Edit by nami
Ai ai ai, không hiểu nổi, quý phủ Liễu đại tướng quân trừ bỏ thời gian trước đột nhiên xuất hiện một Đại Thiên Kim bên ngoài, hiện giờ làm sao còn có thêm một nhi tử dung mạo tuấn mỹ – Liễu Lâm !
Vừa sáng sớm đã đến nơi, quan viên địa phương sớm đã nhận được tin tức, biết Liễu đại tướng quân muốn tới, tất cả đều ra ngoài xếp thành hàng tiếp đón.
Liễu đại tướng quân này là thông gia với đương kim hoàng thượng, nhạc phụ đại nhân của Chiến thần Cửu vương gia tiếng tăm lừng lẫy, đại nhân vật hiển quý như vậy, ngày hôm nay lại có thể nhìn thấy, ai dám bất kính, ai không muốn a dua nịnh hót một phen.
Ngoài cửa thành, các quan lại chờ đợi đã lâu vừa nghe cửa thành mở ra, vội vã quỳ xuống đón chào.
“Đều đứng lên đi, trở về thành!”
Một đám lão thần cáo già trao đổi ánh mắt, tuy rằng không được vào kinh thành, không thể cùng Liễu đại tướng quân lâm triều, nhưng là, thanh âm này rất không giống!
Non nớt, lanh lảnh như vậy, hơi hơi mang theo điểm cứng rắn hùng hồn, thanh âm này, nghe kiểu gì cũng không giống như là thanh âm của nam nhân hơn bốn mươi tuổi a!
“Vâng.”
Liễu Tuyên lần này chính là phụng ý chỉ của hoàng thượng đến đây điểm binh, vị trí địa lý của thành Lệ Đô vô cùng thích hợp, quân Liễu gia sớm đã chờ ở quân doanh, các tướng sĩ chung quanh đều bị triệu tập lại, chờ đợi hiệu lệnh.
Liễu Tuyên cũng chưa từng tới nơi này, cho nên chúng quan chức cũng không biết dung mạo đến cùng là ra sao.
“Tướng quân có lời, hôm nay đi đường mệt nhọc, ngày khác tái kiến các vị, thỉnh các vị trước cứ hồi phủ!”
Tướng sĩ cầm đầu đi theo Liễu Lâm Ba the thé hô, Liễu Lâm Ba tạm thời ra khỏi kiệu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là dẫn theo một đám người lại đây, thế đơn lực bạc dù sao cũng không hợp lý lắm.
Quan chức ở phía sau dài cổ mong chờ, lộ ra đằng sau tầng tầng thủ vệ là một người mặc áo bào màu trắng, thân hình có chút giống thiếu niên, chưa kịp nhìn kỹ, đầu lĩnh đã hạ lệnh đuổi khách.
Ngày kế trên cửa chính, treo một cái bố cáo viết: “Tướng quân không hợp khí hậu, ngày tiếp đãi các vị quan viên đổi sang 3 ngày sau.”
Dội cho một đám quan chức hưng phấn không thôi một gáo nước lạnh, tràn đầy phấn khởi mà đến, mất hứng mà về.
Mà mấy ngày nay, Liễu Lâm Ba mang theo vài tên tướng sĩ âm thầm kiểm tra vị trí Lệ Đô thành cùng dân phong dân tình, Lệ Đô thành hai mặt là núi vây quanh, cả tòa thành chỉ có hai cửa, một cửa hướng Nam là đi về kinh thành, một cửa hướng Tây là đi về biên ải.
Vốn tưởng rằng Lệ Đô thành là nơi tận cùng phía Tây Bắc, không nghĩ tới, thành Tây Bắc mới thật sự là nơi quan ngoại.
Tường thành xung quanh dài mười dặm, gấp đôi Lệ Đô thành, muốn tiến công vào thành phải qua hai sơn đạo nhỏ hẹp, độ rộng vẻn vẹn chỉ có thể cho phép một chiếc xe ngựa đi qua.
Nơi này, mới thật sự là tiền tuyến phòng ngự!
Sau ba ngày, Lệ Đô thành lại ra bố cáo mới: “Di chứng của việc khí hậu không hợp, theo đại phu kết luận, tướng quân phải tĩnh dưỡng bảy ngày.”
Đối đầu kẻ địch mạnh lại không điểm binh, tiểu bạch kiểm mới tới tự xưng Liễu tướng quân này đến cùng trong hồ lô bán thuốc gì?
Một đám quân viên nổi nóng!
Các đại nhân chuẩn bị một đống lễ vật cùng một bụng lời hay tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, đứng ở cửa hồi lâu, mới vung vầy tay áo căm giận mà đi.
Hai ngày sau, các quan lại còn trông mong đến hỏi han ân cần, quá mấy ngày liền dứt khoát ai cũng không đến .
Bởi vì bọn họ cảm thấy, khả năng là tên tiểu bạch kiểm này ở quý phủ chơi đến điên rồi, tối đa cũng chỉ là một công tử bột, vậy bọn họ còn có gì phải kiêng kỵ, tiếp tục cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân là được rồi.
Mấy ngày qua, Liễu Lâm Ba đều không ở quý phủ, lén lút điều tra kho lúa cùng với vị trí quân nhu, phát hiện nơi đó binh lính biếng nhác, một điểm chuẩn bị đối địch đều không có làm tốt.
Mỗi ngày, đều có tướng sĩ ra ngoài uống say khướt rồi dắt díu nhau hồi quân doanh.
Cũng may mà Chu quốc mấy ngày nay sóng yên biển lặng , tập kết quân đội, cũng không có ý muốn khai chiến.
Nghe nói, Chu quốc nhị điện hạ đã dẫn nhân mã tấn công về hướng Lương quốc, không ngờ nửa đường đột nhiên nhận được văn kiện khẩn từ hoàng cung, nói Chu quốc hoàng đế bệnh tình nguy kịch, mau trở về tiếp nhận đại vị!
Lúc này mới tạm hoãn tấn công Lương quốc, mang theo quân đội rút về, chỉ cần lên làm hoàng đế, sau này muốn cái gì đều có thể có.
Binh tướng tạm thời tụ tập trong Lệ Đô thành, liền chia bè kết cánh.
Lính như thế, tướng như vậy, làm sao có thể ra chiến trường giết địch?
Chẳng trách bên trong Lệ Đô thành không ít bách tính vừa nghe nói muốn khai chiến dồn dập chuyển đi.
“Đến đến đến, uống tiếp, bạch diện thư sinh trong thành kia trẻ người non dạ, lão Tướng quân chân lại tái phát không thể chỉ huy chúng ta giết địch , lần này, chúng ta không say không về quân doanh!”
“Nghe nói thiếu niên kia là trưởng tử của Liễu lão tướng quân, cũng dám nói như vậy!” một tướng sĩ khác bưng bát rượu đẩy hắn một cái nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Ta làm sao chưa từng nghe nói Liễu tướng quân còn có nhi tử, là con riêng đi, ha ha ha!”
Một đám huynh đệ uống rượu á khẩu không trả lời được, xác thực chưa từng nghe nói Liễu tướng quân có cái gì nhi tử, thực sự không hiểu trong hồ lô có cái gì.
Mấy ngày nay trong quân chợt có đồn đại, Liễu lão tướng quân thân có bệnh không tiện ra sa trường ngăn địch, bởi vậy trưởng tử Liễu Lâm quanh năm không ở nhà mới được thánh ân đến Lệ Đô thành tạm giữ chức đại Đại tướng quân.
Liễu Lâm Ba mới vừa bước vào khách điếm liền thấy mấy nam tử mặc quân phục đang lớn tiếng thét to , một bên hỉ hả một bên phạt rượu, mắt say lờ đờ, lảo đảo ôm vò rượu trong lồng ngực ngửa cổ rót xuống.
Liễu Lâm Ba không khỏi chau mày, nắm chặt nắm đấm, quay đầu nhìn về phía chưởng quỹ, “Bọn họ thường xuyên đến nơi này ăn uống?”
“Mấy ngày gần đây thường xuyên đến.”
“Có thiếu nợ không?”
Chưởng quỹ mặt lộ vẻ khó khăn, ấp a ấp úng, tựa hồ có không muốn trả lời, “Có hai lần viết giấy nợ, nhưng là ta cũng không dám đi quân doanh đòi nợ a!”
“Ngươi đem giấy nợ cho ta đi, ta giúp bọn hắn thanh toán, bao gồm cả bữa ăn này.” Liễu Lâm Ba vừa dứt lời, tướng sĩ đi theo phía sau vội vã từ trong lòng móc ra bạc đưa cho chưởng quỹ.
Chưởng quỹ kia vạn phần không nghĩ tới sẽ có chuyện tốt bậc này từ trên trời rơi xuống, thật cao hứng lấy ra giấy nợ đưa cho Liễu Lâm Ba.
Liễu Lâm Ba ly khai khách điếm khóe môi cong lên, trên mặt hiện ra một biểu tình giống như mèo vờn chuột.
Canh một, Liễu Lâm Ba dẫn theo một đám người mặc y phục dạ hành, khăn che kín mặt, đạp lên ánh trăng mát lạnh, động tác nhanh nhẹn trà trộn vào doanh trại Lệ Đô thành.
Bên trong doanh trại ánh lửa lúc sáng lúc tối, tướng sĩ canh gác đứng ở đó không ngừng ngáp, buồn ngủ nghiêng qua nghiêng lại.
Tướng sĩ dưới quyền Liễu Lâm Ba phân ra bốn phía, tiến vào các lều trại, chỉ chốc lát liền ôm một đống xiêm y đi ra sân thao luyện.
Ngay sau đó, Liễu Lâm Ba đi tới bên cạnh cái trống ầm ầm đánh lên.
“Có địch, có địch a!” Các tướng sĩ say ngã trái ngã phải mới vừa đi ngủ lại nghe tiếng trống trận, lính trong trại nhất thời loạn thành một đoàn.
Kể cả binh sĩ canh gác vừa nãy đều trợn tròn mắt, địch? Nơi nào có địch?
Đến cùng là ai gan lớn như vậy dám nửa đêm đánh trống?
“Mẹ nó! Ai lấy mất quần của lão tử, ta mà phát hiện ra nhất định không tha cho hắn!”
Một tên tướng sĩ vóc người vạm vỡ vỗ vỗ cánh tay miệng lớn tiếng mắng, hạ thân chỉ còn dư lại một cái quần lót đỏ chót.
Âm thanh tương tự từ bốn phương tám hướng truyền đến, mỗi người đều là vô cùng oán giận.
Một tiếng lại một tiếng trống vang lên, từng tiếng đòi mạng a!
Bất đắc dĩ, từng người từng người chân đất mặc mỗi quần lót chạy đến giữa sân thao luyện.
“Đến cùng là ai to gan như vậy?”
Bốn phía sân thao luyện đều đốt đuốc, mà tướng quân trên đài, bất ngờ một thân bạch y đứng đó, đầu đội kim quan, chân đi ủng hoa, bên hông buộc lệnh bài tượng trưng thân phận, ở dưới ánh trăng lành lạnh cùng ánh đuốc sáng rực, lóng lánh hào quang màu vàng óng.
Các tướng sĩ cả người chỉ mặc mỗi quần lót cả kinh phát giác mình bị đùa bỡn, không biết là ai lá gan lớn cao giọng gào lên.
Danh Sách Chương: