“Chị, chị ăn một miếng cháo nữa nha?”
“…”
“Vậy ăn một miếng táo nha, táo mẹ em lựa kĩ lắm!”
Tôi nhìn Vạn Uyển, chẳng đáp lại.
Con bé bắt đầu ủ rũ, cúi mặt xuống mà buồn hiu.
“Cảm ơn dì Thời giúp chị!”
Thấy tôi đáp lại, ánh mắt Vạn Uyển bỗng sáng rực lên, cười tươi mà rằng:
“Vâng!”
Con bé dù đã qua tuổi trưởng thành nhưng tâm hồn nó vẫn còn là trẻ thơ, mong rằng sau này nó sẽ tìm được một người đàn ông tốt làm nửa còn lại của cuộc đời mình, đừng giống như tôi.
Vạn Uyển cứ ở cạnh tôi suốt, cùng ăn trưa với tôi, tất nhiên tôi chỉ ăn có vài ba thìa cháo. Cơ thể cũng bắt đầu gầy đi rõ rệt, cổ tay lộ rõ cả xương và gân xanh. Hàng ngày chỉ có thể truyền nước và dinh dưỡng.
“Bây giờ đã là đầu tháng tư rồi nhỉ?”
Vạn Uyển ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi.
“Vâng, chỉ cần nằm viện thêm hai ngày nữa là chị được xuất viện rồi!”
Nhanh thật, mới đó đã đến đầu tháng tư. Người ta hay nói tháng tư là tháng của những nỗi buồn, có lẽ từ khi sinh ra tôi đã không thể tự quyết định được hạnh phúc của chính bản thân mình. Có lẽ sự ra đời của tôi là một mối nguy hiểm tiềm tàng, nếu có thể, tôi thà không bao giờ có mặt trên cõi đời này. Tôi muốn sau khi tôi chết có thể được rải tro cốt của mình xuống dưới biển, tôi muốn được trôi nổi tự do trên đại dương mênh mông ấy.
Sau khi Vạn Uyển ra về, Tần Ngạn lại vào thăm tôi, anh ta cố bắt truyện với tôi nhưng tôi vẫn không trả lời. Tôi nằm trên giường, chẳng chớp mắt lấy một cái.
“Sau khi về nhà chúng ta sống hạnh phúc bên nhau nhé?”
“Nào, ăn một miếng táo bồi bổ thêm dinh dưỡng!”
“…”
Mặt tôi không có cảm xúc, mắt cũng chẳng có điểm nhìn.
"Tôi hận anh! "
Tần Ngạn nghe tiếng được tiếng mất, lại ghé người lại gần tôi hỏi:
“Em nói gì?”
“…”
"Tôi nói tôi hận anh! "
Lần này Tần Ngạn nghe rõ rồi, anh ta cắn chặt môi, đưa tay lên đầu tôi khẽ vuốt ve.
“… Không sao, em hận anh cũng được!”
“Rồi chúng ta cũng sẽ thật hạnh phúc bên nhau!”
Nói rồi anh đi ra khỏi phòng, tôi nằm đó nước mắt bỗng tuôn ra rồi úp mặt xuống gối mà khóc thút thít. Cứ mỗi lần như vậy là tim tôi đau thắt lại, khóc đến khi hai mắt đỏ sưng vù cả lên rồi mới bình tĩnh trở lại.
Tôi mệt quá… Tôi thật sự rất mệt, tôi vậy mà lại đi yêu chính người đã giết chết mẹ mình, đúng là tôi không đáng được sống.
Tối hôm đó, tôi đã nằm suy nghĩ rất nhiều điều, đợi đến khi gần rạng sáng rồi mới bắt đầu chợp mắt nhưng cũng chẳng ngủ được bao lâu.
Tôi bắt đầu bị mất ngủ, ban đêm cố lắm mới ngủ được gần một tiếng rồi lại gặp ác mộng mà lồm cồm thức giấc. Tôi còn không dám nhắm mắt nữa, bởi cứ nhắm mắt vào là lại thấy một khung cảnh toàn máu với máu, nó cứ bám lấy tôi kêu tôi là người tạo ra những thứ đó.
Sau đó tôi như bị trầm cảm nặng, bây giờ có ai bắt chuyện hay khuyên tôi ăn thì tôi cũng chẳng động đậy hay hé miệng câu nào. Từng ăn vài ba thìa cháo bây giờ lại chẳng thèm đụng đến cái thìa, một hạt cơm cũng khó mà chui xuống họng tôi.
Nghe Vạn Uyển kể chuyện của tôi, bố tôi đã đến thăm.
“A Cẩn, sao không trả lời bố vậy?”
“…”
“Bố biết rồi, có phải con vẫn còn giận bố chuyện lúc trước đúng không?”
Tôi vẫn chẳng trả lời lại, đôi mắt cứ đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ với tham vọng khao khát được ra ngoài.
“Cẩn à, bố mua cho con kẹo hồ lồ ở trấn XX mà hồi nhỏ con thích nhé?”
Mắt ông bắt đầu đỏ hoe, ông nhìn tôi một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tần Ngạn đang đứng chờ ở ngoài đó, vừa thấy anh ta, bố tôi ngay lập tức lao vào túm lấy cổ áo Tần Ngạn bực tức mà rằng:
“Chẳng phải ngay từ đầu lúc thỏa thuận tôi có yêu cầu cậu phải đối xử tốt với con gái tôi sao?”
“Bây giờ nhìn xem con bé đã thành cái bộ dạng người không ra người ma không ra ma gì rồi?”
Trần Úc và hai vệ sĩ đứng cạnh lập tức tiến tới.
“Vạn tổng, xin ông bình tĩnh đã!”
“Bỏ Tần thiếu ra trước, có chuyện gì từ từ nói!”