Họ trông thấy một bé mèo lông màu quả quất đang núp trong lùm cỏ, đôi mắt có vẻ không mở to lắm, móng vuốt đập loạn xạ xuống bùn, tiếng kêu meo meo nhỏ xíu nghe có hơi khàn.
Lục Khuynh nhăn mày nhìn bé mèo con, bỗng nghe Tề Nhiên nói: "Chắc là bị bỏ rơi, cũng chẳng biết sao lại chạy tới đây."
Dứt lời, vươn tay vén bụi cây ra.
Lục Khuynh giúp hắn cầm điện thoại, Tề Nhiên cẩn thận gạt nhánh cây rồi ôm chú mèo nhỏ ra.
Mèo con gầy đến mức mắt thường có thấy, Lục Khuynh nhìn bé mèo nằm nhoài trên tay Tề Nhiên chỉ lớn chừng lòng bàn tay hắn, đôi mày nhăn càng sâu.
"Xem ra nó ở đây đã lâu." Tề Nhiên khua tay, "Nó còn chưa được mấy tháng."
Lục Khuynh chẳng lên tiếng, chỉ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo ta.
Mèo rất có linh tính, cũng khẽ cọ vào ngón tay cậu, khiến tay cậu có chút ngứa ngáy.
Biểu cảm của cậu nhóc dịu lại, nhìn mèo con cười yếu ớt. Tề Nhiên không thấy rõ sắc mặt cậu trong màn đêm, nhưng vẫn cảm nhận được sự yêu thích của cậu đối với chú mèo ấy.
"Hay ta đưa nó về trước em nhé?" Tề Nhiên nhẹ giọng mở miệng, "Lúc này chắc bệnh viện thú cưng đóng cửa hết rồi."
Lục Khuynh không vuốt ve mèo nữa, ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhưng không phải ngày mai chúng ta trở về sao ạ?"
Bọn họ không định nán lại quá lâu nên đã đặt vé máy bay vào sáng mai.
"Nếu không," Lục Khuynh liếc Tề Nhiên, "Chúng ta đến chỗ... Lý Dật Minh nhé?"
Cậu chậm rãi nói tên "Lý Dật Minh", vừa nói vừa quan sát biểu cảm ẩn hiện trong bóng đêm của Tề Nhiên.
Hình như Tề Nhiên nhíu mày, khóe miệng cũng vểnh lên, nâng tay nhéo mạnh gò má cậu, Lục Khuynh không phản kháng, môi bị hắn bóp cho chu lên.
"Lý Dật Minh?" Tề Nhiên cũng nói thật chậm, "Từ khi nào em đã thân với cậu ta như vậy?"
Hắn nhớ hai người vẫn chưa gặp nhau kể từ lần trước, mà bạn nhỏ lại chủ động nhắc tới cậu ta?
"Nhưng mà." Lục Khuynh muốn lay bàn tay đang nắm mặt mình của Tề Nhiên, "Chúng ta chỉ quen mỗi anh ta."
Lục Khuynh không đẩy được, ngược lại khiến Tề Nhiên nắm chặt hơn, Tề Nhiên cong mắt cười nhìn cậu hồi lâu mới thả ra, sau đó từ từ mở miệng: "Cũng được."
Tiếp theo dúi bé mèo đang nhỏ giọng meo meo vào lòng Lục Khuynh: "Ôm."
Lục Khuynh ngó con mèo không ngừng cọ lên người cậu, hơi nghi ngờ nhìn về phía Tề Nhiên.
"Chẳng phải em rất thích nó sao?" Tề Nhiên cười bước lên trước, "Cho em ôm đó."
Hắn có thể trông thấy ánh mắt không chút lạnh lùng của cậu bạn nhỏ khi nhìn chú mèo con, ý cười bên miệng dù bị bóng đêm bao phủ cũng chẳng che giấu nổi.
Lục Khuynh chớp mắt vài cái, nhìn Tề Nhiên chầm chậm bước đi, trong lúc mê man nhận ra chắc anh nhà mình lại ghen đây mà, cậu không khỏi nở nụ cười, ôm mèo chạy tới thủ thỉ bên tai Tề Nhiên: "Vâng, em rất thích."
Thích mèo hả?
Tề Nhiên quay đầu dòm cậu, dưới ngọn đèn vàng tối tăm ấm áp, biểu cảm thiếu niên trông cực kỳ dịu dàng, đôi mắt luôn nhìn người khác với vẻ vô cảm giờ đây hơi cong lên, bên trong lóe sáng.
Quả thật mềm đến kỳ lạ.
Tề Nhiên chẳng kìm được nâng tay xoa mái tóc cậu, vừa xoa vừa quàng tay lên vai cậu, chậm rãi dắt người đi về trước.
"Thích hả? Lúc về anh Nhiên sẽ mua cho em."
Buổi tối họ không đi dạo quá xa, quán bar của Lý Dật Minh lại gần đó nên hai người đi một đoạn ngắn đã đến, đến nơi họ đẩy cửa bước vào.
Quán bar vẫn y như lần đầu tiên tới, đáng lẽ 9 giờ tối là lúc đông khách nhất trong ngày, nhưng nơi đây vẫn yên lặng, chỉ có tiếng nhạc dân ca du dương êm dịu chậm rãi vang lên.
Lần này họ không báo trước với Lý Dật Minh, mà đúng như Tề Nhiên đoán, quả nhiên Lý Dật Minh ở trong quán bar, đang sôi nổi trò chuyện cùng khách, nhìn thấy bọn họ đến thì lập tức đứng dậy ra đón tiếp.
"Ối?" Lý Dật Minh vẫy tay: "Sao mấy cậu đến đây?"
Kể từ lần trước anh ta chọc cho Tề Nhiên tức đến dựng lông, anh ta còn tưởng hai người sẽ rời đi mà không tới chào hỏi mình một tiếng ấy chứ.
Không đúng, hẳn là Tề Nhiên sẽ không chào hỏi anh ta, cơ mà bạn nhỏ bên cạnh người kia vẫn rất lễ phép.
Lý Dật Minh còn đang mù mờ suy xét, chợt trông thấy bạn nhỏ mà mình thầm nghĩ là lễ phép kia chui ra từ phía sau Tề Nhiên, trong ngực ôm một chú mèo.
Bạn nhỏ nhìn anh ta một lát, khuôn mặt chẳng chút biểu cảm, mà giọng điệu lại vô cùng rõ ràng: "Gặp một con mèo trên đường ạ."
Cậu tạm dừng rồi bỏ thêm câu: "Hình như nó rất đói."
Nói xong, cậu bế mèo lên trước để Lý Dật Minh thấy rõ hơn.
Bé mèo vẫn giống hệt lúc họ nhặt được, đang cuộn tròn trong ngực Lục Khuynh kêu "meo meo", một cục nho nhỏ trông vô cùng đáng thương.
Thấy mèo con như vậy, Lý Dật Minh không nói chuyện với Lục Khuynh nữa mà nhanh chóng nhận lấy con mèo đặt lên góc bàn, rồi xuống bếp lấy chút băng gạc và thức ăn cho mèo con.
Sau đó anh ta ôm mèo con bằng một tay một cách thuần thục, tay kia nhẹ nhàng dùng băng gạc lau mắt cho nó, chờ khi mắt nó mở ra, anh ta bỏ thức ăn cho mèo vào chiếc bát nhỏ rồi đẩy đến trước mặt mèo ta.
Có lẽ nó thật sự đói bụng, đôi mắt nhỏ xíu còn chưa thấy rõ, nó đã lần theo mùi mà bắt đầu ăn từng ngụm.
Lục Khuynh thấy nó ăn một cách ngon lành, lo lắng trong lòng cũng buông xuống phần nào, nhưng bỗng dưng nhớ tới động tác thuần thục của Lý Dật Minh khi làm những chuyện này, cậu tò mò liếc qua Tề Nhiên.
Anh ta nhìn Tề Nhiên, lên tiếng giải thích: "Anh rất thích động vật nhỏ, xung quanh quán bar thường có chó mèo hoang nên anh sẽ chuẩn bị thêm chút băng gạc, thức ăn cho chó mèo... ha?"
Anh ta liếc qua Tề Nhiên, thấy hắn vô cảm gật đầu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Lục Khuynh chẳng phát hiện bầu không khí giữa hai người, một lòng một dạ đặt mắt lên chú mèo con đang ăn lia lịa, cậu ngẩn người nhìn bộ lông mềm mại của nó, vẫn không nhịn được nâng tay vuốt ve.
Tề Nhiên không tiến lên mà đứng ở một bên dịu dàng ngắm Lục Khuynh, bạn nhỏ rất cẩn thận đối với động vật nhỏ, tay đặt lên lưng nó chẳng dám dùng sức, chỉ dám chậm rãi vuốt lông bằng ngón tay.
Vẻ mặt cậu vô cùng chăm chú, hơi ngồi xổm nằm bò ra bàn, ở cùng một chỗ với chú mèo lại y như hai bé mèo con vậy.
Hắn không khỏi nghĩ tới lúc bạn nhỏ ôm cổ hắn dụi dụi, thật sự cực giống một chú mèo đang làm nũng.
Khuôn mặt Tề Nhiên trở nên nhu hòa, lặng lẽ nhìn cậu chẳng thể dời mắt nổi.
Lúc này Lý Dật Minh đi tới cạnh Tề Nhiên, thuận theo tầm mắt hắn nhìn Lục Khuynh, cũng mỉm cười bảo: "Bạn nhỏ vẫn là bạn nhỏ mà, chỉ thích mấy con chó con mèo thôi, ha ha."
Anh ta tưởng mình nói lời hay về Lục Khuynh trước mặt Tề Nhiên sẽ khiến hắn nhìn anh ta bằng cặp mắt bình thường hơn, nhưng ai dè chỉ nhận được cái liếc mắt lạnh lùng: "Bạn nhỏ là để cậu gọi à?"
"..."
Quả nhiên, mạch não của Tề Nhiên vẫn khiến người ta khó dự đoán như thế, Lý Dật Minh gãi đầu để giảm bớt sự xấu hổ, tiếp tục hỏi hắn: "Các cậu sắp đi rồi hả?"
"Ừ." Tề Nhiên gật đầu, "Sáng mai."
"Vậy con mèo này để ở chỗ tôi trước đã, mai tôi sẽ mang nó đến bệnh viện xem, nếu không có chuyện gì thì tôi nuôi luôn, thật khéo tôi cũng thích."
Anh ta dòm Tề Nhiên, Tề Nhiên chẳng trả lời, đôi mắt vẫn dõi theo bóng hình của Lục Khuynh.
Lý Dật Minh cũng nhìn thấu tầm quan trọng của Lục Khuynh đối với Tề Nhiên, do dự mở miệng: "Hay là cậu cho tôi thông tin liên lạc của Lục Khuynh đi, tôi cũng cảm thấy cậu nhóc này khá tốt."
Lúc này Tề Nhiên nghiêng đầu, nhíu mày lặng lẽ nhìn anh ta.
"... Sau này tôi cũng có thể gửi ảnh mèo con cho cậu ấy," Lý Dật Minh chột dạ giải thích, "Hình như cậu ấy thích con mèo này lắm."
Anh ta nghĩ rằng mình nói vậy sẽ khiến thái độ của Tề Nhiên tốt hơn một tẹo, mà đâu ngờ cái nhướng mày của người kia càng cao hơn, trong đôi mắt chứa sự tùy tiện: "Thật ngại quá, em ấy không có thông tin liên lạc."
"Hở?"
"Cậu muốn gửi ảnh mèo cho em ấy?" Tề Nhiên dừng một chốc, "Gửi qua WeChat là được."
Lý Dật Minh hơi sửng sốt, tầm mắt Tề Nhiên lại hướng về Lục Khuynh.
Anh ta lập tức cảm giác được sự hờ hững trong lời nói của Tề Nhiên, sau đó liếc qua Lục Khuynh đang ngoan ngoãn sờ mèo: "Cậu không muốn cho thì để tôi tự hỏi."
Nói xong phớt lờ Tề Nhiên, bước thẳng đến chỗ Lục Khuynh nói với cậu.
Tề Nhiên không nhúc nhích, vẫn đứng tại chỗ, khuôn mặt đầy ý cười dịu dàng nhìn bọn họ.
Cũng chẳng biết Lý Dật Minh nói gì với cậu nhóc, Lục Khuynh bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt mang theo vẻ do dự.
Dường như đang xin phép hắn?
Tề Nhiên không lên tiếng mà chỉ nhìn thiếu niên chằm chằm, ánh mắt tối tăm không rõ, bên trong như có cơn lốc xoáy đang quay cuồng.
Em dám cho cậu ta thử xem?
Cơ mà Lục Khuynh không chú ý đến ý tứ trong mắt hắn, trái lại cong môi cười, ngoan ngoãn lấy điện thoại cho Lý Dật Minh quét mã.
Tề Nhiên nhăn mày, hắn biết bạn nhỏ đang cố ý chọc tức hắn.
Tề Nhiên cúi đầu nhếch môi cười, cố đè nén dục vọng muốn xông tới ôm cậu, mũi chân đạp nhẹ vài nhịp, mới cất bước tới cạnh Lục Khuynh.
Cậu nhóc đã thêm WeChat, đang đổi ghi chú cho Lý Dật Minh, hắn thấy Lục Khuynh đổi xong ấy vậy mà chẳng thèm ngó ngàng đến mình, cậu chỉ tập trung vào con mèo trong lòng rồi đưa tay vuốt lông cho nó thôi.
Hắn hít sâu mấy hơi, sau đó từ từ nhìn sườn mặt cậu nhóc: "Xem đủ chưa?"
Lục Khuynh quay đầu nhìn hắn, cười lắc đầu.
Lý Dật Minh đứng đối diện, trông thấy hai người kia công khai ngầm giao lưu thì có hơi ngây người trừng mắt.
Chợt thấy Tề Nhiên dựng thẳng sống lưng trong phút chốc, nụ cười ôn hòa mang theo chút cứng rắn, trực tiếp nhấc cổ áo của cậu, không nói hai lời dẫn người ra cửa.
"Đi đây." Hắn bỏ lại một câu.
Lục Khuynh nở nụ cười trên môi, đi theo hắn, lúc đến cửa quán bar còn xoay người vẫy tay với Lý Dật Minh.
Tiếp đó Lý Dật Minh thấy Tề Nhiên vươn tay qua lưng Lục Khuynh nửa bế nửa kéo người ra ngoài.
Rất nhanh sau đó anh ta chỉ còn nhìn thấy tàn ảnh.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Dật Minh chỉ là công cụ hình người...
YAN: Tội anh Minh...
Lý Dật Minh: Tui đã làm gì sai?