Nhưng vẫn là có thứ đã không giống trước đây, trong lòng Lâm Bình Chi ngực đã không phải vui sướng và tự hào, mà là nồng nặc lạnh lùng và tự giễu.
Lâm Bình Chi, ngươi cho ngươi là đại nhân vật gì sao, có thể khiến cho sư phụ bỏ qua ý nguyện của đại đệ mà đem nữ nhi gả cho ngươi, nhiều người đến nịnh bợ ngươi như vậy toàn bộ cũng vì ngươi sắp trở thành thừa long khoái tế* của chưởng môn phái Hoa Sơn, ngươi lại còn không biết xấu hổ mà dào dạt đắc ý!
Cứ như vậy một đường vừa đi vừa suy tưởng đến trước phòng của nhị sư huynh Lao Đức, “Bang! bang! bang” tiếng gõ cửa vang lên, Lao Đức Nặc nhanh chóng bước ra mở cửa.
“Tiểu sư đệ, sao ngươi lại tới đây? Không cùng tiểu sư muội hoa tiền nguyệt hạ** sao?” Lao Đức Nặc sau khi kinh ngạc đã bắt đầu trêu đùa Lâm Bình Chi.
“Nhị sư huynh, để đệ vào đi thôi, đệ có việc muốn nói với huynh.” Lâm Bình Chi nhàn nhạt nói với Lao Đức Nặc.
Lao Đức Nặc sửng sốt một chút, sau đó nghiêng người để Lâm Bình Chi tiến vào, “Tiểu sư đệ, làm sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra sao?” Lao Đức Nặc quan tâm hỏi.
“Nhị sư huynh, huynh là ai?” Lâm Bình Chi vừa phòng đã hỏi Lao Đức Nặc, sau đó chăm chú nhìn chằm chằm đôi mắt gã.
Sắc mặt Lao Đức Nặc không hề thay đổi, tỏ vẻ bối rối hỏi, “Tiểu sư đệ, đệ đang nói cái gì? Huynh nghe mà không hiểu gì cả?” Một lưỡi dao sắc bén từ trong tay áo lặng lẽ trượt đến trong bàn tay của gã.
“Nhị sư huynh, huynh không cần nói dối, cũng không cần phòng bị đệ. Đệ đã nhiều lần thấy huynh lén lén lút lút thả bồ câu đưa tin ra ngoài, nếu đệ thực sự có ác ý đã sớm báo cho sư phụ biết.” Lâm Bình Chi nhàn nhạt nói, trong lòng thì tự nhủ,
Lao Đức Nặc cẩn thận xem xét kỹ lại Lâm Bình Chi, bỗng nhiên nở nụ cười, so với nụ cười thật thà ngày thường của gã hoàn toàn không giống, khí chất của Lao Đức Nặc lúc này tỏ ra giống một thương nhân khôn khéo chứ không còn là một võ phu lỗ mãng.
“Như vậy, tiểu sư đệ của ta, trước khi ta trả lời vấn đề của ngươi, có phải ngươi nên biểu đạt một chút thành ý của mình, nói cho ta biết đi, ngươi tới đây làm gì?” Lao Đức Nặc cũng không làm bộ làm tịch với Lâm Bình Chi nửa mà trực tiếp lấy thanh trủy thủ trong tay áo ra thưởng thức. (Từ lúc này coi như đã lật bài, không xưng hô vờ vịt nữa)
Nhìn hiện chủy thủ hiện lên u quang (có tẩm độc) sau lưng Lâm Bình Chi ướt đẫm mồ hôi, nếu vừa rồi hắn không gọn gàng dứt khoát nói ra ý đồ đến đây, nói không chừng đã trở thành quỷ dưới đao của vị sư huynh “thật thà” này.
“Ta muốn biết, ngươi lần trước nói sư phụ là vì truyền thừa của Lâm gia mới gả sư tỷ cho ta là sự thật hay là bịa đặt?” Lâm Bình Chi nói ra nghi vấn. Hắn sẽ không ngốc đến độ đi hỏi Nhạc Bất Quần, như vậy ngược lại sẽ khiến Nhạc Bất Quần đề cao cảnh giác.
Lao Đức Nặc cười cười, “Ngươi tại sao lại tới hỏi ta ni? Ngươi không phải nên đến hỏi sư phụ tốt của bọn ta sao? Ta nói thật hay nói dối ngươi thật sự không biết?” Lao Đức Nặc cảm thấy dường như mình nhinh không thấu ý nghĩ của Lâm Bình Chi, người mà gã đã từng xem như một đứa ngốc.
Lâm Bình Chi lắc đầu, “Ta hiện tại ai cũng không tin, bao gồm cả ngươi, ta chỉ tin tưởng bản thân mình. Vì vậy, sau khi nhận được câu trả lời của ngươi ta vẫn sẽ tiếp tục đi tìm chứng cứ.” Ngay cả nữ thần trong lòng và sư phụ ân trọng như núi còn có thể dối trá, trên đời này còn cái ai có thể thật lòng đâu.
“Tốt, hảo tiểu tử! Có năng lực, trước kia là ta xem thường ngươi.” Lao Đức Nặc cười ha ha đứng lên, vỗ vỗ vai Lâm Bình Chi, nói, “Thân phận của ta vẫn không thể cho ngươi biết, thế nhưng vì ngươi dám tới tìm ta, ta sẽ nói với ngươi một việc. Ban đầu Nhạc Linh San đích thật là không muốn gả cho ngươi, vẫn hồ nháo cùng Nhạc Bất Quần thật lâu, bất quá sau khi nghe Nhạc Bất Quần nói gì đó, Nhạc Linh San mới đồng ý. Nhạc Linh San là một nha đầu ngây ngô, ngươi nói với nàng vài lời bóng gió không chừng có thể moi ra không ít chuyện.” Sau đó Lao Đức Nặc cầm một ly trà đưa đến cho Lâm Bình Chi, nâng trà tiễn khách***.
Lâm Bình Chi đã có được tin tức mong muốn, bởi vậy liền chắp tay cảm tạ Lao Đức Nặc rồi dứt khoát ly khai.
Sau khi Lao Đức Nặc xác đinh Lâm Bình Chi đã hoàn toàn rời khỏi, lập tức thả một tín cáp truyền thư.
———————————-
Lâm Bình Chi từ sau khi ra khỏi phòng của Lao Đức Nặc thì trực tiếp đi về phía hậu sơn, đây là nơi Nhạc Linh San thích đến nhất mỗi khi rảnh rỗi.
“Sư tỷ.” Thần sắc của Lâm Bình Chi không nén được đau thương, nàng thật sự cùng sư phụ gạt ta sao?
“Tiểu Lâm tử, ngươi thế nào bây giờ mới đến? Ta chờ ngươi thật lâu!” Nhạc Linh San nghe được giọng nói của Lâm Bình Chi thì nhanh chóng đứng lên, sau đó kéo tay của Lâm Bình Chi bỉu môi oán hận.
“Ta vừa đi luyện kiếm, không cẩn thận đã quên mất thời gian.” Lâm Bình Chi nói, cái này cũng không tính là bịa đặt. Từ trước đến nay, ý niệm ‘luyện tốt võ công, vì một nhà già trẻ của Lâm gia mà báo thù’ chính là động lực chống đỡ giúp hắn tiếp tục sinh tồn.
Nhạc Linh San nghe vậy cũng tỏ ra vui vẻ, “Tiểu Lâm tử, ngươi thực sự rất cần cù khắc khổ, ngày cũng luyện đêm cũng luyện… Bộ kiếm pháp mà người khác mất ba tháng mới học xong, ngươi chỉ cần nửa tháng là có thể vận dụng được. Tương lai ngươi nhất định có thể trọng chấn lại Lân gia, đồng thời cũng làm vẻ vang cho phái Hoa Sơn.” Nhạc Linh San càng ngày càng nghĩ lựa chọn của nàng là chính xác, loại người cần cù khắc khổ như tiểu Lâm tử mới là nam nhân xứng đôi với nàng, mới là phu quân đáng giá nương tựa cả đời.
Trước đây, nếu như Lâm Bình Chi nhận được sự tán thưởng của nữ thần như thế, nhất định sẽ cao hứng đến mức cả người bay bổng, thế nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Nhạc Linh San, có phải nàng cũng đã từng nói với đại sư huynh những lời giống như vậy?
“Sư tỷ, người…” Lâm Bình Chi muốn nói lại thôi, khiến Nhạc Linh San tò mò nhìn hắn một cái, “Tiểu Lâm tử, có chuyện gì sao? Cứ nói với sư tỷ, có phải là có người dám khi dễ ngươi không?”
Lâm Bình Chi hít sâu một hơi, “Sư tỷ, ta không có quyền cũng không có thế, gia môn lại vừa mới lụn bại, tương lai nếu như người gả cho ta, người thật sự cam lòng sao?” Tại sao lại rời bỏ thanh mai trúc mã, võ công cao cường như đại sư huynh mà lựa chonh hắn?
Biểu tình của Nhạc Linh San cứng đờ, sau đó lại cười khúc khích nói, “Ha ha, tiểu Lâm tử, ngươi thế nào lại trở nên tự ti như thế. Tuy nói gia đình của ngươi đã lụn bại, thế nhưng ngươi vẫn là hậu nhân Lâm gia mà. Năm đó Phúc Uy tiêu cục danh tiếng lừng lẫy giang hồ, nếu không phải do tên hèn hạ Dư Thương Hải, ngươi vẫn còn là thiếu tiêu đầu của Phúc Uy tiêu cục đó.”
Chỉ là như vậy sao? Ngực Lâm Bình Chi trầm xuống, sau đó nói, “Sư tỷ, người đối với ta thật tốt. Ta không có gì có thể báo đáp tình cảm của người, cũng may cha ta trước khi qua đời có lưu cho ta vài thứ đồ gia truyền của Lâm gia, tuy rằng cũng không có thứ gì tốt, thế nhưng cũng là một phen tâm ý của ta.” Lâm Bình Chi giả vờ không biết nhà mình có 《 Tịch tà kiếm phổ 》.
Nhạc Linh San nghe xong mặt đỏ lên, “Ây da, tiểu Lâm tử, ngươi làm sao lại đáng ghét như vậy! Nói mấy chuyện cưới gả này với ta, thật sự là xấu hổ chết người mà!” Lâm Bình Chi thấy mặt Nhạc Linh San đỏ bừng không giống giả vờ thầm thở dài một hơi, có thể sư tỷ thật sự không biết chuyện 《 Tịch tà kiếm phổ 》 chuyện tình ba.
Tân trạng của Lâm Bình Chi vừa buông lỏng lại bị một câu nói của Nhạc Linh San đánh nát, “Tiểu Lâm tử, nếu ngươi thật sự có thành ý thì hãy mang lễ hỏi đến chỗ phụ thân ta cầu thân đi, nếu không cả phái Hoa Sơn đều đồn rằng chỉ có ta muốn gả cho ngươi, còn ngươi thì không có ý đó, phụ thân ta thật mất mặt nha.”
Thân sắc Lâm Bình Chi ảm đạm, “Nga, cũng đúng. Ta hiện tại sẽ đem mấy thứ đó đến chỗ của sư phụ cầu thân!” Sau đó liền xoay người chạy về phòng.
Nhạc Linh San thấy bộ dạng khẩn cấp của Lâm Bình Chi có chút đắc ý mỉm cười, <Lần này chắc là phụ thân sẽ hài lòng thôi>.
Đưa lưng về phía Nhạc Linh San, sắc mặt của Lâm Bình Chi trở nên trầm, rốt cuộc ai mới là người nhìn trộm bảo bối nhà mình, lập tức sẽ biết được rồi!
Nhạc Bất Quần vừa nghe Nhạc Linh San báo tin trong lòng đã mừng như điên, sự việc đã sắp xếp lâu như vậy rốt cuộc đã sắp có kết quả. Nghe ý tứ của Linh San, tên ngốc Lâm Bình Chi kia cư nhiên không biết nhà hắn có truyền thừa là 《 Tịch tà kiếm phổ 》, như vậy, 《 Tịch tà kiếm phổ 》 nhất định là giấu ở mấy món đồ gia truyền mà Lâm lão quỷ cho hắn.
Nhạc Bất Quần vẫn đang chìm đắm suy nghĩ, bên ngoài đã truyền đến thanh âm của Lâm Bình Chi, “Sư phụ, đệ tử Lâm Bình Chi cầu kiến!”
“Vào đi.” Nhạc Bất Quần thu hồi vẻ tham lam trên mặt, lại quay về với bộ dạng đạo mạo ngày thường.
Lâm Bình Chi mang theo trên tay không ít đồ vật, sau khi hắn đặt tất cả lên bàn liền hướng Nhạc Bất Quần hành đại lễ****, lại cung kính dâng lên một thiếp giấy đỏ.
Nhạc Bất Quần tiếp nhận giấy đó cũng không nhìn kỹ, mà là tỏ ra nghi ngờ hỏi Lâm Bình Chi, “Bình Chi, ngươi làm cái gì vậy? Tìm ta có chuyện gì sao?”
Lâm Bình Chi lại cúi đầu sâu hơn, “Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu người gả sư tỷ cho đồ nhi, đây chính là sính lễ.”
Trên mặt Nhạc Bất Quần lộ ra nụ cười vui mừng, “Ngươi rốt cục cũng nói ra, tiểu tử ngốc, bằng không nếu thật sự để vi sư chủ động gả Linh San gả cho ngươi thì mặt mũi của nha đầu đó thật không biết phải để ở đâu!” Sau đó Nhạc Bất Quần bắt đầu đọc danh sách sính lễ được Lâm Bình Chi ghi trên giấy đỏ.
Nhìn một hồi, Nhạc Bất Quần nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nói với Lâm Bình Chi, “Bình Chi, vi sư thấy ngươi hình như đã đem hết những thứ mang ra từ Lâm gia viết ở đây, như vậy có phải hay không có chút…”
Lâm Bình Chi cười cười, “Sư phụ, có thể cưới được sư tỷ là vinh hạnh lớn nhất kiếp này của đồ nhi, mấy thứ ngoài thân này vốn cũng chẳng là gì. Chỉ là vẫn còn một món quý giá nhất, đồ nhi muốn đợi đến lúc thành thân thì tự tay đưa lễ vật ấy cho sư tỷ.”
“Vậy sao? Vi sư thấy mấy thứ này của ngươi đều là vô giá, chẳng lẽ còn có bảo bối gì càng trân quý hơn sao?” Nhạc Bất Quần làm bộ mạn bất kinh tâm hỏi Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi gật đầu, “Kỳ thực cũng không tính là cái gì quý giá, chỉ bất quá đây là thứ mà trước khi lâm chung gia phụ đã phó thác cho đồ nhi bảo quản, gia phụ đã dùng cả tính mạng để thủ hộ thứ này. Vì thế, đối với đồ nhi đó chính là thứ trân quý nhất.”
Nhạc Bất Quần trước mắt sáng ngời, “Tuy rằng mấy thứ này cũng không quá quan trọng, thế nhưng cũng đủ đế chứng minh ngươi đối với Linh San là một mảnh chân tình. Thế nên, vi sư đồng ý đem Linh San gả cho ngươi, ngươi cứ đến thương lượng với sư nương tìm một ngày tốt trong tháng này để cử hành hôn lễ đi!” Như vậy cũng vừa đúng lúc với đại hội võ lâm vào tháng sau, có thêm sự trợ giúp của 《 Tịch tà kiếm phổ 》 phần thắng của mình sẽ gia tăng không ít.
Lâm Bình Chi hưng phấn dập đầu cảm tạ Nhạc Bất Quần, sau đó xoay người ly khai.
Chờ đến đêm khuya vắng người, Lâm Bình Chi lần thứ hai gõ cửa phòng Lao Đức Nặc, “Nhị sư huynh, ” Lâm Bình Chi gật đầu với Lao Đức Nặc, sự việc ban ngày khiến Lâm Bình Chi có thể xác nhận, ít nhất Nhạc Bất Quần và Nhạc Linh San thật sự có mưu đồ với hắn. Những thứ hắn mang đến từ Lâm gia trước giờ vẫn chưa cho người khác xem qua, thế nhưng Nhạc Bất Quần vừa nhìn sơ đã biết hắn cơ hồ đã đem hết mọi thứ ra làm sính lễ, chỉ như vậy cũng đã làm rõ không ít vấn đề.
“Tốc độ của ngươi rất nhanh chóng.” Lao Đức Nặc rót cho Lâm Bình Chi một chén trà nóng, sau đó tán dương.
“Việc này liên quan đến sự truyền thừa của Lâm gia ta, động tác của ta tự nhiên phải dứt khoát.” Tâm tình của Lâm Bình Chi bây giờ rất bình thản. Vì Lâm gia, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, vậy thì làm sao phải kích động chứ.
“Ngươi định làm gì? Đem 《 Tịch tà kiếm phổ 》 giao cho Nhạc Bất Quần?” Ban ngày, Lâm Bình Chi đã thể hiện thành ý của hắn với Lao Đức Nặc, hiện tại đến phiên Lao Đức Nặc thể hiện thành ý rồi.
Lâm Bình Chi sắc mặt thoáng chốc ngưng trọng, “Các ngươi cũng là vì 《 Tịch tà kiếm phổ 》 mà tiếp cận ta?”
=====================
* Thừa long khoái tế: Rễ tốt tài giỏi như rồng, thương mang ý nghĩa tốt lành và khen ngợi chàng rễ tài giỏi. Thế nhưng trong một vài trường hợp, có nghĩa là chàng rễ may mắn sẽ thừa kế, gánh vác cơ nghiệp nhà vợ.
Ở đây tác giả dùng câu thành ngữ với cả hai nghĩa. Nghĩa thứ nhất, là ám chỉ <Tịch Tà kiếm phổ> của Lâm gia chính là “tài năng” thực chất mà Nhạc Bất Quần mong muốn ở Lâm Bình Chi. Nghĩa thứ hai, những người bên ngoài cho rằng sau khi lấy Nhạc Linh San, Lâm Bình Chi sẽ nghiễm nhiên trở thành người thừa kế phái Hoa Sơn.
** Hoa tiền nguyệt hạ: Trước hoa dưới trăng, chỉ sự hẹn hò lãng mạn của đôi lứa.
*** Thường trước khi từ biệt, chủ nhà và khách sẽ cùng nhau nâng ly trà uống cạn. Rót trà là mời khách, nâng ly rượu là chúc tụng, nâng ly trà lại có ý đuổi người. Trừ khi trong ngữ cảnh giao tiếp đặc biệt có đối thoại làm tham chiếu.
**** Đại lễ: quỳ lạy, bình thường chỉ cần cúi người chấp tay, gật đầu chào hỏi. Hành đại lễ nhất định phải quỳ xuống, còn có lạy hay không và bao nhiêu lạy thì còn tùy trường hợp.