lại chiếc mô tô.
Vừa bước vào nhà, Tề Nhiên còn chưa kịp cài cửa, trong nháy mắt Lục Khuynh đã nằm nhoài trên lưng hắn y như mất hết sức lực, miệng lẩm bẩm: "Mệt quá."
Dứt lời, dùng cả tay lẫn chân bò lên.
Tề Nhiên lập tức đỡ chân cậu miễn cho người bị ngã chổng vó, tiện tay vứt đống đồ lưu niệm lên bàn, giây sau vươn tay ôm Lục Khuynh nhấc người lên.
Lục Khuynh đột nhiên bị nhấc bổng mà mở choàng hai mắt, thấy Tề Nhiên bế mình lên bèn híp mắt, cúi đầu sáp đến mặt Tề Nhiên.
Tề Nhiên hôn xuống mí mắt đang đánh nhau của cậu, nhẹ nhàng bảo: "Em đi tắm trước đi, tắm xong còn nghỉ ngơi."
Lục Khuynh không nghe, còn muốn ôm cổ Tề Nhiên vùi đầu vào cổ hắn.
Tề Nhiên không chối từ, cứ thế một tay đỡ cậu, tay kia lấy một bộ đồ từ trong túi, sau đó đặt cậu xuống, khẽ đẩy người vào phòng tắm.
"Nhanh lên," Tề Nhiên ôn hòa giục cậu, "Thúi rồi."
Lục Khuynh mơ màng mở mắt ra, một ngày vui chơi khiến cậu nhóc vốn lười vận động cảm thấy mệt mỏi, cậu cố gắng chớp mắt mấy lần, mới muộn màng nhận ra đây là phòng tắm.
Hóa ra là đi tắm.
Cậu tự gật đầu, tính cởi quần áo ra.
Lại bỗng dưng nhận thấy một tầm mắt đang quan sát mình.
Không đúng chỗ nào ấy, Lục Khuynh mạnh mẽ dừng động tác, ngẩng đầu ngó ra cửa.
Chợt trông thấy Tề Nhiên đang khoanh tay dựa vào khung cửa, hơi hất cằm, miệng nửa cười nửa không dòm cậu.
Trong đôi mắt ẩn chứa gì đó khác với sự dịu dàng trước đây.
Tề Nhiên muốn tắm cùng với mình, Lục Khuynh nhìn vào mắt hắn, chợt nảy ra suy nghĩ này.
"Anh," Lục Khuynh không xác định hỏi, "Anh không đi ra à?"
Cậu thiết nghĩ mình nói xong câu này Tề Nhiên sẽ quay người rời đi, nhưng nào ngờ, nụ cười của Tề Nhiên càng tươi hơn, ngược lại bước từng bước về phía cậu.
Lục Khuynh vô cớ run rẩy, bỗng dưng có loại cảm giác ngột ngạt.
Tề Nhiên từ từ đến gần cậu, đặt tay lên vạt áo cậu, chậm rãi kéo lên trên.
Lục Khuynh ấn "bụp" vào tay hắn, lông mày cũng nhăn tít vào, trợn tròn mắt như đang hỏi: Anh muốn làm gì?
Xung quanh vang lên tiếng cười khẽ, Lục Khuynh thấy Tề Nhiên tiến lên, hai người thiếu chút nữa dán vào nhau.
"Em thẹn thùng cái gì?" Tề Nhiên hỏi cậu, "Trước đây anh cũng giúp em cởi rồi mà?"
Quả thực Tề Nhiên từng cởi quần áo giúp cậu, những lúc sáng sớm bạn nhỏ thực sự không dậy nổi sẽ không nói hai lời mà nằm dài lên người Tề Nhiên, mặc cho Tề Nhiên làm gì cũng chẳng thèm nhúc nhích, chờ đối phương trùm áo lên đầu cậu.
...
Lần này có cảm giác ngủ rất lâu, đợi khi Lục Khuynh mở mắt, mò điện thoại lên nhìn mới nhận ra đã đến giữa trưa.
Tay cậu sờ soạng bên cạnh theo thói quen, không tìm thấy Tề Nhiên nhưng bắt được một mảnh ấm áp.
Tề Nhiên mới dậy chưa bao lâu.
Lục Khuynh chống tay muốn ngồi dậy gọi Tề Nhiên, nhưng cơ thể đột nhiên cứng đờ, một cơn đau nhức từ hông lan nhanh khắp toàn thân, cậu há miệng, lại phát hiện giọng mình khàn đến đòi mạng.
Trong phút chốc, ký ức tối qua như pháo hoa nổ tung trong đầu cậu.
Hình như mình bị Tề Nhiên ngồi lên, lên lên xuống xuống theo tiết tấu của Tề Nhiên...
Hô hấp của cậu bỗng trở nên dồn dập, khuôn mặt bốc hơi nóng một cách mất kiểm soát, cơ thể mềm nhũn ngã vào trong chăn.
Lúc này Tề Nhiên bước ra khỏi phòng tắm.
Lục Khuynh chột dạ liếc về phía cửa phòng tắm, Tề Nhiên không mặc quần áo, chỉ quấn chiếc khăn tắm, tóc ướt sũng không ngừng nhỏ giọt.
Hắn thấy Lục Khuynh đã tỉnh, tiện tay cầm khăn tắm đặt ở một bên lên lau tóc, rồi bước đến giường.
"Dậy rồi?" Tề Nhiên mỉm cười nhìn cậu.
Cậu nhóc chôn đầu xuống thấp hơn, con mắt đảo lia lịa khắp toàn thân hắn, sau đó dời đi chỗ khác suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rì vươn tay về hướng Tề Nhiên.
Tề Nhiên lập tức hiểu là Lục Khuynh muốn hắn ôm, độ cong nơi khóe miệng càng lớn, xốc nách nhấc cậu lên, còn chưa kịp ổn định thì Lục Khuynh đã nằm trong lòng hắn, áp mặt lên bụng hắn.
Trong lúc đó dường như hắn còn nghe thấy tiếng hít khí khó phát hiện của cậu.
Tề Nhiên nhíu mày, cuốn ngọn tóc trên đỉnh đầu Lục Khuynh quanh ngón tay, nghe Lục Khuynh rầu rĩ gọi mình: "Anh Nhiên."
Giọng khàn khàn.
Cậu nhóc nghiêm túc hỏi hắn: "Anh có đau không?"
Nghĩ đến những trang web tối qua, Tề Nhiên nhoẻn miệng cười, vò mạnh tóc Lục Khuynh, rồi nâng mặt cậu lên: "Đã bảo em đừng xem mấy cái trang web linh tinh vớ vẩn kia rồi mà?"
"Em thấy anh giống vậy sao?"
Lục Khuynh hơi dịch đầu ra, đánh giá Tề Nhiên từ trên xuống dưới lần nữa, hình như trạng thái của đối phương rất tốt, hoàn toàn chẳng nhìn ra chút mệt mỏi nào.
Dường như không giống với những gì trên mạng nói là nhức eo, đau lưng, hay thậm chí không xuống giường được gì gì đó.
Ngược lại thì cậu mới giống hơn ấy.
Cậu ngẩn ngơ, giật mình bởi ý nghĩ chợt xuất hiện trong lòng, cậu thừ người ra rồi vùi đầu vào bụng Tề Nhiên.
Tóc cọ cho phát ngứa khiến Tề Nhiên nở nụ cười trầm thấp, bạn nhỏ vùi người còn không thành thật, nhẹ nhàng dụi vài cái nữa chứ.
Hắn hết cách, đành phải nâng đầu thiếu niên để cậu nhìn mình: "Thay vì hỏi anh, anh nên hỏi em mới đúng?"
Tề Nhiên cong môi: "Tối qua em khóc rất lâu."
Mà hắn nhớ tới lúc bắt đầu chưa được mấy phút, đôi mắt Lục Khuynh đã ướt nhẹp, hơi nước cuồn cuộn trong hốc mắt, đáng thương muốn xỉu.
Hắn cúi đầu cẩn thận nhìn đôi mắt cậu: "Em xem này, hai mắt sưng hết rồi."
Tề Nhiên cười, nhưng trong thoáng chốc Lục Khuynh đánh mắt liếc sang bên cạnh, lại bắt đầu dụi đầu vào bàn tay Tề Nhiên, hòng muốn lừa dối cho qua cửa.
Tề Nhiên bày ra biểu cảm "Anh biết mà", rồi xoay đầu cậu qua hỏi: "Sao không nói gì?"
Cậu nhóc chẳng dám nhìn hắn, chần chừ hồi lâu mới nghẹn ra câu: "... Không phải anh ở dưới sao?"
Sao trông như chẳng có chuyện gì vậy?
Còn cậu thì mệt chết được, lúc thức dậy eo đau ơi là đau.
"Ờ..." Tề Nhiên nghe vậy, giả vờ nghiêm túc nghĩ ngợi, tiếp theo dùng ánh mắt dò xét nhìn Lục Khuynh, "Bởi vì em chưa đủ cố gắng?"
"Bạn nhỏ nè," Hắn cúi đầu thấp hơn, "Lần sau tiếp tục cố gắng nhé?"
Khuôn mặt trong tay cứng ngắc trong chốc lát, Tề Nhiên không nói nữa, chỉ yên lặng nhìn cậu, thấy mặt người kia từ từ đỏ lự lên, đột nhiên nhào tới ngực hắn.
Tề Nhiên cười, chậm rãi ngồi xổm xuống ôm chặt cậu vào lòng, Lục Khuynh ngoan ngoãn ghé vào cổ hắn, từ từ ổn định hô hấp.
"Trở về anh sẽ giám sát em chạy bộ," Tề Nhiên thì thầm bên tai cậu, "Quả thật lượng vận động của em quá ít."
Bằng không tương lai phải làm sao?
Lục Khuynh không đáp, chỉ ngọt ngấy tỉ tê vào tai hắn mấy lần, mồm miệng không rõ gọi "Anh Nhiên."
Tề Nhiên làm sao đỡ nổi sự đáng yêu này của cậu, nghiêng đầu thơm lên tóc, sau đó vỗ lưng cậu, dịu giọng nói: "Được rồi, đi rửa mặt thôi."
Lục Khuynh bất động y như hắn dự đoán.
Tề Nhiên mỉm cười bất lực, cánh tay ôm cậu càng thêm dùng sức: "Anh cõng em đi?"
Nhưng hắn không ngờ tới, người hay sẽ trèo thật mạnh lên lưng hắn nay lại đẩy hắn ra, lắc đầu: "Anh nghỉ ngơi đi." rồi cầm quần áo xuống giường.
Chỉ là khi bước tới phòng tắm, cậu vô thức đỡ thắt lưng.
Sau khi Lục Khuynh đánh răng xong bước ra ngoài, Tề Nhiên đã thay quần áo, tóc cũng khô gần hết, hắn đang ngồi trên ghế bày biện bát đũa.
Lục Khuynh đi tới liếc qua, trên bàn đặt hai bát cháo hải sản, nhưng không đặc sệt như hôm qua họ ăn.
Cậu ngồi xuống cạnh Tề Nhiên, chỉ bát cháo trước mặt hỏi: "Đặt bên ngoài ạ?"
"Ừm." Tề Nhiên gật đầu rồi cong môi cười với cậu, "Ngày hôm sau phải ăn chút thanh đạm."
"Sao anh biết?" Lục Khuynh dừng một chốc, hỏi hắn, "Trên mạng nói?"
"Đoán xem." Tề Nhiên cười, đẩy cháo đến trước mặt Lục Khuynh.
Lục Khuynh bặm môi chẳng hỏi nữa, cầm thìa định múc lại đột nhiên thả xuống, nhìn vào túi thức ăn vài lượt.
Tề Nhiên thấy vậy, biết ngay là bạn nhỏ đang tìm ớt, hắn chẳng nói chẳng rằng, im lặng nhìn cậu dòm trái ngó phải, cuối cùng tầm mắt rơi xuống người mình.
Cậu nhóc chớp mắt nhìn hắn không nói lời nào, Tề Nhiên cố gồng mình để không nhéo cậu, sáp đến gần: "Lần này không được bỏ ớt."
Nhưng Lục Khuynh chủ động dán mặt qua, mềm mại gọi hắn: "Anh Nhiên ơi."
Tề Nhiên dời mặt đi trong nháy mắt, trầm giọng bảo: "Không, được. Em không nhận ra cổ họng mình khàn ư?"
"Túi khóc nhè."
Hắn bất ngờ cúi người hôn môi Lục Khuynh, vừa chạm liền rời, sau đó làm bộ không thấy đôi mắt lấp lánh như sao trời của cậu, "chuyên tâm" ăn cháo của mình.
Cậu nhóc thấy mình làm gì cũng vô ích bèn phải nhăn mày, ngồi đó suy nghĩ một chặp rồi rề rà cầm thìa lên.
Mà Tề Nhiên còn chưa ăn được mấy ngụm, bạn nhỏ bên cạnh đã đứng ngồi không yên, hai tay không ngừng kéo vạt áo hắn, đồng thời nhanh chóng liếc hắn vài lần.
Tề Nhiên đè ý cười nơi khóe miệng, cau mày ngó cậu.
Chỉ thấy đôi mắt cậu nhóc sáng rực, chậm rãi nuốt cháo trong miệng, nhẹ giọng bảo: "Anh Nhiên đút cho em."
Khóe miệng Tề Nhiên không khỏi cong cong, không đáp lời mà tiếp tục nhìn cậu.
Lục Khuynh ngơ ngác, giọng lớn hơn một xíu: "Em thấy không ngon miệng, anh Nhiên đút cho em thì em ăn."
Dứt lời, nhoẻn miệng cười nhẹ với hắn.
Không ngoài dự đoán, hắn lại bị Lục Khuynh bắn trúng tim, thò tay xuống nắm ngón tay cậu.
"Không đút thì không ăn?" Tề Nhiên nói xong, nhướng lông mày, "Em coi mình là con nít hửm?"
Chẳng phải Lục Khuynh là cậu bạn nhỏ của hắn đấy ư?
Cũng may Lục Khuynh vô cùng biết tự giác, không thèm nháy mắt mà nhìn hắn chằm chằm rồi gật đầu, tựa như biết Tề Nhiên sẽ không làm gì được mình.
Thật sự chẳng có biện pháp gì mà, Tề Nhiên chỉ cong môi liếc cậu hồi lâu, nhào nặn tay cậu, sau đó bất đắc dĩ xoay người, múc một thìa cháo đến miệng Lục Khuynh.
Lục Khuynh ngoan ngoãn há miệng, nhưng nào biết thìa cháo của Tề Nhiên không dễ dàng ăn được.
Cậu nhếch miệng định cắn cái thìa, Tề Nhiên chợt rụt tay lại, Lục Khuynh dúi đầu về trước theo phản xạ, nhưng động tác của Tề Nhiên quá nhanh nên cậu chỉ có thể hơi nhổm dậy.
Cuối cùng khi ngậm được thìa, khuôn mặt Tề Nhiên đã gần trong gang tấc, đang cong mắt ngó cậu.
Giây tiếp theo, bỗng dưng có một lực nắm bên hông, cậu chưa kịp phản ứng đã bị Tề Nhiên ôm lên đùi, trong khi miệng còn đang ngậm thìa.
Tề Nhiên dịu dàng lấy thìa ra giúp cậu, chờ Lục Khuynh nuốt xuống, hắn mới ấn sau gáy trao cho cậu nụ hôn.
Lại là nụ hôn sâu nóng bỏng, dường như bạn nhỏ đã quen với thủ đoạn thường ngày của Tề Nhiên nên thích ứng rất nhanh, nhẹ nhàng nhích đầu về phía hắn, phối hợp móc lấy đầu lưỡi của Tề Nhiên.
Mà dù sao cậu cũng chẳng phải đối thủ của Tề Nhiên, rất nhanh sau đó cậu cảm giác hô hấp bất ổn, bắt đầu rụt cổ lại, Tề Nhiên cũng dời ra một khoảng cách.
Một sợi chỉ bạc kết nối hai người, Lục Khuynh mơ màng há miệng, chợt nghe Tề Nhiên trầm giọng bảo.
"Muốn anh đút cho em?" Hắn tiến lên cọ môi Lục Khuynh, "Thì không chỉ đơn giản như ăn cháo đâu."
Dứt lời cũng chẳng xem Lục Khuynh phản ứng thế nào, hắn vòng qua eo cậu để hai người nhích lại gần nhau hơn, nhắc nhở Lục Khuynh ôm chặt cổ mình.
Lục Khuynh biết điều nghe theo, gác tay lên bả vai cúi đầu nhìn hắn, lại đỏ mặt chạm khóe miệng hắn.
Cái đáp lại của Tề Nhiên vẫn nóng hầm hập như thường lệ, họ không ngừng đụng chạm rồi tách rời, làm đi làm lại biết bao nhiêu lần, đến khi bát cháo đặt trên bàn đã không còn hơi nóng, Lục Khuynh mới có thể há miệng hô hấp.
Cậu áp trán mình lên trán Tề Nhiên, đôi mắt ướt nhẹp không thể nhìn rõ thứ gì.
"Muốn đút nữa không?" Tề Nhiên hỏi cậu.
Lục Khuynh gật đầu lại lắc đầu, rốt cuộc vẫn chẳng hó hé gì, nằm dài trên người hắn ổn định nhịp thở.
Cuối cùng đến khi cậu có sức bò xuống người Tề Nhiên, lúc nghển cổ nhìn mới nhận ra chân trời đã nhiễm sắc đỏ.
Lục Khuynh xoay người, Tề Nhiên cất bát cháo lạnh trên bàn đi rồi đứng lên dòm cậu.
"Không ăn ạ?" Lục Khuynh chỉ vào bàn hỏi.
Tề Nhiên lắc đầu: "Lát nữa ra ngoài ăn, đồ lạnh không tốt cho cơ thể."
Nói xong tiến đến dắt tay cậu, cọ vào mu bàn tay cậu một lúc lâu, rồi vòng tay qua cổ, nhẹ nhàng dẫn người ra ngoài.
Nhiệt độ bên ngoài giảm xuống rất nhiều, chỗ họ ở là một khu vực náo nhiệt, lúc này chợ đêm đã bắt đầu bày bán, đủ các loại quầy hàng, hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
Hai người dậy trễ, bát cháo vừa nãy ăn cũng như không, bây giờ dạo bước trên con đường thơm nức mũi này, họ chỉ cảm thấy đói bụng.
Lục Khuynh nhớ là Tề Nhiên nói ra ngoài ăn, bèn quay đầu hỏi: "Chúng mình, đi đâu ăn vậy ạ?"
Cậu tưởng rằng Tề Nhiên sẽ đưa mình đến một cửa hàng nào đó, nào ngờ Tề Nhiên hỏi ngược cậu: "Em muốn đi đâu?"
Lục Khuynh dòm ngó đám người náo nhiệt xung quanh, do dự đáp: "Em vẫn muốn vừa đi vừa ăn."
Tề Nhiên dừng bước chân: "Sao em thích ăn trên đường thế?"
"Cũng không hẳn." Lục Khuynh lắc lư cái đầu, "Chỉ là có cảm giác..."
Cậu suy nghĩ hồi lâu, đáp: "Thoải mái."
Đúng vậy, chỉ là thoải mái thôi, không phải cậu thích nơi náo nhiệt cỡ nào, mà là chiều tối cùng Tề Nhiên dạo bước trên con phố lộng gió, vừa trò chuyện vừa ăn uống vừa mua sắm khiến cậu cảm thấy thoải mái.
Cậu gật đầu với ý nghĩ của mình trong lòng, quay qua Tề Nhiên lặp lại lần nữa: "Em cảm thấy rất thoải mái."
Lúc này Tề Nhiên trầm mặc rồi bảo: "Được."
Bạn nhỏ trông rất lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng vừa mềm vừa ngọt, lúc gặp phải vấn đề khó biểu đạt, cũng sẽ nghĩ mọi cách nêu lên cảm nhận của mình.
Giống như vừa nãy, cậu nói "Cảm thấy rất thoải mái", kỳ thật ý cậu là "Cảm thấy rất thích".
Tề Nhiên không nén được ý cười, vừa dạo phố vừa ăn uống vừa nói chuyện với Lục Khuynh, thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời đã tối om từ khi nào, trong lúc hai người đến một ngã đường xa lạ định quay về, Lục Khuynh lại đột nhiên dừng bước.
"Anh Nhiên ơi." Lục Khuynh gọi hắn.
"Ơi?" Tề Nhiên quay lại.
Lục Khuynh vểnh tai lên nghe: "Anh có nghe thấy tiếng mèo kêu không."
Tề Nhiên không trả lời mà cẩn thận lắng nghe, tiếng chú mèo con run lẩy bẩy kêu meo meo thỉnh thoảng truyền tới từ bụi cây bên cạnh.
Hắn vừa muốn kêu Lục Khuynh nhìn qua bên này, lại phát hiện Lục Khuynh đang nhìn về hướng khác, nhăn mày ngó dáo dác.
"Bé ngoan, em nhìn lộn hướng rồi," Tề Nhiên xoay đầu cậu sang đây, "Bên này nè."
Lục Khuynh dòm theo hướng Tề Nhiên chỉ, trông thấy một bụi cây thấp bé, trong rậm cây thấp thoáng một vệt màu cam, truyền đến từng tiếng "meo meo" nhỏ xíu.