• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Lâm Ba trên người sớm đã ướt sũng, vừa mới đổi trở về nữ trang liền nghe bên ngoài có âm thanh truyền đến.

“Vương gia, ngoài trời mưa lớn quá, có muốn vào trong tránh mưa không?”

Liễu Lâm Ba nghe tiếng bước chân ngày càng gần, đoán bọn họ nhất định sẽ vào tránh mưa.

Chỉ chốc lát, Lương Kiêu cùng Hàn Ngọc đẩy cửa tiến vào gian nhà tranh, đầu tiên đập vào mắt chính là Liễu Lâm Ba đứng bên cửa sổ, Tiểu Thúy gom củi khô thành một đống để nhóm lửa, ôm cánh tay ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

Đôi mắt Lương Kiêu tỏa ra hào quang, trong ánh mắt toát ra vô hạn kinh hỉ, đúng là nàng! Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, Liễu Lâm Ba nghe tiếng mưa rơi, nhìn mưa làm trơn vạn vật, không kìm lòng được đưa tay ra ngoài cửa sổ, mặc cho nước mưa xẹt qua đầu ngón tay, ở đầu ngón tay vui vẻ chảy xuôi, Hàn Ngọc nhìn Liễu Lâm Ba đứng phía trước cửa sổ không khỏi hô hấp rối loạn hít vào một hơi, sững sờ nhìn Lương Kiêu, chưa kịp mở miệng nói chuyện cửa phía sau đột nhiên bị một lực đá văng ra.

Lương Kiêu cấp tốc lắc mình, trong đôi mắt dần hiện ra một đạo hàn quang, khoảng chừng hai mươi mấy hắc y nhân bịt mặt đột nhiên vọt vào.

“Cửu vương gia, ngài, thật đúng là làm cho chúng ta hảo tìm a!”, tên cầm đầu đám hắc y nhân trong tay mang theo đại đao, nghe khẩu âm, hẳn là người của Loan Nguyệt quốc vừa mới tiêu diệt.

“Lão đại, chúng ta nên hảo hảo cảm tạ Cửu vương gia, ngài nhìn, tuyệt sắc mỹ nhân như vậy lại để chúng ta gặp được, cũng nhờ phúc của Cửu vương gia!”. Hắc y nhân kia thanh âm lưu manh vô cùng, sát khí trong mắt Lương Kiêu biểu lộ không sót chút nào, Hàn Ngọc trong lòng áo não không thôi, nếu như không phải là mình muốn đi vào tránh mưa, sợ là cũng sẽ không đem hắc y nhân dẫn tới nơi này, càng sẽ không đem lại tai họa cho vị bạch y nữ tử kia.

Nhưng hắn lại không biết điều này, đôi vợ chồng kia nào phải kẻ dễ ăn ức hiếp sợ phiền phức!

“Còn phí lời, ta không tin bọn họ có thể địch lại chúng ta! Mau tiêu diệt để còn sớm ôm mỹ nhân về!”

“Nga? Quả không thể địch lại chúng ta sao? Cũng đừng vì nhất thời kích động mà mất mạng, đừng quên, là ai lấy mười ngàn binh mã thắng Loan Nguyệt quốc mười vạn đại quân.” Liễu Lâm Ba không nóng không lạnh, vẫn đứng phía trước cửa sổ, mặt như hoa đào lại thanh tao như tuyết, khi nói lời này trái lại nở nụ cười xinh đẹp, mắt đẹp nhìn quanh.

“Sốt sắng như vậy làm cái gì, sát thủ, cũng sợ chết sao?” Liễu Lâm Ba trước sau như một điềm đạm, trong giọng nói còn mang theo mùi vị trêu chọc.

Hắc y nhân lúng túng không thôi, mỗi người đều sợ chết, hắc y nhân lần thứ hai vung đại đao, che giấu sự lúng túng khi tâm tư bị nhìn thấu.

Chiến sự Loan Nguyệt quốc đại bại, chết chết, thương thương, ngay cả hoàng tử Loan Nguyệt quốc cũng sinh tử không rõ, Liễu Lâm Ba đoán được những người này là hộ vệ trong cung trốn ra được.

“Cô nương, tại hạ khuyên cô nương không nên nhiều chuyện quản việc không đâu”, nam tử cầm đầu đám hắc y nhân giọng điệu thiếu kiên nhẫn lên tiếng.

“Bổn cô nương vốn không thích nhiều chuyện, thế nhưng phiền toái lại cứ tìm tới cửa”, không biết vì sao, tất cả mọi người đều cảm thấy thanh âm này cực kì dễ nghe.

“Ngươi…”

Lương Kiêu cùng nàng liếc mắt nhìn nhau, tốc độ sét đánh đem hắc y nhân cách mình gần nhất quật ngã, nội lực hùng hậu vừa ra, toàn bộ đao kiếm mang theo sát khí rút ra đều bị nội lực cường đại của Lương Kiêu đánh trở lại vỏ, Lương Kiêu ra tay không lấy tính mệnh, tốc độ nhanh khiến người ta không kịp trốn tránh, một thân bạch y, tựa như trích tiên cao sâu không lường được, một nam một nữ, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, thật là mỹ cảnh.

Liễu Lâm Ba kỳ thực nghĩ không ra, tại sao mỗi lần hai người đều có thể như hiểu ngầm, y phục mỗi lần cũng đều có màu sắc giống nhau, cực kỳ giống trang phục tình nhân.

“Các hạ nếu nói bổn cô nương quản việc không đâu, như vậy bổn cô nương cũng nên thỏa mãn tâm nguyện nhỏ của ngươi mới tốt!” vừa dứt lời, Liễu Lâm Ba ngón tay nhỏ bé bắn ra, nước mưa trên đầu ngón tay trắng mịn trong nháy mắt bay ra, đã biến thành từng khối băng nhỏ vô cùng sắc, nhanh chóng bắn vào say gáy hắc y nhân.

Hàn Ngọc đứng ở một bên kinh ngạc đến ngây người, thân thủ như vậy, xuất thần nhập hóa, chỗ nào cần hắn bảo vệ!

Bảo kiếm của Lương Kiêu căn bản là không ra khỏi vỏ, Hàn Ngọc đi theo hắn nhiều năm hiểu rõ vô cùng, kiếm của Chiến thần Cửu vương vừa ra, tất thấy máu! Nghĩ đến vương gia hôm nay là không muốn ở trước mặt bạch y mỹ nhân này giết chóc, có điều, Lương Kiêu mấy năm nay cũng chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội.

Lương Kiêu xoay người lại, trong lòng không nhịn được than thở võ công nàng thật khá, từng bước từng bước, càng đi càng gần, Lương Kiêu trong nháy mắt thất thần, hắn không háo sắc, nhưng là, loại cảm giác quen thuộc kia không khỏi làm hắn nhớ tới tình cảnh ngày đó, tâm tư trở nên mơ hồ, Liễu Lâm Ba tựa hồ không còn bình tĩnh như mới vừa rồi đối phó người xấu, trong mũi ngửi được hơi thở nam tử nồng đậm, loại mùi thơm cơ thể này, lại lẫn một cỗ hương vị tươi mát, càng giống như trà vừa pha dưới ánh mắt trời tỏa ra hương thơm tuyệt vời, Liễu Lâm Ba nhất thời mặt đỏ bừng, tối ngày hôm qua còn đang suy nghĩ, hắn đến cùng sẽ làm thế nào báo thù một cước kia, sáng sớm hôm nay liền gặp phải, đây cũng quá trùng hợp đi!

Nhưng là, hiện ở trên mặt cũng không đen xì, ngay cả ngày ấy dáng dấp của hắn ở trong hồ nước, nàng chưa bao giờ cùng nam tử tới gần như vậy, đôi mắt Lương Kiêu nhìn nàng chăm chú, Liễu Lâm Ba nhất thời mặt đỏ tới tận mang tai, tâm tư rối loạn.

Tiểu Thúy ngước đầu nhìn đôi bích nhân này, chà chà, quá xứng, trong tay nắm một cái cành cây không tự chủ được trên đất vẽ vòng tròn, đột nhiên cảm giác bắp chân nóng lên, lửa đã bốc lên quần áo, Tiểu Thúy gào một tiếng nhảy lên, không ngừng mà đập quần áo.

“A a a a a! Cháy!”

Mưa to như trút nước cũng không ngăn nổi tiếng la hét này, giống như heo bị cắt tiết vậy, Hàn Ngọc vừa vặn y phục còn ẩm ướt, vội vàng cởi ra đập đập trên người Tiểu Thúy.

“Ngươi, ngươi nhìn ta như vậy làm gì!” Liễu Lâm Ba không nhịn được nữa, lần thứ hai đi tới phía trước cửa sổ tránh khỏi ánh mắt không rời của hắn.

“Bản vương thật ra muốn nhìn một chút, cô nương nhìn lén ta tắm rửa rốt cuộc muốn trốn tới khi nào.” Lương Kiêu thanh âm cực nhỏ, chỉ trong phạm vi hai người có thể nghe được, khụ khụ, dù sao chuyện này nói ra hắn cũng thật mất mặt.

“Ta không biết công tử đang nói cái gì, công tử, chúng ta cũng không quen biết!” Liễu Lâm Ba cảm giác thời điểm mình mất bình tĩnh nhất chính là lúc gặp phải hắn, nếu không phải hoàng thượng vì hắn chỉ hôn, sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhị phu nhân cũng sẽ không huyên náo dữ dội như thế, quá phiền phức!

“Cô nương nhìn lén Bản vương tắm rửa.”

“Ta không quen biết ngươi!”

Lương Kiêu từng bước áp sát, lớn như vậy lần đầu tiên bị người ta xem như không khí, Cửu vương gia hiển nhiên đối với người phi lễ giống như nhất quyết không bỏ qua.

“Cô nương nhìn lén Bản vương tắm rửa.”

“Ta không quen biết ngươi!”

“Cô nương nhìn lén Bản vương tắm rửa.”

“Rõ ràng là ta tới trước!”

Liễu Lâm Ba vừa nói, cả kinh thấy mình bị người ta qua vòng vòng, hối hận phát điên, trời đang mưa to đột nhiên tạnh, bên kia hai người đang không ngừng đập quần áo dập lửa kinh ngạc nhìn sang bên này, hiển nhiên tất cả đều đã nghe được.

Bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị, Liễu Lâm Ba ngậm miệng không nói, chỉ cho Lương Kiêu thấy một cái gáy, quay lưng không nhìn tới hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK