• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tri Mộ bị con gái kéo đi.

Khang Hạo Nhiên vẫn đứng đó, ngây người mãi sau vẫn chưa hoàn hồn.

Nghiêm Việt đang đợi họ trên chiếc xe thể thao màu đen ở tầng hầm gửi xe.

Sau khi mọi người lên hết xe, Nghiêm Việt lái thẳng về nhà, không nói lời nào.

Nguyễn Tri Mộ thấy hơi bất an.

Nhưng Nghiêm Việt tỏ ra rất bình thường, ăn cơm tối, tắm rửa, trông Nghiêm Ngưng làm bài tập, ra ngoài đi bộ một vòng, giống như bao buổi tối khác.

Đêm muộn, hai người nằm trên giường, chuẩn bị ngủ thì cuối cùng Nguyễn Tri Mộ cũng không nhịn nổi nữa.

Anh hắng giọng, hỏi: "Anh cũng không ngờ Khang Hạo Nhiên sẽ..."

Nghiêm Việt: "Khang Hạo Nhiên là ai?"

Nguyễn Tri Mộ: "... Chính là cậu con trai chặn anh ở văn phòng vào ban chiều đó."

Nghiêm Việt "ồ" một tiếng, đặt tạp chí xuống, dụi mắt, quay đầu nhìn anh: "Cho nên?"

Nguyễn Tri Mộ thành thật đáp: "Anh cũng không ngờ cậu ta có suy nghĩ đó, anh nghĩ mãi, anh mà lớn hơn chút nữa là làm bố cậu ta được rồi..."

Khoé miệng Nghiêm Việt hơi nhếch lên, cánh tay vòng qua eo anh, dùng sức, ôm anh úp sấp vào lòng.

Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ đầu giường khiến căn phòng trở nên ấm áp.

Nguyễn Tri Mộ nâng eo, dang rộng hai chân, tìm một tư thế thoải mái ngồi lên đùi người đàn ông đó, tự nhiên đưa tay ôm lấy vai hắn, cúi đầu nhìn hắn.

Khi cơ thể di chuyển, chăn và quần áo nhẹ vang lên tiếng cọ xát.

Hơn mười năm thân mật, họ đã rất quen thuộc với cơ thể của đối phương. Bằng cách lắng nghe nhịp độ hơi thở, họ cũng có thể biết được tâm trạng của đối phương lúc này.

Nghiêm Việt áp trán vào trán anh, thấp giọng nói: "Vì sao phải cố giải thích với em?"

Nguyễn Tri Mộ: "... Sợ em hiểu lầm."

"Em trông nhỏ nhen vậy sao?" Nghiêm Việt dụi trán vào trán anh: "Em ở cái tuổi này, con gái cũng lớn như vậy rồi, anh nghĩ em còn ghen tuông mấy chuyện nhỏ nhặt thế à?"

Nguyễn Tri Mộ cạn lời: "Vậy là ai tuần trước hờn dỗi suốt đêm không chịu nói chuyện chỉ vì anh nói đôi ba câu với đứa em trai cấp dưới của mình."

Nghiêm Việt: "... Lúc đó em làm việc mệt, không muốn nói chuyện."

Nguyễn Tri Mộ: "Cậu ta hẹn anh đi đánh bóng mãi, đã vậy thì tuần sau anh đi nhé?"

Nghiêm Việt: "..."

Hai người nhìn nhau một lúc. Nghiêm Việt lật người, đè anh ở dưới, tay phải kéo cổ áo pyjama của anh xuống, cắn vào bờ vai trắng mịn đó.

"Không cho đi."

"Cậu ta còn hẹn anh, anh cứ nói phải làm bài tập với con gái, không đi được."

Nguyễn Tri Mộ rên một tiếng.

Tiếng rên này ngoài việc thể hiện bị đau, còn có một ý nghĩa ám muội nào đó.

Hơn mười năm trôi qua, cuộc sống của hai người hầu như không có gì thay đổi.

Trong những ngày tháng chầm chậm trôi qua đó, thời gian dường như chỉ là một vạch đo.

Tình yêu và sự nhiệt huyết chưa bao giờ phai mờ mà ngày càng trở nên mãnh liệt theo thời gian.

——

Ngày hôm sau, Nguyễn Tri Mộ tiếp tục lên lớp. Khang Hạo Nhiên trông có vẻ mệt mỏi, nhưng sau khi tan học cậu ta lại tìm anh, chân thành xin lỗi.

"Thầy Nguyễn, rất xin lỗi, đừng coi em là kẻ biến thái." Khang Hạo Nhiên hơi lúng túng: "Em không làm phiền thẳng nam đâu nhưng trực giác của em chưa bao giờ sai, em thực sự cho rằng anh là người đồng tính..."

Nguyễn Tri Mộ cười, vỗ vai cậu ta, bảo cậu ta an tâm học hành, không cần cảm thấy gánh nặng.

Anh không để tâm lắm chuyện của Khang Hạo Nhiên.

Điều khiến anh thực sự bần thần mấy ngày này... lại là khi nghe các học viên nói về bạn đời của họ.

Lúc nghe họ trò chuyện về bạn đời một cách thẳng thắn, vui vẻ, bản thân cũng nghĩ đến mình của mười mấy năm trời, mặc dù là can tâm tình nguyện nhưng thỉnh thoảng cũng có chút tiếc nuối.

Sắp đến giờ tan làm, học viên thu dọn đồ đạc, nói về mấy tin đồn gần đây.

Nguyễn Tri Mộ bỗng nghe thấy một cái tên quen thuộc không thể quen thuộc hơn.

"Bọn săn ảnh vừa mới tung tin nóng, đêm muộn tuần trước thấy Nghiêm Việt vào biệt thự của nữ ca sĩ Trần Linh, cả đêm không về!"

"Không phải Trần Linh có bạn trai rồi à?"

"Cho nên mới là tin nóng! Ngoại tình cộng hẹn hò riêng, gấp đôi sự nóng!"

"Không đúng, tôi nghe nói Nghiêm Việt là đồng tính, thích con trai... nghe nói nụ hôn đầu năm 18 tuổi là cho con trai đó."

"Đệt, ai biết, chắc là song tính. Cái giới giải trí này loạn lắm, chuyện gì cũng có thể xảy ra."

...

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Trong mười năm qua, anh đã thấy mấy kiểu tin đồn này rất nhiều lần.

Trong lòng anh cảm thấy không chút dao động, thậm chí còn muốn cười.

Nghiêm Việt bây giờ còn nổi tiếng hơn mười năm trước. Vì vậy mặc dù vị trí đã ổn định, không còn phải lo lắng bị mấy tin đồn đoán linh tinh làm ảnh hưởng nhưng một vài tin đồn lặt vặt cũng có thể tạo nên cơn sốt trên mạng một thời gian.

Đây cũng là bất lợi của việc hẹn hò với người của công chúng.

Làm đàn ông, khó.

Làm người nổi tiếng, khó.

Làm một người đàn ông nổi tiếng, khó càng thêm khó.

Cuối cùng cũng tan học.

Nguyễn Tri Mộ xuống tầng hầm gửi xe, lúc ngồi vào xe, nói với người đàn ông bên cạnh: "Nghe nói em lại hẹn hò với ai đó à?"

Thực ra anh biết điều này là giả nhưng vẫn cố tình trêu hắn.

Trần Linh và họ đều là bạn tốt của nhau. Tuần trước chú cún của cô đón sinh nhật nên họ đã cùng nhau đến dự tiệc sinh nhật của chú cún đó.

Lúc đó Nghiêm Việt lái xe, khi họ cùng nhau xuống xe, các tay săn ảnh đã coi anh như "trợ lý tầm thường" bên cạnh Nghiêm Việt nên đã viết ra một bài báo như vậy.

Nghiêm Việt hừ một tiếng: "Có ngày nào là em không có người yêu cơ chứ?"

Hắn rất chung tình, mười năm như một, chỉ có một người yêu là Nguyễn Tri Mộ.

Tính cách của Nghiêm Việt, thực ra luôn thích làm theo ý mình, mặc kệ người khác.

Đối với chuyện tình cảm, hắn lười giấu giếm, cũng không cảm thấy cần phải che đậy.

Hơn mười năm trước hắn muốn công khai nhưng Nguyễn Tri Mộ sợ ảnh hưởng tới sự nghiệp của hắn nên họ đã im lặng hơn mười năm nay.

Trên đường đi đón Nghiêm Ngưng, Nguyễn Tri Mộ bất tri bất giác trò chuyện với Nghiêm Việt về chuyện của học viên.

Con người có thể cố gắng hết sức che giấu suy nghĩ của mình nhưng có những suy nghĩ vẫn sẽ bộc lộ qua lời nói và hành động mà mình không hề hay biết.

Là một nhà nghệ thuật, Nghiêm Việt nhạy cảm nhận ra sự bất thường của Nguyễn Tri Mộ mấy ngày nay.

Thành thật mà nói, mặc dù Nguyễn Tri Mộ được mệnh danh là sát thủ thiếu niên nhưng người theo đuổi anh mà so với người theo đuổi Nghiêm Việt, cũng chỉ là một con số.

Nhiếp ảnh gia thiên tài, thành danh từ nhỏ, dung mạo xuất chúng, cao ngạo, lạnh lùng, còn tài năng trong việc kinh doanh.

Rất nhiều điều được buff trên người hắn, khiến không ai là không thích.

Nghiêm Việt sẽ ghen tuông khi Nguyễn Tri Mộ được người khác bày tỏ tình cảm, sao Nguyễn Tri Mộ lại không.

Mặc dù anh không thể hiện ra nhưng anh cũng không phải là thánh nhân.

Hơn nữa, Nghiêm Việt còn là một nhiếp ảnh gia, một nghề tiếp xúc thường xuyên với những người đàn ông chất lượng cao.

Khi nhìn thấy những anh chàng đẹp trai vây quanh Nghiêm Việt, Nguyễn Tri Mộ sao có thể không cảm thấy dao động trong lòng.

Là con người ai cũng ích kỷ, nhất là với người mình thích.

Nghiêm Việt biết, thời điểm này cuối cùng cũng đã đến.

Sau khi đón Nghiêm Ngưng lên xe, Nghiêm Việt bật đèn xi nhan, lái xe về phía trung tâm mua sắm của thành phố thay vì về nhà.

Nguyễn Tri Mộ khó hiểu hỏi hắn: "Em muốn mua đồ gì à?"

Nghiêm Việt: "Ừ."

Nghiêm Ngưng hỏi: "Mua gì ạ?"

Nghiêm Việt không đáp, chỉ nói: "Đến lúc đó sẽ biết."

Kết quả là khi đến trung tâm thương mại, họ không mua gì cả.

Một nhà ba người vui vẻ dạo quanh trung tâm, mua bánh mì mới ra lò, sữa đậu nành nóng hổi, bột giặt giảm giá 20%, giấy ăn mua mười tặng một.

Nghiêm Việt không đội mũ như mọi ngày mà đường hoàng lộ mặt, đẩy xe đẩy, cùng họ vào trung tâm.

Nguyễn Tri Mộ hơi nghi ngờ: "Chẳng may có..."

Nghiêm Việt cúi đầu, nhìn anh: "Vậy em sẽ đạt được mục đích tối nay."

Nguyễn Tri Mộ: "Hả?"

Nghiêm Việt mỉm cười: "Em nghĩ, bọn mình đều cần một cơ hội để tin đồn của đôi bên bớt đi."

Nguyễn Tri Mộ ngơ ngác nhìn hắn.

Đột nhiên mặt nóng bừng, khẽ ho một tiếng, cúi đầu tiếp tục chọn đồ giảm giá.

Nhưng cũng không yêu cầu hắn đội mũ nữa.

Ngày hôm sau, tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều đồng loạt tung tin Nghiêm Việt đã kết hôn với một người đàn ông ở nước ngoài hơn mười năm trước.

Nghe nói hai người còn nhận nuôi một đứa con gái. Hiện giờ cô bé đang học cấp hai ở trong nước, thành tích xuất sắc.

Ảnh đính kèm là một gia đình ba người vui vẻ mua sắm tại một trung tâm thương mại.

Vì nội dung và giọng điệu nhất quán một cách ngạc nhiên nên nhiều người nghi ngờ rằng chính đương sự đã tung tin.

Đối mặt với rất nhiều nghi vấn từ bên ngoài, câu trả lời của Nghiêm Việt Studio chỉ có tám chữ:

"Cuộc sống hạnh phúc, cảm ơn theo dõi."

Hết chương 81.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK