Quả thực, Đan Vô Ngân hơi thiêu mi, “Chỉ cần có thể giúp đỡ Đông Phương, có chuyện gì là ta không dám?” Vì Đông Phương, muốn hắn lật đổ Hoàng đế lão tử hắn cũng dám làm.
“Vậy ngươi đi Hoàng cung một chuyến đi.” Bình Nhất Chỉ nói rất bình tĩnh, ngược lại là Đan Vô Ngân lại có chút hoảng sợ, hắn không phải đã đoán đúng rồi chứ?”Đến Hoàng cung làm gì?” Chẳng lẽ thật sự muốn hắn ám sát hoàng đế lão nhi sao? Bình đại ca và hoàng đế thật sự có cừu oán sao? Vậy hẳn là đi tìm Đông Phương mới đúng chứ, với võ công mèo ba chân của hắn còn không đủ để đám ngự tiền thị vệ giãn gân cốt nha? Trong đầu Đan Vô Ngân khó thể khống chế để không hiện lên một đoạn bổ não quốc cừu gia sự, mà nhân vật chính trong đó là Bình đại ca của hắn.
Bình Nhất Chỉ vừa nhìn biểu tình trên mặt Đan Vô Ngân liền khẳng định hắn đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, đành trừng mắt liếc hắn, “Hoàng đế là người có quyền thế lớn nhất trên đời, cũng là người háo sắc nhất, bất luận nam nữ cũng không chừa. Vì thế trong hoàng gia có rất nhiều phương pháp bí truyền, đối với việc chiếu cố những người bên dưới như giáo chủ thật sự… rất có kinh nghiệm” Tuy rằng da mặt của Bình Nhất Chỉ rất dầy, thế nhưng lão vẫn không có biện pháp thản nhiên nói ra những lời này, đường đường giáo chủ cũng là đệ nhất nhân trên giang hồ lại bởi vì nguyên nhân kia mà cả đời bị đặt dưới thân nam nhân khác… thật là hù chết người là.
Trước mắt Đan Vô Ngân sáng ngời, đúng nha, tại sao hắn lại chưa từng nghĩ đến chứ, trong hoàng cung cái gì cũng có, nhất định có thể tìm ra biện pháp có thể giúp đỡ Đông Phương, nói không chừng còn có thể tìm ra kỳ trân dị bảo gì đó có thể giúp Đông Phương điều dưỡng thân thể nha.”Như vậy, ta phái người đi bắt cóc một ngự y về đây thì thế nào?” Mỗi khi đề cặp đến Đông Phương Bất Bại, đầu óc Đan Vô Ngân lại trở nên mơ hồ mờ mịt một cách kỳ lạ.
“Ngươi là đang muốn Nhật Nguyệt thần giáo bị triều đình coi như trọng điểm tiểu trừ sao? Ngươi muốn thì cứ làm, ta không có ý kiến.” Đan Vô Ngân hồ đồ nhưng Bình Nhất Chỉ lại không hồ đồ, lão nhanh chóng tạt một bát nước lạnh vào cái đầu ngu ngốc của Đan Vô Ngân. Nhật Nguyệt thần giáo cho lão đãi ngộ không tệ, lão cũng không muốn đổi ông chủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đan Vô Ngân nghĩ chỉ có để Đông Phương Bất Bại tự thân xuất mã vào trong Hoàng cung trộm bí phương là bảo đảm nhất. Vì vậy hắn hăng hái bừng bừng quay trở về nhà của họ, dự đinh thương lượng chuyện này với Đông Phương Bất Bại.
“Hở, Đông Phương ngủ rồi?” Đan Vô Ngân nghe được Phân Phân nói Đông Phương Bất Bại đã trốn ở trong phòng rất lâu rồi liền vô cùng lo lắn, bậy giờ đang là ban ngày, Đông Phương làm sao lại ngủ sớm như vậy, chẳng lẽ là do thân thể khó chịu? Hắn hoàn toàn quên mất phương pháp thần bí mà Bình Nhất Chỉ vừa chỉ dẫn cho Đông Phương Bất Bại.
Đan Vô Ngân lo lắng đẩy cửa phòng, “Đông Phương, thân thể ngươi khó chịu sao?” Xem ra ngày hôm qua hắn vẫn là hơi quá đáng.
Mới vừa vào cửa, Đan Vô Ngân liền sững người tại chỗ, qua thật lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Đông Phương Bất Bại ngoài một tấm chăn thì trên người không còn một mảnh vải nào nằm dài trên giường, cả gương mặt đều đỏ ửng, nhưng nhìn hoàn toàn không giống như đang bệnh, cả người tản mát ra một mùi hương thơm ngát, trên chiếc cổ lộ ra bên ngoài tấm chăn buộc lên một dãy lụa màu đỏ, đôi mắt ướt đẫm nhìn Đan Vô Ngân mới vừa vào cửa.
“Tử Khiêm.” Rõ ràng là thanh âm bình thường lại hết lần này đến lần khác khiến Đan Vô Ngân run rẩy cả người, “Đông Phương, ngươi, ngươi đang làm gì vậy?” Không biết y học dáng vẻ ấy từ đâu ra.
Dùng tay phải chống đỡ thân thể hư nhuyễn, Đông Phương Bất Bại nghiêng người ngồi dậy, tấm chăn nguyên bản đắp trên người bị tuột xuống dưới hông khiến yết hầu của Đan Vô Ngân giật giật.
Đan Vô Ngân bước nhanh đến bên giường, dùng bàn tay run rẩy xoa xoa cái trán của Đông Phương Bất Bại.
Sự mát lạnh từ lòng bàn tay của Đan Vô Ngân khiến Đông Phương Bất Bại nhịn không được cọ cọ thêm vài cái, sau đó mới nói, “Tử Khiêm, ta không sao, chỉ là ta uống ‘Hợp hoan tán’ thôi’.” Nói xong liền nghe được âm thanh tức giận của Đan Vô Ngân, “Hồ đồ!” Hôm qua cả hai vừa mới điên cuồng cả đêm, ngày hôm nay lại muốn làm loại chuyện này, chẳng lẽ y không muốn thân thể này nữa hay sao!
Đan Vô Ngân tức giận nặng tay đánh vài cái trên mông nhỏ của Đông Phương Bất Bại, giận vì y không biết nặng nhẹ, cũng giận vì chính mình cư nhiên lại có thể bị dụ dỗ.
Vốn là bởi vì xuân dược mà thân thể càng trở nên nhạy cảm, Đông Phương Bất Bại không những không cảm thấy đau đớn mà trái lại còn khiến y kích thích đến mức đầu ngón chân đều phải cong lên, đôi tay ôm chặt hông của Đan Vô Ngân, tiếng rên rỉ giữa đôi môi không thể nén lại mà thoát ra ngoài.
“A… Tử Khiêm, đừng…” Cảm giác mãnh liệt khiến Đông Phương Bất Bại hoàn toàn không thể thốt ra lời, chỉ có thể vùi đầu vào giữa hai chân Đan Vô Ngân vô lực rên rỉ.
Thấy bộ dạng khổ sở của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn vốn định để cho Đông Phương nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, ngược lại cái tên oan gia này lại chẳng biết nặng nhẹ mà uống xuân dược!
Mấy loại xuân dược chí dương này, nếu mấy năm trước Đông Phương Bất Bại uống phải khẳng định sẽ bạo thể mà chết, cũng may trong khoảng thời gian này có Bình Nhất Chỉ tỉ mỉ điều dưỡng, lại thêm thỉnh thoảng được Đan Vô Ngân giúp đỡ khai thông nội lực. Thế nhưng dù vậy, Đông Phương Bất Bại uống xong xuân dược cũng sẽ rất khó chịu.
Biết Đông Phương Bất Bại không giống với những người khác, không thể tự mình giải thoát dụng vọng, Đan Vô Ngân đành phải bất đắc dĩ thở dài, từ dưới gối đầu lấy ra một bình nhỏ dùng một ít dịch thể trong đó chuẩn bị bôi trơn cho Đông Phương Bất Bại
Thế nhưng ngón tay vừa đưa đến chỗ đó lại phát hiện Đông Phương Bất Bại đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đảo mắt nhìn thì thấy gương mặt Đông Phương Bất Bại trở nên đỏ ửng, mắt thì nhắm chặt, không biết là vì xấu hổ hay là vì xuân dược ảnh hưởng.
Thở dài chịu thua, Đan Vô Ngân bế Đông Phương Bất Bại từ trên đùi đặt xuống giường, “Tử Khiêm!” Bàn tay không còn tý sức nào của Đông Phương Bất Bại gắt gao bắt lấy góc áo Đan Vô Ngân, ##Tử Khiêm hắn, sinh khí sao? Đông Phương Bất Bại chớp chớp đôi mắt vì vừa trải qua kích thích mà trở nên đặc biệt ướt át để nhìn rõ hơn biểu cmả của Đan Vô Ngân.
Nhẹ nhàng vỗ về Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương ngoan, ta chỉ muốn cởi quần áo thôi.” Hắn thế nào có thể nhìn Đông Phương chịu khổ.
Cố nhịn cảm giác cuồn cuộn bốc lên từ bụng dưới, Đông Phương Bất Bại chăm chú nhìn từng động tác cởi quần áo của Đan Vô Ngân, thẳng đến khi hắn môt lần nữa quay về giường dùng bàn tay mát lạnh vuốt ve gò má y…
“Tử Khiêm, mở quà thôi.” Đông Phương Bất Bại mơ mơ màng màng nhưng vẫn còn nhớ rõ mục đích ban đầu, nắm lấy tay Đan Vô Ngân đặt lên trên cổ mình, muốn hắn tháo ra dãy lụa đỏ buộc ở nơi đó.
Bộ dạng mơ hồ mà quyến rũ của y khiến Đan Vô Ngân không thể tiếp tục nén lại lửa nóng trong lòng, hắn gầm nhẹ một tiếng, giật lấy dãy lụa trên tay ném xuống đất, bắt đầu “thưởng thức’ lễ vật của mình.
Thật không biết Đông Phương Bất Bại lấy những thứ thuốc này từ đâu mà có thể mãnh liệt đến vậy, Đan Vô Ngân một bên chạy nước rút một bên đau đầu nhìn ái nhân cho dù đã rơi vào hôn mê vẫn gắt gao dùng hai chân cuốn lấy hông của hắn, đồng thời chỉ dùng bản năng đã có thể lăc lư vòng eo phối hợp theo nhịp độ ra vào của cả hai. Tuy rằng Đông Phương chủ động như thế khiến hắn rất cao hứng, thế nhưng như vậy sẽ khiến thân thể Đông Phương chịu thêm gánh năng, xem ra chuyến đi đến Hoàng cung kia phải sắp xếp sớm một chút rồi.
Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại cả người bủn rủn tỉnh lại thì đêm đã khuya, vừa mở mắt ra y đã thấy vết tích điên cuồng ngày hôm qua để lại khắp trên giường, bàn và ngay cả tủ quần áo, thế nhưng trên người mình lại là một mảnh sạch sẽ, rõ ràng đã có người giúp y thanh lý cùng với thay quần áo, Đông Phương Bất Bại đỏ mặt cười trộm, ####Tử Khiêm lúc này hẳn là đã hết giận rồi nhỉ!
Đan Vô Ngân từ bên ngoài bưng một chậu nước nóng vào liền thấy Đông Phương Bất Bại đang mặc trung y ngồi trên giường cười khúc khích.
Hắn vội vàng đặt chậu nước xướng, đi đến bên giường dùng chăn che kín người của Đông Phương Bất Bại, “Ngươi đã lớn như vậy, thế nào lại không biết chiếu cố tốt bản thân chứ, bên ngoài còn rất lạnh, nếu lỡ cảm lạnh thi biết làm sao bây giờ!”
Đông Phương Bất Bại cười híp mắt hưởng thụ lời quan tâm lải nhải của Đan Vô Ngân, cảm giác có người quan tâm mình, thật tốt!
“Bình đại ca đã cho ngươi chủ ý ngốc gì thế?” Đan Vô Ngân thình lình hỏi Đông Phương Bất Bại, thoáng cái khiến Đông Phương Bất Bại đang âm thầm đắc ý bất chợt cương cứng.
“Vậy… ngươi làm sao ngươi biết ta đi tìm Bình Nhất Chỉ?” Y đã ba lần bốn lượt dặn Bình Nhất Chỉ nói không được nói ra, lẽ nào lão dám chống lại mệnh lệnh của mình!
“Ngày hôm nay ta cũng vừa vặn đi tìm đại ca, sau đó hắn nói ngươi có ghé qua, nhưng dù ta hỏi thế nào cũng không chịu nói đã hiến kế gì cho ngươi.” Tựa như con giun trong bụng Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân mặt không đổi sắc dễ dàng cứu vãn Bình Nhất Chỉ suýt bị Đông Phương Bất Bại chụp lên cái mũ “không nghe lời”.
“Hắn nói, chỉ cần cho ngươi ‘Ăn’ đến hài lòng là được.” Đông Phương Bất Bại tựa đầu vào trong lòng Đan Vô Ngân, ấp úng nói.
Đan Vô Ngân có chút thẹn thùng, “Ta nghĩ, Bình đại ca hẳn là nói đến… thức ăn đi…” Bình đại ca hẳn là không có… hào phóng đến như vậy đâu.
Đông Phương Bất Bại rất vô tội nói, “Ta cũng cho là hắn nói đến thức ăn, thế nhưng đông cung đồ và Hợp hoan tán đều là hắn cho ta.” Hoàn hảo, vì đề phòng Bình Nhất Chỉ ăn nói nước đôi làm trễ nãi đại kế của mình nên y cũng đã chuẩn bị đủ cả hai thứ.
“Cốc, cốc, cốc.” Có tiếng gõ cửa vang lên, “Đan đại ca, ta có thể tiến vào không?” Người gõ cửa là Phân Phân.
Giúp Đông Phương Bất Bại mặc áo khoác xong, Đan Vô Ngân mới trả lời, “Phân Phân, vào đi.” Đã trễ thế này, Phân Phân còn tới làm gì.
Cửa bị đẩy ra, Phân Phân cầm theo một hộp thức ăn đi đến, “Giáo chủ, đây là thứ người đã căn dặn.” Cho dù ở chung đã lâu, Phân Phân vẫn chưa thể tự nhiên trước mặt của Đông Phương Bất Bại.
“Ừ, ngươi đi nghỉ ngơi đi, trời cũng đã khuya lắm rồi.” Đông Phương Bất Bại lên tiếng, y chịu đựng thân thể đau nhức, không để ý đến sự ngăn cản của Đan Vô Ngân cố gắng đứng lên, nhận lấy hộp thức ăn để lên trên bàn.
Đợi đến khi Phân Phân rời khỏi, Đông Phương Bất Bại mở hộp thức ăn rồi dùng giọng điệu như hiến vật quý nói với Đan Vô Ngân, “Tử Khiêm nhìn xem, mấy món này đều là do ta làm đấy!” Sau đó dọn từng món thức ăn phong phú ra bàn.
Đan Vô Ngân kinh ngạc nhìn những món ăn trên bàn, tuy rằng không đẹp nhưng rõ ràng thật sự có thể ăn, “Đông Phương, những thứ này đều là do ngươi làm?”
“Là ta làm, ta đã đặc biệt tìm trù nương học, đều là những mín ngươi thích ăn, nào, đến đây nếm thử một chút.” Đông Phương Bất Bại gắp một miếng thịt gà xé đưa đến bên miệng Đan Vô Ngân.
Đan Vô Ngân đột nhiên cảm giác được cái mũi có chút lên men, há mồm đem thịt gà nuốt vào, hắn thật sự cho rằng đây chính là món ăn ngon nhất mà hắn từng được ăn, sau đó cũng cầm lấy đũa gắp thức ăn đút cho Đông Phương Bất Bại.
Hai người ngươi một ngụm ta một ngụm, ngọt ngọt ngào ngào quét sạch tất cả thức ăn, sau đó Đan Vô Ngân cầm lấy đôi đũa của Đông Phương Bất Bại đặt lên bàn.
Hắn nhìn mười ngón tay vốn dĩ mịn màng của Đông Phương Bất Bại hoặc nhiều hoặc ít đều có một vài vết thương nhỏ, rất rõ ràng là do hôm nay học nấu ăn mà bị thương tổn. Đan Vô Ngân chưa từng nghĩ đến, người như Đông Phương Bất Bại lại có thể rửa tay nấu canh chỉ vì muốn mình nguôi giận, hắn đột nhiên cảm thấy cho dù phải chết ngay bây giờ cũng đã vô cùng hạnh phúc.
“Đông Phương, ta rất yêu ngươi.” Mặc dù đã nói rất nhiều lần, thế nhưng Đan Vô Ngân vẫn muốn nói thêm lần nữa, thậm chí muốn nói cả đời.
Ánh mắt của Đông Phương Bất Bại dịu dạng đến có thể nhìn ra sóng nước, “Ta cũng yêu ngươi.” Yêu ngươi cả đời.