• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Lam Phượng Hoàng và Ngọc trường lão cũng muốn đi cùng, nên đoàn người Đông Phương Bất Bại đành dừng chân lại thêm vài ngày ở Ngũ Độc giáo, đợi các nàng mang giáo vụ bàn giao lại thật tốt rồi mới khởi hành.

Nghe kiến nghị của Đan Vô Ngân xong, Lam Phượng Hoàng và Ngọc trường lão có chút chột dạ, vốn các nàng định chỉ để lại một phong thơ cho các trưởng lão khác trong giáo là có thể chạy đi, đến giờ mới chợt nhận ra hành động ấy kéo cừu hận đến mức nào, tựa hồ các nàng có thể nghe được tiếng rít gào giận dữ của mấy vị trưởng lão ấy.

Rùng mình một cái, Lam Phượng Hoàng xốc lại tinh thần hỏi Đan Vô Ngân, “Vô Ngân thúc thúc, chúng ta tiếp theo định đi đâu?” Tiểu cô nương này lớn đến như thế vẫn chưa rời khỏi đại môn của Ngũ Độc giáo, cho nên đối với hành trình tiếp theo chờ mong rất nhiều

Đan Vô Ngân xoa xoa đầu Lam Phượng Hoàng, “Ngươi muốn đi nơi nào chúng ta liền đi nơi đó, có được hay không?” Đan Vô Ngân nghĩ đến mấy hôm trước, bởi vì ảnh hưởng của Mạn Đà La mà cư xử có chút quá mức với tiểu cô nương này, nên trong lòng vẫn ôm chút áy náy.

“Chúng ta đi Tô Hàng đi! Lúc nhỏ ta nghe phu tử nói ‘Trên có thiên đàng, dưới có Tô Hàng’, Vô Ngân thúc thúc, Tô Hàng thật sự có xinh đẹp như trong sách không?” Lam Phượng Hoàng mở to đôi mắt hào hứng hỏi Đan Vô Ngân.

Đan Vô Ngân thấy ánh mắt mong đợi của Lam Phượng Hoàng, đột nhiên trong lòng cảm giác có chút chua xót, Doanh Doanh, Phi Yên cùng Lam Phượng Hoàng niên kỷ không kém nhiều, hai nàng tuy rằng cũng giống như Lam Phượng Hoàng từ nhỏ không có cha mẹ chăm sóc, thế nhưng hai nàng trước giờ vẫn luôn được nuông chiều vui vẻ, mà Lam Phượng Hoàng…

Đan Vô Ngân ôm Lam Phượng Hoàng vào trong ngực, “Được rồi, chúng ta sẽ đi Tô Hàng, ở Tô Hàng còn có hai vị tiểu tỷ tỷ nha, Vô Ngân thúc thúc dẫn ngươi đi tìm các nàng chơi đùa, có thích hay không?”

Lam Phượng Hoàng cao hứng gật đầu, “Thật tốt, thật tốt!” Ở trong Ngũ Độc giáo, bởi vì thân phận giáo chủ nên mặc dù tiểu cô nương cùng tuổi có rất nhiều, nhưng mọi người đều kính sợ nàng, không dám cùng nàng chơi đùa, vì thế hầu như nàng chẳng có mấy bằng hữu.

Vì vậy, đoàn người lại hừng hực khí thế quay đầu ngựa, ly khai Miêu Cương, thẳng tiến về hướng Tây Hồ.

Đương khi đoàn người đi tới Hồ Nam, hành trinh vắt ngang qua một cánh rừng nhỏ.

Người trên giang hồ đều biết, gặp rừng chớ vào.

Thế nhưng đám người Đông Phương Bất Bại toàn là những kẻ tài cao mật lớn, để tiết tiết kiệm thời gian liền quyết định đi xuyên rừng.

Mới vừa tiến vào trong rừng, lỗ tai Đông Phương Bất Bại khẽ động, “Phía trước có động tĩnh!”

Lập tức có một đệ tử hộ vệ thúc mã do thám, chỉ chốc lát sau đã quay trở lại. Đi tới trước xe ngựa của Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân hành lễ hồi báo.

“Giáo chủ, phu nhân, phía trước có một đám hắc y nhân đang vây công một nhóm ni cô, nhìn có vẻ giống như là đám người Định Nhàn sư thái và chúng đệ tử, còn có một nam tử đang bang trợ các nàng.” Vị huynh đệ hộ vệ kia cũng biết Doanh Doanh và Phi Yên là hảo hữu của Nghi Lâm tiểu sư phụ phái Hằng Sơn, vì thế khi phát hiện đám người gặp nạn là Hằng Sơn đệ tử liền nhanh chóng báo lại.

Lập tức màn che cửa sổ bị xốc lên, Đan Vô Ngân nghiêm túc hạ lệnh, “Lập tức phái mấy huynh đệ đến đó, nếu xác nhận chính là phái Hằng Sơn thì nhanh chóng tiến lên hỗ trợ.”

“Dạ!” Sau đó có bảy, tám huynh đệ cỡi ngựa gấp rút chạy về phía tiếng giao đấu sẵn sàng cứu viện, mà bọn người Đông Phương Bất Bại cũng gia tăng tốc độ.

Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đến nơi giao đấu, huynh đệ giáo chúng đã xông vào chém giết cùng bọn hắc y nhân kia, còn có hai vị huynh đệ tâm tư cẩn mật đang ở cạnh thủ hộ đám đệ tử phái Hằng Sơn kia.

Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân tập trung nhìn kỹ, quả thật là Định Nhàn sư thái cùng Nghi Lâm và các đệ tử.

“Định Nhàn sư thái, đã xảy ra chuyện gì?” Đông Phương Bất Bại che ở trước mặt Đan Vô Ngân bảo đảm an toàn cho hắn, sau đó cất tiếng hỏi Định Nhàn sư thái đang xử lý vết thương cho một đệ tử bên cạnh.

Định Nhàn sư thái nghe được giọng nói của Đông Phương Bất Bại thì sững sốt, sau đó trong lòng thoáng cái buông lỏng, hai tay tạo thành chữ thập, “Đông Phương giáo chủ, những hắc y nhân kia có phải là thuộc gạ của người không?”

Sau khi Định Nhàn sư thái và các đệ tử cáo từ bọn người Đông Phương Bất Bại xong, liền tiếp tục vân du ở các nơi khắp vùng Trung Nguyên để các đệ tử tích lũy kinh nghiệm, đồng thời cũng là muốn giảng giải cho các nàng một chút về sự phân bố của các thế lực trên giang hồ.

Hôm nay, Định Nhàn sư thái mang theo đệ tử đi ngang cánh rừng này, đột nhiên bị một đám hắc y nhân tập kích, hoàn hảo Định Nhàn sư thái và các đệ tử phái Hằng sơn từ sau sự kiện Điền Bá Quang bắt cóc Nghi Lâm đã đề cao cảnh giác hơn nhiều, nên mới có thể chống cự sự tấn công của các hắc y nhân. Hai phe trong lúc vừa đánh vừa lui liền tiến nhập vào rừng cây.

Lúc bắt đầu, Định Nhàn sư thái và đệ tử của nàng môn vẫn nhân từ nương tay, không muốn hạ sát thủ. Chẳng ngờ, mới vừa tiến vào rừng cây lại có thêm mười hắc y nhân xông ra, chiêu chiêu sát thủ, thoáng cái đã đã thương một vài đệ tử, thế nhưng hình như mỗi khi ở thời khăc mấu chốt đều nương lại nửa phần khí lực.

Ngay lúc đám người Định Nhàn sư thái đã sắp không kiên trì nổi, một nam tử thoạt nhìn cà lơ phất phơ xông ra, gia nhập vào phe của Định Nhàn sư thái, giảm bớt không ít áp lực cho các nàng.

Thế nhưng, dù sao song quyền nan địch tứ thủ, sau một đoạn thời gian, nam tử kia cũng đã có chút cố sức.

Hoàn hảo, bọn người Nhật Nguyệt thần giáo gần đó nhanh chóng tiến đến gia nhập chiến cuộc, để cho Định Nhàn sư thái có thời gian giúp bọn đệ tử xử lý vết thương.

Mà Định Nhàn sư thái sở dĩ hỏi Đông Phương Bất Bại những hắc y nhân kia có phải đệ tử của Nhật Nguyệt thần giáo hay không cũng là có nguyên nhân. Vốn là, khi còn đang trong quá trình giao đấu, Định Nhàn sư thái ngẫu nhiên nhìn thấy bên hông một hắc y nhân có đeo lệnh bài của Nhật Nguyệt thần giáo! Nếu không phải Định Nhàn sư thái cùng Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân có giao tình không cạn, sợ rằng đã trực tiếp đem mẫy hắc y nhân này xem như người của Nhật Nguyệt thần giáo.

Đông Phương Bất Bại nghe Định Nhàn sư thái hỏi như vậy, ánh mắt chợt thâm trầm, sau đó huy vũ mười ngón tay, mấy cây ngân châm từ phía Đông Phương Bất Bại bay ra đâm vào huyệt đạo của những hắc y nhân kia.

Cả đám hắc y nhân đều đứng sững tại chổ, không thể cử động.

“Soát người.” Y thật muốn nhìn xem kẻ không có mắt nào lại dám giả mạo Nhật Nguyệt thần giáo!

Lúc đầu, sau khi bái biệt bọn người Định Nhàn sư thái, Đông Phương Bất Bại liền ra lệnh cấm đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo gây phiền phức cho người phái Hằng Sơn. Đệ tử Thần giáo tự nhiên không dám chống lại mệnh lệnh của giáo chủ, vì thế những hắc y nhân này chỉ có thể là giả mạo.

Quả nhiên, soát được lệnh bài Nhật Nguyệt thần giáo từ trên người đám hắc y nhân kia.

Đông Phương Bất Bại tiếp nhận lệnh bài, quan sát kỹ, cư nhiên là đồ thật!

Chẳng lẽ là trong giáo xuất hiện kẻ phản bội? Đông Phương Bất Bại sắc mặt nghiêm túc đem phiến lệnh bài đưa cho Đan Vô Ngân.

Đan Vô Ngân cau mày suy nghĩ một chút, sau đó lại đưa lệnh bài cho Tang tam nương và Đồng Bách Hùng, “Tang tam tỷ, Đồng đại ca, hai người nhìn thử xem những lệnh bài này thuộc về huynh đệ phân đà nào?” Nếu không phải là giả mạo, vậy chính là có người nào đó trong phân đà xảy ra vấn đề.

Đồng Bách Hùng tiếp nhận lệnh bài, liếc mắt liền nhận ra, “Đây là Phong Lôi đường!”

Làm đường chủ Phong Lôi đường, Đồng Bách Hùng tự nhiên có thể nhận ra tín bài của Phong Lôi đường, nét inh ngạc hiện rõ trên mặt gã, “Các huynh đệ Phong Lôi đường tuyệt đối sẽ không phản bội giáo chủ, phản bội ta! Nhất định là có huynh đệ đã xảy ra chuyện!” Nhìn nhiều lệnh bài Phong Lôi đường như thế, trong lòng Đồng Bách Hùng như đang rỉ máu.

“Giáo chủ, thuộc hạ xin hồi giáo kiểm tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Đồng Bách Hùng lúc này cũng không có tâm tình tiếp tục khứ du sơn ngoạn thủy, nét mặt băng sương đưa ra thỉnh cầu với Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại cũng hy vọng có thể nhanh chóng tra ra là người nào dám ở sau lưng y giở trò quỷ, vì vậy gật đầu đáp ứng thỉnh càu của Đồng Bách Hùng. Đồng Bách Hùng lấy ra một ít ngân lượng và lương khô rồi lập tức ra roi thúc ngựa chạy về hướng phân đà gần nhất của Nhật Nguyệt thần giáo.

Định Nhàn sư thái thấy phản ứng của đám người Đông Phương Bất Bại thì biết sự việc có nội tình, không tự chủ nghĩ tới thủ đoạn giả mạo Nhật Nguyệt thần giáo lần trước của Tả Lãnh Thiền, thần sắc cũng dần trở nên băng hàn,

Định Nhàn sư thái mặc dù là người trong phật môn, thế nhưng cũng đồng dạng là người trong giang hồ. Trong lòng bà biết rõ, nếu lần này nhân từ nương tay, chỉ sợ Hằng Sơn phái chỉ có thể đối mặt với tai họa diệt vong.

Bởi vậy, nàng đi tới trước mặt của Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương giáo chủ, việc này bần ni mong muốn Nhật Nguyệt thần giáo có thể điều tra rõ, phải cho ta Hằng sơn phái một cái công đạo!”

Đông Phương Bất Bại gật đầu, “Có người can đảm dám giả mạo Nhật Nguyệt thần giáo đi làm việc bậy bạ, bản tọa tự nhiên sẽ không bỏ qua bọn họ. Thỉnh Định Nhàn sư thái yên tâm.” Đông Phương Bất Bại rất thoả mãn với lựa chọn tín nhiệm của Định Nhàn sư thái, tối thiểu Doanh Doanh và Phi Yên sẽ không bị kẹp giữa hai bên.

Định Nhàn sư thái nhận được câu trả lời mãn ý cũng không muốn tiếp tục đào sâu thêm, xoay người nói lời cảm tạ với nam tử vừa bang trợ các nàng kia, “Vị thiếu hiệp này, bần ni xin đa tạ người trượng nghĩa tương trợ.”

Đông Phương Bất Bại lúc này mới phát hiện người vừa giúp đỡ Định Nhàn sư thái cự địch cư nhiên lại là Lệnh Hồ Xung!

Lệnh Hồ Xung nhanh chóng ôm quyền, “Sư thúc đa lễ, tại hạ phái Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung.”

Định Nhàn sư thái hai tay tạo thành chữ thập, “Nguyên lai là đại đệ tử Hoa Sơn, Lệnh Hồ Xung sư điệt, bần ni ở đây xin đa tạ!” Phái Hoa Sơn sao? Không hiểu vì sao, Định Nhàn sư thái luôn có cảm giác, chuyện lần này sợ rằng không thoát được có quan hệ với phái Hoa Sơn.

“Định Nhàn sư thái, tương phùng là duyên phận, không bằng chúng ta kết bạn đi đường, không biết người thấy thế nào?” Đan Vô Ngân lo lắng chủ sự sau màn của đám hắc y nhân kia sẽ tiếp tục hạ thủ với đám người Định Nhàn sư thái, vì thế nhanh chóng đưa ra lời mời.

“Đông Phương giáo chủ? Đan tổng quản?” Trong lúc Định Nhàn sư thái còn đang do dự, thanh âm kinh ngach của Lệnh Hồ Xung vang lên.

Tang tam nương thấy Lệnh Hồ Xung kích động chạy đến trước mặt Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, liền lắc mình một cái chặn trước mặt y, sau đó lạnh lùng xoay người nhìn Lệnh Hồ Xung, “Lệnh Hồ Xung thiếu hiệp, thế nào, không có cùng tiểu sư muội thân ái của ngươi sao?”

Tang tam nương vừa nghĩ tới tên hỗn đản này đương sơ khiến Doanh Doanh phải thương tâm, liền hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả, nghe nói tiểu sư muội mà y ngưỡng mộ đã di tình biệt luyến, Tang tam nương kỳ thực đặc biệt hài lòng, <Hừ hừ, có mắt không tròng, cư nhiên dám không thích Doanh Doanh, thật là đáng kiếp!>.

Lệnh Hồ Xung bị kiềm hãm, lời hỏi thăm tình hình của Doanh Doanh nói thế nào cũng không cất lên được chỉ đành cười khổ, đích xác, đây hết thảy đều là y tự làm tự chịu, hắn có quyền gì đến hỏi tình huống của Doanh Doanh chứ.

Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại cũng tỏ ra hờ hững với Lệnh Hồ Xung, trực tiếp bắt chuyện thăm hỏi đám đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo đang thu thập chiến trường, sau đó nói cùng Định Nhàn sư thái, “Sư thái, chẳng hay các ngươi có phủ nguyện ý cùng chúng ta đồng hành?”

Định Nhàn sư thái biết, lúc này, lúc này chỉ dựa vào một mình nàng thì không có cách nào bảo đảm an toàn của các đệ tử, biện pháp tốt nhất chính là đi cùng bọn người Đông Phương Bất Bại đến Hoa Sơn, tham gia đại hội võ lâm.

Vì thế, Định Nhàn sư thái nói, “Bần ni và các đệ tử phải phiền phức Đông Phương giáo chủ chiếu khán rồi.”

Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đem mã xa tặng cho Định Nhàn sư thái và mấy đệ tử bị thương của Hằng Sơn, sau đó lại phái vài đệ tử đến thôn trấn gần đó mua thêm mấy thớt ngựa cho những đệ tử Hằng Sơn còn lại. Ngay cả khi để lại một con ngựa cho Lệnh Hồ Xung, cũng không hề quay đầu lại đi.

Lệnh Hồ Xung nhìn bóng lưng đám người càng đi càng xa kia, trong lòng cảm thấy vô hạn cô quạnh…

Màn đêm buông xuống dần, mọi người đang chuẩn bị ghé vào khách điếm trên đường, một con bồ câu bay đến trên vai Đan Vô Ngân, hắn gỡ thư từ trên chân bồ câu xuống đưa cho Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại xem xong liền hừ lạnh một tiếng, bàn tay siết chặt, tờ giấy trong nháy mắt biến thành bụi phấn, “Giỏi cho tên Nhạc Bất Quần to gan lớn mật!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK