Trong căn phòng ngủ chật hẹp, cửa đóng, chiếc điều hoà cũ kỹ nỗ lực vận hành, phát ra tiếng "ong ong", có điều chất lượng đồ điện tử của mấy nhãn hiệu cũ cũng khá tốt, hiệu quả làm lạnh rất ổn.
Nghiêm Việt và Bạch Xuyên ngồi trước bàn, bên tay mỗi người đặt một cốc nước chanh mát lạnh.
Hương vị cũng tàm tạm nhưng rẻ hơn cốc nước chanh ngoài quán trà sữa, cũng tốt cho sức khoẻ hơn. Mỗi sáng Nguyễn Tri Mộ đều chuẩn bị trước một bình, dành cho họ uống lúc học hành.
Nghiêm Việt: "Không."
Bạch Xuyên suýt nghẹn: "Vậy ban nãy ăn cơm hai người..."
Tán tỉnh đều bày chình ình trước mắt rồi còn gì.
Nghiêm Việt vuốt nhè nhẹ cốc nước: "Anh ấy có nỗi lòng riêng, tôi cũng không muốn ép buộc."
Hắn đại khái cũng đoán ra, Nguyễn Tri Mộ đang buồn phiền điều gì.
Nguyễn Tri Mộ thân là người giám hộ, còn là học sinh của Nghiêm Minh Hoa, đối đãi với hắn đương nhiên phải đặt trách nhiệm lên hàng đầu.
Anh cũng là người thận trọng, cố chấp, có nguyên tắc riêng của mình, lên kế hoạch cho cuộc sống một cách đâu ra đấy, hiếm khi đi chệch khỏi quỹ đạo bình thường.
Mặc dù dạo này không giống chú đà điều giả chết trốn chạy nhưng hiển nhiên vẫn không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với hắn.
Nghiêm Việt không định buông anh nhưng cũng không muốn ép quá đáng.
Điều gì nói cũng đã nói rồi, không nên làm cũng đã làm ít nhiều, mọi thứ còn lại, giao cho thời gian là được.
——
Ngày 21 tháng 8, sinh nhật 18 tuổi của Nghiêm Việt.
Nghiêm Minh Hoa gọi điện cho hắn trước mấy ngày, uyển chuyển truyền đạt lời của bố Nghiêm Việt, Nghiêm Tôn Thành nói, sinh nhật 18 tuổi là một trong những ngày quan trọng nhất của cuộc đời, nếu Nghiêm Việt bằng lòng nhún nhường, ông có thể không tính toán sự ngỗ nghịch trước đó, giúp hắn chuẩn bị một buổi lễ trưởng thành long trọng.
Buổi lễ trưởng thành có thể tổ chức trên du thuyền ở thành phố S, được sắp xếp xa hoa khí thế, lúc đó bạn làm ăn của nhà họ Nghiêm, các gia tộc nổi tiếng ở địa phương cũng sẽ ùn ùn kéo đến, chúc mừng sinh nhật hắn, quay phim nhiếp ảnh của đài truyền hình cũng sẽ theo cả buổi, đủ cho hắn mặt mũi phô trương.
18 tuổi rồi, đã đến lúc giới thiệu Nghiêm Việt với đối tác làm ăn của gia đình họ Nghiêm.
Mặc dù Nghiêm Tôn Thành có quan hệ không tốt với con trai lớn nhưng con trai nhỏ vẫn còn bé, trong nhà không có ai kế thừa, cũng là lúc Nghiêm Việt gánh vác trách nhiệm gia tộc.
Nghiêm Việt chỉ nhắn lại đúng năm từ: "Có bệnh thì uống thuốc."
"Ăn nói không biết nặng nhẹ." Nghiêm Minh Hoa mắng hắn: "Thím đặc biệt hấp một lồng bánh bao sườn heo, bảo chú hôm sinh nhật mang cho, anh định báo đáp như vậy sao?"
"Chú đến, cháu có thể miễn cưỡng dể dành một chỗ." Nghiêm Việt nói: "Giúp cháu chào thím Lương, đợi thi cấp 3 xong cháu đến thăm mọi người."
Nghiêm Minh Hoa hết cách với hắn, lại mắng mấy câu.
Nhưng trong lòng ông biết rõ, Nghiêm Việt và bố đã xích mích mấy năm, đâu có thể dùng một buổi lễ trưởng thành để vãn hồi.
Quan hệ giữa Nghiêm Việt và mấy ông bạn của bố, đối tác kinh doanh cũng nhạt, không thích nói mấy lời xã giao, không thích đạo đức giả, chỉ có quan hệ với nhà chú thím là khá thân thiết mà thôi.
Nghiêm Việt trông thì ăn nói không biết khách sáo, trước nay hắn chưa bao giờ cung cung kính kính gọi tiếng "chú", nói chuyện cũng không biết lớn nhỏ nhưng đây mới là biểu hiện thân thiết của hắn.
Trong những ngày tháng tuổi thơ bị bỏ bẵng, bị ghét bỏ, là chú thím ôm hắn vào lòng, dỗ hắn ăn, chọc hắn cười.
——
Ngày sinh nhật.
Nghiêm Việt rửa ráy xong, thay quần áo, ra phòng ngoài, thấy Nguyễn Tri Mộ đang bận rộn trong bếp.
Lúc Nguyễn Tri Mộ tập trung làm gì đó, trông rất dễ bắt nạt.
Buộc tạp dề nền xanh hoa trắng, eo hơi hóp lại, mắt chăm chú nhìn nguyên liệu trên bàn, làm không vừa lòng, má phồng cả lên, giống con cá nóc đang giận dữ.
Nhìn từ đằng sau, lưng eo gầy nhỏ, má thì lại mũm mĩm thịt.
Vì dáng người đang đổ về phía trước, mông vô thức hơi vểnh lên, chiếc nơ ở mặt sau tạp dề vừa vặn rơi đúng ngay trên xương cụt, chiếc quần bò ôm chặt tôn lên vòng hông tròn trịa.
Ánh mắt Nghiêm Việt rơi sau lưng anh, còn chưa kịp làm gì, Nguyễn Tri Mộ đã nghe thấy tiếng động phía sau, quay người.
"Dậy rồi à?" Hai tay Nguyễn Tri Mộ đang đeo găng tay dùng một lần, găng tay dính đầy kem tươi màu trắng béo ngậy, cùng với chất lỏng màu vàng dính nháp: "Trên bàn có bánh gạo và sữa đậu, rửa ráy xong thì ăn sáng đi, ăn sớm chút, tránh trưa không ăn được."
Nghiêm Việt: "Hôm nay là sinh nhật tôi, anh cho tôi ăn những thứ này?"
Nguyễn Tri Mộ hùng hồn lí lẽ: "Cậu hiểu cái gì, cái này gọi là từng bước vươn lên, hừng hực khí thế." *
* Mộ Mộ chơi chữ 米糕 là bánh gạo, 豆浆 là nước/sữa đậu
步步"糕"升, gốc là 步步高升: 糕 với 高 đều đọc là gāo
"豆"志昂扬, gốc là 斗志昂扬: 豆 với 斗 đều đọc là dòu
Nghiêm Việt không chút lưu tình: "Cái trò đồng âm quê mùa."
Thấy đống đồ trong tay anh, hỏi: "Anh làm cái gì đấy... thí nghiệm khoa học à?"
Chất lỏng màu vàng quyện trong kem màu trắng, khung cảnh chấn động lòng người, trông giống vật thể không thể tả được.
Nguyễn Tri Mộ hơi xấu hổ.
Phản ứng lúc ngượng ngùng là vô thức xoa mũi, nhưng lúc này hai tay đều dính kem, không xoa được, cho nên cô đơn đơ giữa không trung: "Định làm bánh sinh nhật cho cậu... nhưng quên không bỏ nước trong hộp đào ngâm sẵn nên kem tan hết rồi..."
Ngoài ra, vì lần đầu tiên làm bánh kem, kem phủ chỗ này cao chỗ kia thấp, miếng đào vàng bày nghiêng ngả, dính thành một đống, thảm không nỡ nhìn.
Nghiêm Việt liếc một cái, đánh giá: "Kem và đào ngâm không đáng bị chịu tội như vậy."
Nguyễn Tri Mộ cãi cố: "Chỉ là bề ngoài khó nhìn chút thôi, mùi vị có thể cũng..."
Nghiêm Việt: "Anh định cho Nghiêm Minh Hoa ăn cái này?"
Nguyễn Tri Mộ câm nín.
Ba ngày trước Nghiêm Việt nói thầy Nghiêm sẽ đến, cũng vì lẽ đó, anh cố ý dậy sớm, mua nguyên liệu, làm bánh, muốn ân sư vui một chút.
Nếu thầy nhìn thấy tình cảnh này, sợ rằng sẽ hoài nghi bản thân đang đến dự hồng môn yến.
Nguyễn Tri Mộ tháo găng tay, thò dài: "Tôi đặt cho cậu cái bánh kem vậy."
Anh hỏi Nghiêm Việt thích ăn vị gì, hoa quả, sô-cô-la, kem, hay là vị khác; muốn bánh to như thế nào, cỡ 6, 8 hay 9. *
* 寸 tấc đơn vị của TQ, 1寸=3,33cm.
Nghiêm Việt đều đáp tuỳ ý.
Nguyễn Tri Mộ chọn mua trên app một hàng bánh kem khá có tiếng, giá cả tầm trung, nhưng nghĩ đây là sinh nhật 18 tuổi của Nghiêm Việt, vẫn nên cắn răng đặt một chiếc sô-cô-la truffle hãng hơn 300 tệ.
Bọn họ vốn hẹn Nghiêm Minh Hoa ăn trưa, nhưng ăn xong bữa sáng, Nghiêm Minh Hoa gọi đến, nói lớp có chuyện đột xuất, trưa không đến được, đợi tan học rồi qua.
Nguyễn Tri Mộ và Nghiêm Việt thương lượng một lúc, quyết định sắp xếp tiết mục bánh sinh nhật vào buổi tối, đợi Nghiêm Minh Hoa đến cùng ăn.
——
Hơn 8 giờ tối, Nghiêm Minh Hoa đến nơi.
Nghiêm Minh Hoa leo thang bộ thở hổn hển, chủ yếu tuổi tác lớn, không vận động được nhiều, tay trái tay phải xách đầy đồ.
Nghiêm Việt: "Chú đến nhập hàng à?"
Nghiêm Minh Hoa không có tay lau mồ hôi: "Mau lăn đến đây cầm đồ đi."
Một hộp giữ nhiệt đen màu trắng xen kẽ xanh lá đựng mười mấy cái bánh bao sườn heo, tất cả đều do thím tự tay làm, đây là truyền thống ngày sinh nhật, số lượng bánh bao cũng vừa hay mười tám cái.
Một chiếc máy ảnh SLR rằn ri màu đen, Nghiêm Minh Hoa nói ông hẹn người bán hơn một năm mới mua được. Nguyễn Tri Mộ nhìn xem có khác biệt gì với chiếc Nghiêm Việt thường dùng không, có điều Nghiêm Việt xem ra rất vui, lập tức mở máy xoay ống kính, thử chụp vài tấm, món quà này có lẽ đã chạm đến trái tim của hắn.
Bánh sô-cô-la truffle đã được mang đến từ một tiếng tước, bày giữa chiếc bàn ăn hình vuông.
Ba người ngồi quây quần, Nguyễn Tri Mộ chạy qua chạy lại, bê đồ ăn nóng hổi lên, thắp nến, đội mũ sinh nhật cho Nghiêm Việt, bận rộn hết mức.
Mũ sinh nhật là do cửa hàng bánh tặng kèm, được làm từ giấy cứng màu vàng, bên trên được đính những viên kim cương nhựa nhân tạo nhỏ nhiều màu sắc, đúng vậy, chính là loại được đính trên mấy chiếc quần bò bó sát, quê đến mức xấu hổ.
Nghiêm Việt không muốn đội, đen mặt.
Nguyễn Tri Mộ không dao động, ấn hắn ngồi lên ghế, vui vẻ giúp hắn đội lên: "Cửa hàng người ta tặng miễn phí, không đội thì phí. Ngồi im, để tôi chụp một tấm... Hahahahahahahaha quê chết mất, muốn đăng lên diễn đàn trường cậu quá."
Nghiêm Việt: "Anh dám."
"Tôi không dám." Nguyễn Tri Mộ vội lưu ảnh, gửi cho Bạch Xuyên: "Tôi lưu về máy rồi, tối trước khi đi ngủ thì từ từ thưởng thức."
Nghiêm Minh Hoa ngồi bên cạnh dõi theo, vô cùng kinh ngạc.
Tính cách của Nghiêm Việt, trước nay đều ngỗ nghịch, không chịu nghe lời ai, có bao giờ bị sắp đặt như thế này đâu, chẳng khác nào chơi với một con búp bê vải.
Xem ra quan hệ hai người thực sự rất tốt.
Thổi nến xong, ước nguyện, ba người cùng ăn tối.
Các món tối nay đều là món yêu thích của Nghiêm Việt, cũng là các món sở trường của Nguyễn Tri Mộ, nạm bò hầm cà chua, gà cay, củ sen sốt mật ong, vân vân.
Nghiêm Việt ăn vài miếng, điện thoại rung liên tục, mở ra xem, Bạch Xuyên đăng ảnh hắn đội mũ sinh nhật lên vòng bạn bè, vì thế một nhóm bạn điên cuồng gửi tin nhắn chê cười kèm chúc mừng sinh nhật hắn.
Nghiêm Việt: "..."
Nghiêm Minh Hoa gắp được mấy gắp thì nhớ ra gì đó, lấy trong túi xách một hộp màu đen be bé, đưa cho Nghiêm Việt: "Cứ để trong túi mãi, suýt quên."
Nghiêm Việt nhìn một cái, không nhận: "Nếu là đồ của Nghiêm Tôn Thành, thì không cần phiền phức nữa."
Nghiêm Minh Hoa: "Không phải bố cháu, là mẹ cháu gửi."
Nghiêm Việt và Nguyễn Tri Mộ cùng lúc ngẩng đầu lên.
Nghiêm Minh Hoa đẩy hộp về phía hắn: "Tuần trước mẹ cháu gửi đồ đến, chị ấy sợ gửi đến chỗ bố cháu sẽ bị vứt bỏ nên gửi đến chỗ chú, nhờ chú đưa cho cháu."
Vì không muốn làm phiền cuộc sống của mẹ, Nghiêm Việt không có liên lạc của bà, cũng không nói địa chỉ mình ở cho bà biết.
Lúc này, Nghiêm Việt mới nhận lấy, từ từ mở ra.
Đó là một chiếc khoá trường mệnh bằng bạc sáng loá.
Khoá trường mệnh nho nhỏ, kiểu cách có vẻ hơi cổ, viền cạnh xỉn đen, mặt trước khắc chữ triện "bình an vui vẻ", mặt sau là một số hoa văn dân gian ngụ ý mang đến điềm lành như đào trường thọ, hoa sen,...
Nghiêm Minh Hoa: "Chắc cháu không còn nhớ, hồi bé cháu có đeo nó, là một phong tục được truyền từ xa xưa, trẻ sơ sinh đeo khoá trường mệnh sẽ xua đuổi tà ma, bình an vui vẻ, trường thọ. Cháu đeo đến khoảng hơn một tuổi, đến lúc cái gì cũng muốn nhét vào miệng, không việc gì làm thì sẽ ngậm khoá trường mệnh. Bọn chú sợ đồ đạc không sạch sẽ, ngậm nhiều không tốt nên tháo ra, về sau cũng không đeo nữa."
"Lúc mẹ cháu li hôn, cầm theo khoá trường mệnh, có lẽ muốn để làm kỉ niệm."
Dưới khoá trường mệnh có một tờ giấy nhắn nhỏ, là mẹ Kiều Du viết cho hắn.
Trên đó không biết mấy lời mùi mẫn thương cảm, chỉ có tám chữ nắn nót ngay ngắn.
"Nhật nguyệt tinh tú, tiền đồ xán lạn."
——
Nghiêm Việt nhận quà của mẹ, cảm xúc kích động hơn rõ rệt.
Thậm chí còn chơi đố số với Nghiêm Minh Hoa một cách rất thích thú.
Ừm, nghiêm khắc mà nói, hắn vẫn chưa thành niên, không thể uống rượu, cho nên hai bên lấy nước táo thay thế.
* gốc là 划酒拳, một trò chơi dân gian trợ hứng lúc uống rượu.
Dạo này Nghiêm Minh Hoa dẫn lớp tốt nghiệp đến đau đầu chóng mặt, sức lực không theo được, thua mãi thua mãi, lầm bầm không chơi nữa không chơi nữa.
Cho nên đổi thành nối lời bài hát.
Nghiêm Minh Hoa thường nghe mấy bài nhịp điệu mạnh mẽ "Sáo Mã Can", "Ngôi nhà thảo nguyên đẹp đẽ của tôi", kho nhạc không nhiều so với một người trẻ tuổi như Nghiêm Việt.
Bị đè bẹp lùi từng bước, tháo chạy tán loạn.
Nguyễn Tri Mộ không nhìn nổi nữa, trong lúc khó khăn lén trợ giúp cho ân sư.
Nghiêm Minh Hoa hát: "Thụ thượng đích điểu nhi thành song đối" (Hai đôi chim trên cây)
Nghiêm Việt tiếp: "Đối diện đích nữ hài khán qua lai" (Cô gái đối diện nhìn sang đây)
Nghiêm Minh Hoa: "Lai... lai"
Nguyễn Tri Mộ nhỏ giọng nhắc ông, Nghiêm Minh Hoa lập tức đáp: "Lai í ô lai í ô lai í ô."
Nghiêm Việt: "Linh tinh cái gì vậy."
Nguyễn Tri Mộ: "Xem The sound of music chưa, trong show có bài Người chăn cừu cô đơn, tiếng anh là The lonely goatherd."
Lời bài hát gốc là "Lay ee odl lay ee odl lay hee hoo"
Nghiêm Minh Hoa: "Đúng đúng."
Nghiêm Việt cau mày: "Đồng âm cũng được à?"
"Sao lại không." Nguyễn Tri Mộ cây ngay không sợ chết đứng: "Trước khi đấu cậu cũng không nói không được đồng âm."
Nghiêm Minh Hoa: "Đúng vậy!"
Nghiêm Việt: "..."
Lượt tiếp theo, Nghiêm Minh Hoa hát "Như quả hữu nhất thiên, ngã lão vô sở ỷ, thỉnh bả ngã lưu tại, tại na thời quang lí." (Nếu có một ngày tôi không còn nơi nương tựa, hãy để tôi ở lại trong khoảng thời gian ấy)
Nghiêm Việt có gì học nấy, nối "Little love a little sympathy".
Nguyễn Tri Mộ lập tức nói: "Không được, cái này không tính."
Nghiêm Việt: "Sao lại không tính, không phải vừa nãy hai người cũng nói đồng âm đấy sao."
Nguyễn Tri Mộ lý luận: "Ban nãy thầy Nghiêm là 'lay' với 'lai' đều phát âm hướng lên, còn 'lí' là thanh ba, 'little' là thanh một, đương nhiên không giống nhau."
* lí là dịch Hán Việt của 里, phát âm là lǐ, thanh ba của tiếng Trung đọc giống như dấu hỏi của tiếng Việt.
Càng nói càng nói bậy nói bạ, giúp thầy một cách không nói lí lẽ.
Nghiêm Việt nhìn anh một cái, không bảo gì.
Nguyễn Tri Mộ hơi chột dạ, cảm thấy mình thiên vị thấy rõ.
Hắng giọng một cái, đang nghĩ lượt tiếp có nên im lặng không thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đá vào bắp chân trái của mình.
Hiện giờ đang cuối tháng 8, trời nóng bức, anh đang mặc quần ngố màu be dài năm phân rộng rãi, ống quần rộng, bắp chân dưới lộ ra ngoài, vì thế chỉ cần chạm nhẹ sẽ cảm nhận được ngay lập tức.
Không gian dưới bàn có hạn, anh tưởng Nghiêm Việt hoặc thầy Nghiêm không cẩn thận đá anh nên xem như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mấy giây sau, bắp chân lại bị đá thêm một cái.
Lần này, chân của đối phương không rời đi ngay mà dán lên bắp đùi anh, cọ lên cọ xuống.
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Ngoài anh ra, bên bàn chỉ có hai người.
Nghiêm Việt ngồi bên cạnh anh, thầy Nghiêm ngồi đối diện.
Nghiêm Minh Hoa nối lời bài hát đang đến đoạn mình thích nhất "Quy lai ba quy lai lãng tích thiên nhai đích du tử" (Quay về đi quay về đi hỡi kẻ lang thang khắp đất trời), đang lên cao giọng, mặt đỏ bừng, kích động dâng trào.
Nghiêm Việt yên lặng lắng nghe, mỉm cười nhìn chú, trông không có gì khác thường.
Nhưng mỗi khi cơ thể hắn cử động một chút, Nguyễn Tri Mộ đều có thể cảm nhận được những ngón chân dính chặt vào anh ngày càng bạo gan, du ngoạn lên xuống, cọ xát bắp chân anh.
Nguyễn Tri Mộ nổi da gà, lập tức rút chân về, giấu dưới gầm ghế.
Anh tức giận nhìn Nghiêm Việt, ý tứ ánh mắt rất rõ ràng, cảnh cáo hắn an phận một chút.
Nghiêm Việt điềm nhiên nhìn anh, không hề sợ hãi.
Nghiêm Minh Hoa hát quá hưng phấn, đến nối câu từ cũng quên luôn, ngại ngùng nhìn Nghiêm Việt: "Haiz, không chú ý hát cả bài mất rồi, lại vòng nữa đi."
Nghiêm Việt mỉm cười: "Được."
Nghiêm Minh Hoa: "Chú hay cháu hát trước?"
Nghiêm Việt tiếp tục cười: "Đều được ạ."
Kho nhạc của Nghiêm Minh Hoa lên tiếng cảnh báo, vì thế ông phải lấy điện thoại ra tra, xem có bài nào chưa hát không.
Nguyễn Tri Mộ thấy Nghiêm Việt hình như an phận hơn chút nên bản thân cũng thả lỏng hơn.
Đúng lúc này, ngón chân Nghiêm Việt bỗng ngựa quen đường cũ, dán lên bắp đùi dưới của anh, lướt lên trên, luồn vào quần anh một cách vô cùng lưu manh, chà xát mạnh bạo đùi trên mềm mại, rục rịch thăm dò sâu hơn.
Mặt Nguyễn Tri Mộ đỏ bừng, đứng bật dậy.
Chiếc ghế bị đẩy ra, phát ra tiếng ma sát sắc bén.
Nghiêm Minh Hoa giật mình, ngẩng đầu lên từ điện thoại: "Sao vậy?"
Kẻ đầu têu cũng giả bộ ngạc nhiên, hỏi anh: "Chuyện gì vậy?"
Nguyễn Tri Mộ: "..."
"Không có gì ạ." Anh cứng nhắc trả lời: "Mới nhớ ra chưa đốt hương muỗi, em đi đốt đã."
Nghiêm Minh Hoa: "Sớm thế này đã đốt hương muỗi à? Nhà thầy ban đêm trước khi đi ngủ mới đốt, mùi này hun người lắm."
Nguyễn Tri Mộ: "Nhà em tầng thấp, tối nhiều muỗi, không để ý sẽ cắn người, giết càng sớm càng tốt."
Nói đến từ "giết", nghiến răng nghiến lợi.
Nghiêm Việt bày tỏ sự đồng ý: "Tối qua cháu còn bị đốt ở bắp đùi cơ, sưng lên một cục, không biết sao con muỗi lại chui vào được, rõ ràng cháu mặc quần ngủ mà... hừ, con muỗi này cũng hoành hành quá, quần ngủ cũng không ngăn được."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Nghiêm Minh Hoa thấy khó hiểu: "Sao mặt em đỏ thế, hôm nay rõ ràng không uống rượu mà."
"Lâu không gặp chú, anh ấy xúc động đó." Nghiêm Việt nghiêm túc giải thích thay anh: "Chú biết mà, anh ấy rất tôn sư trọng đạo, một ngày làm thầy cả đời làm cha, một khi kích động là mao mạch giãn ra, không kiểm soát được."
Hết chương 43.