Bởi vì mấy ngày nay ở trong biệt thự quá dễ chịu, ban đêm lại rất mệt mỏi nên buổi sáng anh dậy càng ngày càng muộn. Mấy lần ngủ đến tận trưa mới được Nghiêm Việt gọi dậy, bỏ qua bữa sáng khiến Vivian không vui, bĩu môi nói anh là "sleepyhead".
Sáng nay, 7 giờ Nghiêm Việt đã gọi anh dậy: "Hôm nay đi tiệc tân gia của bạn, không được ngủ nướng."
Nguyễn Tri Mộ nhắm tịt mắt: "Bạn cậu tân gia thì liên quan gì đến tôi."
Nghiêm Việt: "Anh ấy là kiến trúc sư, là anh ấy giới thiệu tôi với chủ nhà này, đặc biệt gửi thiệp mời, sao tôi lại không đi cho được."
Nguyễn Tri Mộ trở mình, vùi người vào chiếc chăn ấm áp: "Vậy cậu tự đi đi, tôi ngủ tiếp đây."
"Không được ngủ." Nghiêm Việt cúi người, bịt mũi anh: "Tiệc có cả món cá tuyết Na Uy chiên bơ rất ngon. Chẳng phải anh vẫn luôn muốn ăn sao?"
Nguyễn Tri Mộ ngái ngủ: "Tiệc tân gia người ta, sao cậu biết rõ sẽ ăn gì."
Nghiêm Việt nghẹn họng nhưng rồi vẫn lập tức đáp: "... Anh ấy cho tôi xem trước thực đơn, cũng hỏi ý kiến tôi, phòng trừ khách có kiêng gì không."
Nguyễn Tri Mộ mở mắt, dần tỉnh táo.
Vẫn không muốn dậy.
Anh ôm eo Nghiêm Việt, đáng thương nói: "Vậy tôi ngủ thêm lúc nữa, chỉ một lúc thôi có được không, buồn ngủ lắm..."
Nguyễn Tri Mộ không hay làm nũng cho nên một khi tỏ ra yếu đuối sẽ có tác dụng không ngờ.
Khi anh làm nũng, đôi mắt mở to, nói năng mềm mỏng, đầu dụi vào lòng hắn, má không ngừng cọ vào đùi hắn.
Sáng ngày ra mà Nghiêm Việt suýt bị anh chọc cho phát tiết, xách cổ áo anh, miễn cưỡng kéo anh ra, lạnh lùng: "Nếu tỉnh rồi thì đi rửa ráy đi, tôi lấy bữa sáng."
Nói xong, quay người bỏ đi.
Nguyễn Tri Mộ vồ được không khí, nén giận, chỉ đành hậm hực đi rửa ráy.
Dữ thật.
Lạnh lùng thật.
Vô tình thật.
Đàn ông là thế sao, trước khi có được thì tình cảm này nọ, sau khi ngủ xong lại thản nhiên vứt sang một bên.
Hừ, nhìn rõ rồi.
Nguyễn Tri Mộ ấm ức đánh răng, rửa mặt, bơ phờ ngồi bên bàn ăn.
Bữa sáng vẫn phong phú và ngon miệng nhưng có lẽ do dậy quá sớm nên Nguyễn Tri Mộ không muốn ăn, chỉ uống mấy ngụm sữa.
Nhưng sáng không ăn, chốc nữa sẽ bị tụt huyết áp.
Nghiêm Việt thấy thế, cắt xúc xích và trứng ốp thành từng miếng, lấy dĩa cắm vào, đút cho anh ăn.
Nguyễn Tri Mộ vẫn không muốn ăn.
Nghiêm Việt thở dài: "Ăn một miếng, thưởng 100 tệ."
Nguyễn Tri Mộ đập bàn, bất bình nói: "Cậu coi tôi là loại người gì, vậy mà dám lấy tiền dụ dỗ tôi!"
Nghiêm Việt: "À, vậy anh không phải là loại người rung động vì tiền?"
Nguyễn Tri Mộ: "Hừ, giờ cậu mới phát hiện ra à, mấy thứ thô tục như vậy không thể cám dỗ được tôi."
Nghiêm Việt bỏ dĩa xuống, nghiêm túc hỏi anh: "Vậy tôi dùng gì mới quyến rũ được anh?"
Nguyễn Tri Mộ liếc về phía giường: "Ví dụ, ngủ bù một giấc gì đó..."
Còn chưa kịp trèo lên giường đã bị Nghiêm Việt ôm chặt eo rồi ngồi vào lòng hắn.
"Không cần thiết." Nghiêm Việt thản nhiên đáp: "Tôi thấy anh tinh thần đang lên, có cả sức đập bàn rồi."
Nguyễn Tri Mộ "ưm" một tiếng, tiếng nức nở lập tức bị chặn lại.
Cả người bị ép trong vòng tay, đầu ngẩng lên, cổ áo xộc xệch.
Anh vẫn mặc quần áo ngủ rộng rãi, tay Nghiêm Việt luồn thẳng vào trong vuốt ve dần lên trên, vuốt đến mức da thịt nóng bừng, cả người run rẩy.
Nguyễn Tri Mộ vô cùng hối hận, liều mạng đánh vào ngực hắn: "Tôi muốn 100 tệ! Ăn một miếng 100 tệ! Cậu nói mà!"
"Muộn rồi." Nghiêm Việt hừ nhẹ một tiếng, một tay cởi thắt lưng, chiếc khoá kim loại vang lên khe khẽ: "Đã không muốn ăn sáng thì ăn cái khác."
Một tiếng sau.
Nguyễn Tri Mộ lưng mỏi eo nhức, cuối cùng cũng bị dày vò đến tỉnh, vừa đói vừa mệt, nuốt nước mắt ăn hết xúc xích và bánh mì trên bàn.
Ăn xong, tin nhắn chuyển tiền vang lên.
Nguyễn Tri Mộ nhìn mấy số 0 đằng sau, câm nín.
Mặc dù anh không che giấu sự yêu thích đối với tiền nhưng ăn một bữa sáng nhận thêm một khoản tiền lớn thế này thì cũng thấy chột dạ.
Thế này, làm thế này giống anh đang được Nghiêm Việt bao nuôi vậy...
Dường như Nghiêm Việt biết trong lòng anh đang nghĩ gì, mặc áo khoác, nhàn nhạt nói: "Ngại lấy thì trả lại cho tôi, tôi không ép anh."
"Dù sao khoản tiền này tôi định đi sòng bài chơi."
Tai Nguyễn Tri Mộ dựng cả lên: "Cậu muốn đi sòng bài á?"
"Ừ, chuẩn bị mấy vạn rồi, lát nữa đi, sòng bài ở đây hợp pháp, cũng coi như đặc sản địa phương."
Nguyễn Tri Mộ đờ đẫn một hồi rồi phẫn nộ nói: "Cậu dám đi đánh bạc á!"
Nghiêm Việt: "Ừ, có gì không đúng sao."
"Đương nhiên không đúng rồi!" Nguyễn Tri Mộ lòng đau như cắt: "Nghiêm Việt ơi là Nghiêm Việt, hồi đó cậu cũng là Đội viên thiếu niên Tiền phong, quên phải từ chối khiêu dâm, cờ bạc, ma tuý rồi sao! Nghĩ mà xem mấy trường hợp nhà tan cửa nát vì tệ nạn, chẳng nhẽ cậu không cảm thấy sợ à!"
Nghiêm Việt: "... Tôi chỉ chơi bừa thôi."
"Cờ bạc nhỏ cũng không được, cái sảy nảy cái ung, cược nhỏ rồi sẽ thành cược lớn, không thể thế được." Khi đề cập đến những vấn đề nghiêm trọng như cờ bạc, tính bảo thủ và thận trọng của Nguyễn Tri Mộ lập tức lộ ra: "Đã chuẩn bị bao nhiêu rồi, mấy vạn hả? Đưa thẻ cho tôi."
Nghiêm Việt ngoan ngoãn giao thẻ ngân hàng ra.
Nguyễn Tri Mộ nhét thẻ vào ngăn kín nhất trong ví, giữ cẩn thận.
Anh nghiêm túc cảnh cáo hắn: "Số tiền này tôi giúp cậu bảo quản, cậu đừng hóng lấy mất. Nếu muốn lấy để bài bạc thì giẫm qua xác tôi."
Nghiêm Việt nhìn cánh tay gầy gò đang run lên vì động tác quyết liệt của anh: "Nhưng tôi còn thẻ ngân hàng khác, còn cả Wechat pay với Alipay."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Nguyễn Tri Mộ cắn răng: "Giao tất cả thẻ ngân hàng ra đây, đưa điện thoại cho tôi, tôi đổi mật khẩu."
Nghiêm Việt: "À, tôi có thể nghĩ rằng, anh đang chuẩn bị quản tiền của tôi không?"
Nguyễn Tri Mộ chỉ sợ rèn sắt không thành thép: "Nếu không phải cậu định đi cờ bạc thì tôi cần gì phải bận tâm!"
Có lẽ vì từng là người giám hộ của Nghiêm Việt nên luôn có chút coi hắn là em trai, sợ hắn lạc lối, hư hỏng.
Thấy vẻ mặt sốt ruột của Nguyễn Tri Mộ, Nghiêm Việt đột nhiên cong môi cười.
"Vậy sau này tôi muốn tiêu tiền thì phải xin anh à?"
Nguyễn Tri Mộ thấy hơi gượng gạo: "Tôi chỉ sợ cậu đi chơi cờ bạc, chứ không phải chiếm tiền của cậu làm của riêng... Giờ tạm thời giúp cậu bảo quản, về nước rồi trả."
"Không sao, anh có thể chiếm làm của riêng."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
"Vợ thay chồng giữ tiền, hợp tình hợp lý."
"Đến tôi cũng là của anh, tất cả mọi thứ của tôi, đương nhiên sẽ là của anh."
Trên gò má Nguyễn Tri Mộ hiện lên một màu hồng nhạt.
Nghiêm Việt cười đưa tất cả thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng trong ví cho anh. Bỗng nhiên có thứ gì đó từ trong ví rơi ra, loé lên ánh sáng bạc, lăn xuống gầm ghế.
Nguyễn Tri Mộ thoáng thấy, định đuổi theo nhưng lại bị Nghiêm Việt chặn mất.
"Cũng đến giờ rồi, phải đi thôi." Không biết vì sao, trông Nghiêm Việt khá căng thẳng, ánh mắt né tránh: "Anh ra cửa trước đi, tôi thu dọn một chút rồi ra sau."
Nguyễn Tri Mộ: "... Ừ."
Hết chương 73.