“Cái này, khuyển tử từ nhỏ đã đi theo một vị thế ngoại cao nhân học tập võ nghệ, quanh năm không trở về nhà, vì vậy rất nhiều người không biết lão thần còn có một nhi tử.”
Liễu Tuyên nói lời này thì vẫn cúi đầu, Liễu Lâm Ba hắng giọng một cái kéo cánh tay Lương Kiêu, nếu không trách tội vậy cũng không cần khách khí .
“Lương đại ca, ca làm sao lại tới đây?”
Nơi đây cách Hoàng thành vô cùng xa, cùng Nam Lăng lại không giống nhau, Nam Lăng vị trí phồn hoa, giao thông chủ yếu bằng đường thủy, dân chúng tự nhiên giàu có, mà Lệ Đô thành ở nơi biên giới, mọi thời khắc đều có thể gặp nguy hiểm.
“Đến, đem dược đến đây.” Lương Kiêu xoay người quay về cận vệ phía sau vung tay lên, Liễu Lâm Ba phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy người kia từ trong xe ngựa phía sau xách ra không ít bao lớn bao nhỏ.
“Tiểu tế biết nhạc phụ đại nhân tới quân doanh, không yên lòng tình thế trước mặt, nhưng chân này không nhanh trị liệu là không được, dược này phải dùng đúng lúc.”
“Hơn nữa, nghe nói vị bạch y tiểu tướng tới Lệ Đô thành, bắt tham quan, cứu vớt nhân dân, thực sự là phúc của phụ hoàng, phúc của Đại Lương quốc, cho dù đối đầu kẻ địch mạnh, ta cũng nhất định phải tới thăm, không ngờ, cư nhiên lài là huynh đệ ta kết bạn đã lâu!”
Lương Kiêu nói xong vỗ vai Liễu Lâm Ba vai, ánh mắt sáng rực.
“Ta còn tưởng rằng, tỷ phu là đến giành địa bàn với ta địa bàn chứ, ta cho người biết, không có cửa!” Liễu Tuyên chưa kịp nói cám ơn Liễu Lâm Ba đột nhiên chen ngang, làm cha mình sợ hãi đến quá chừng.
“Ha ha ha ha, địa bàn của đệ, địa bàn của đệ, ta không cướp của đệ!”
Bùm bùm, Liễu Lâm Ba ở bên trong nơm nớp lo sợ tự mình thanh tĩnh lại bắt đầu vui đùa, vừa nãy biểu hiện của Lương Kiêu hoàn toàn gạt đi sợ hãi cùng cẩn thận từng li từng tí của nàng, hai người lại như là bằng hữu nhiều năm không gặp vậy, nói chuyện đều không cố kị gì.
Liễu Tuyên cùng chư vị tướng sĩ nghe mà con mắt đều trợn trừng lên, lúc này đến phiên bọn họ bối rối.
Bạch y thiếu niên giống như người đàn bà chanh chua này là Tướng quân uy vũ ngày thường nói chuyện trảm đinh chặt thiết của họ sao? Hơn nữa còn ngay trước mặt Cửu vương gia, đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo a!
Cướp địa bàn?
Đại tướng quân vương tay nắm trọng binh, Chiến thần Cửu điện hạ sẽ quan tâm đến một cái Lệ Đô Thành nhỏ nhoi này của hắn?
Cha mẹ ơi, trời ạ! Tướng quân của bọn họ điên rồi.
Kỳ thực, Liễu Lâm Ba đối với việc hắn ngàn dặm xa xôi cải trang tới thăm cực kỳ cảm động, trên thực tế, Lương Kiêu thân là chỉ huy một quốc gia, trên người gánh vác một đống trách nhiệm rất lớn, mỗi ngày đều có sự tình xử lý không xong, hơn nữa, còn chưa nói gian tế các quốc gia, chỉ nói riêng bốn thế lực trong bổn quốc, đã phải tốn không ít tâm trí cân đối, muốn cho bọn họ thần phục phải lợi dụng thế lực gia tộc của các hoàng tử khác, để bọn họ muốn phản cũng không có năng lực phản.
Liễu Lâm Ba cùng Cửu vương gia sóng vai đi ở phía trước, đi về phía lều lớn, bỏ rơi một đại đội tướng sĩ.
“Huynh đệ, vi huynh muốn cùng ngươi nói một chuyện.”
“Chuyện gì, đại ca cứ việc nói, không không không, hiện tại phải gọi tỷ phu.”
“Không sao, đệ thích thì cứ gọi đại ca, tỷ phu em vợ, và thân huynh đệ không khác nhau! Thời điểm vi huynh đi qua núi đến Lệ Đô, ở trong rừng gặp được một vị cô nương, tiếng ca vô cùng tươi đẹp, đệ có biết nàng đến cùng là người phương nào?”
Thời điểm Lương Kiêu nói câu đầu tiên, thần kinh toàn thân Liễu Lâm Ba đều trở nên căng thẳng, thực lạ bị dọa sợ hết hồn, ở trước mặt em vợ của mình mà hỏi thăm cô nương khác, hừ hừ, Cửu vương gia, ngươi rất có gan a!
Liễu Lâm Ba chột dạ quay đầu nhìn về phía hắn, lại không nghĩ rằng mắt hắn hoàn toàn nhìn về phía trước, phảng phất như đang sống trong hồi ức lúc ấy, lúc này mới an tâm chút.
“Hả? Vậy đại ca có ôm được mỹ nhân về không?”
Liễu Lâm Ba giả bộ hồ đồ, âm thầm còn đem mình tâng bốc, hừ hừ, mỹ nhân.
Liễu Lâm Ba trên mặt biểu hiện dáng vẻ vô cùng hứng thú, “Đến Lệ Đô thành cũng được một thời gian, đúng là chưa từng nghe nói trong ngọn núi còn có mỹ nhân, nghe đại ca nói như vậy, tiểu đệ cũng hiếu kì, đến cùng là tiên nữ phương nào có thể đem Lương quốc Chiến Thần vương gia của chúng ta mê đảo, vừa gặp đã thương, nhớ mãi không quên!”
“Hiền đệ, đừng vội chế nhạo đại ca , ta nhất định sẽ không có lỗi với tỷ tỷ của đệ, một đời chỉ lấy một thê, một lời đã ra, nào có đạo lý tự mình nuốt lời, hơn nữa, cô nương kia đã có tình lang.”
Nàng có tình lang?
Liễu Lâm Ba nghe nói như thế, vô cùng ngạc nhiên, vì sao chính nàng cũng không biết.
“Đại ca tại sao xác định cô nương kia đã có tình lang?”
“Vi huynh ở bên cạnh suối nước bên trong núi nhặt được cái này nàng vô tình để quên, cô nương mua vật này khẳng định không có tác dụng gì, phỏng chừng là tặng cho tình lang! Nếu không phải nhặt được phát quan này, vi huynh vẫn sẽ cho rằng chỉ là một giấc mộng.”
Liễu Lâm Ba bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc này mới phát giác được chính mình để quên, nàng vẫn tưởng mình buộc lỏng nên rơi trên núi.
Lương Kiêu nói xong quay đầu nhìn về phía huynh đệ của mình, trong lúc vô tình liền thoáng nhìn phát quan màu vàng trên đầu Liễu Lâm Ba, càng nhìn càng thấy giống, đến ngay cả hoa văn chất liệu đều không khác mấy, “Đúng rồi! Cái phát quan kia thật giống cái hiền đệ đang mang trên đầu!”
Nói xong, chăm chú nhìn đầu Liễu Lâm Ba.
“Cái kia, cái kia làm sao có thể chứ, ha ha, cái phát quan này không đáng giá bao nhiêu tiền, mua ở rìa đường quán nhỏ mà thôi, đương nhiên cũng không khác nhiều!”
“Vi huynh còn chưa nói đệ là nữ nhân, xem đệ căng thẳng như vậy.”
Liễu Lâm Ba sợ hãi không thôi, hết sức né tránh ánh mắt của hắn, chỉ lo lộ ra một chút sơ hở.
“Haiz, đệ là sợ đại ca hướng ta đòi người, thần đệ thật không có, nếu là có, cũng sẽ không cho huynh đến rước, huynh không phải nói một đời chỉ lấy một thê sao? Huynh phải cố gắng đối tốt với tỷ ta!”
Liễu Lâm Ba lau vệt mồ hôi, Lương Kiêu cười gật gù, “Được, mặc kệ có hay không, lời đệ nói ngày hôm nay đại ca nhớ kỹ, nhất định sẽ không phụ lòng tỷ tỷ của đệ!”
Trên đường phố náo nhiệt phồn hoa Lệ Đô thành, người đến người đi, rộn rộn ràng ràng.
Tham quan xong đại doanh Lệ Đô thành Liễu Lâm Ba liền một thân một mình mang theo Lương Kiêu lên phố lớn Lệ Đô thành, khụ khụ, vợ chồng son đi dạo?
Luôn có dân chúng nhìn thấy Liễu Lâm Ba từ xa đã khom người vấn an, không có chạy đi, hoặc là bách tính có đang bận bịu cũng sẽ gật đầu chào hỏi, Liễu Lâm Ba cũng là cười híp mắt đáp lại, rất tự nhiên, không có cảm thấy có cái gì không thích hợp, ở thời đại giai cấp rõ ràng, hành động của nàng không thể nghi ngờ là xưa nay chưa từng có.
Đột nhiên, một tiểu hài tử chỉ khoảng hai ba tuổi ở trên đường phố vội vội vàng vàng bước những bước chân ngắn tũn như một làn khói chạy trên đường, chạy đến giữa đường đột nhiên liền vấp một cái ngã chổng vó, đau oa oa khóc lớn.
Liễu Lâm Ba tiến lên một bước dài ôm lấy hài tử, phủi phủi bùn đất trên người nó, ôm vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành, “Ngoan ha, không khóc không khóc , cha cùng nương đâu?”
Lương Kiêu đứng ở một bên nhìn hài tử khóc lớn cùng Liễu Lâm Ba bối rối, tiểu huynh đệ mới mười sáu tuổi sao ôm lấy hài tử như phát ra ánh sáng tình mẫu tử!