Thấy cũng gần đến giờ, Tân Tử sai Nam Tống đi lấy bánh, còn cô dọn dẹp bàn ăn, lấy nến, v.
v.
Hai chiếc bánh kem lớn được đặt trên bàn, một chiếc trước mặt Nam Tương Uyển và một chiếc trước mặt Nam Triều Dương.
Nam Tương Uyển ch ảy nước dãi: “Wow! Thật là một chiếc bánh kem to và tròn!”
Nam Triều Dương: “Hehehe!”
Anh đã quá say rượu và hơi ngớ ngẩn.
Nhìn anh trai, Nam Tương Uyển bất giác hỏi: “Muốn cái lớn hay cái nhỏ?”
Nam Triều Dương tuy rằng rất say, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, lập tức đáp: “Đưa cái lớn cho em.
"
Nam Tương Uyển cười: “Chà, ngoan.
”
Điều đó không dễ dàng, nhưng anh vẫn đối xử với cô rất tốt khi say.
Mẹ cắm nến lên hai chiếc bánh và thắp sáng.
Nam Tống đội một cặp vương miện sinh nhật nhỏ cho hai đứa con bên cạnh: “Tới đây, tắt đèn và ước đi!”
Nam Triều Dương khập khiễng đứng dậy, tiếp tục cười khúc khích “hehe”.
Điều ước hay nghi thức gì đó, anh chỉ cần bắt chước em gái của anh là được.
Nam Tương Uyển dù sao cũng không quan tâm, đây là sinh nhật đầu tiên của cô sau khi đến thế giới ấm áp này.
Cô nhắm mắt lại và ước một điều ước.
‘Chúc: Đất nước Trung Hoa đầy hoa, bầu trời quê hương rộn ràng tiếng nhạc!’
Mở mắt ra lần nữa, cô đứng thẳng và chào theo kiểu quân đội.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tân Tử, bà vừa kinh ngạc vừa đắc ý.
Điều ước của con gái bà có liên quan đến quê hương?
Con bé thật xứng đáng là con gái của bà!
Nam Tống bên cạnh ngẩn ra, ông đương nhiên biết ý nghĩa của quân chào, cũng biết động tác này không phải người bình thường có thể làm được, chỉ có thể dùng trong hoàn cảnh đặc biệt, dịp đặc biệt.
Nhưng Nam Tương Uyển…
Ông nhìn Tân Tử bên cạnh, lại nhìn thấy Tân Tử trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, thậm chí còn có ý nhẹ nhõm?
Nam Tống đã bị sốc đến mức không thể phục hồi trong một lúc!
Con gái ông, con gái quý giá của ông, cái này…
Ah!!!
Một gia đình bốn người, ba người lính?
Ông đã chết tâm rồi! Ông cay đắng quá!
Trong khi Nam Tống cực kỳ suy sụp trong một lúc thì Nam Triều Dương say xỉn không biết nghĩ gì, anh cười một cách ngu ngốc, sau đó cũng noi gương em gái mình mà hành lễ.
Nam Tương Uyển chào điều ước của cô ấy, còn Nam Triều Dương đã chào Nam Tương Uyển.
Nhìn có vẻ như không có gì sai lắm!
Sau khi thực hiện điều ước, họ thổi nến.
Thời gian cũng tình cờ bị kẹt hoàn toàn vào năm phút giữa ngày 22 và 23.
Tân Tử đi bật đèn: “Được, ăn bánh kem đi.
”
Hai người hiện tại chính thức 18 tuổi!
Nam Tương Uyển ăn tới to bụng, cô đã ăn hết một chiếc bánh kem, Tân Tử và Nam Tống đã cố gắng ngăn cản cô ăn nó.
Nam Tống: “Này, bớt ăn lại đi con, tiêu chảy đó!”
Tân Tử: "Uyển Uyển, con ăn nhiều quá, ăn nhiều như vậy là không được.
Chiếc bánh còn lại kia được chia thành nhiều phần, ba người còn lại ăn riêng nhưng vẫn chưa ăn hết.
Nam Triều Dương cuối cùng cũng ngấm rượu, bắt đầu lắc đầu đứng dậy không nổi, say đến cực điểm.
Đừng trách anh, Tân Tử thật sự ép anh uống rất nhiều.
Sau lần sinh nhật, Nam Tống và Tân Tử dọn bàn và gọi lũ trẻ lên lầu đi ngủ.
Nam Tương Uyển đứng dậy, ôm eo Nam Triều Dương, nhấc cả người anh lên, vác lên vai!
Cả người Nam Tống đều ngẩn ra, bát đũa trong tay rơi xuống đất kêu vang.
Tiểu bảo bối nhà ông vác tên nhóc ngu ngốc cao 1m8!
Chúa ơi!
Tam quan của Nam Tống bị sốc bị lật ngược, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Nam Tương Uyển.
Phải biết rằng Nam Triều Dương nặng 150 cân!
Nam Tương Uyển cõng anh trai cô lên cầu thang như thế này trong khi cô chỉ nặng 75 kg, Nam Triều Dương còn nặng hơn cả cô, thậm chí còn vác anh lên cầu thang, điều đó dễ dàng lắm sao?
Vì vậy, Nam Tương Uyển nhanh chóng chạy lên lầu, mở cửa phòng của anh trai và ném anh lên giường.
Lúc này, Nam Triều Dương đã say đến bất tỉnh, nằm trên chiếc giường lớn, cho dù em gái anh có ném anh như thế nào, anh cũng không phản ứng lại.
Nam Tương Uyển vỗ vỗ tay, đóng cửa lại trở về phòng đi ngủ.
Ở trong phòng khách.
Tân Tử đón lấy cái bát vỡ từ tay chồng, vẻ mặt kinh hỉ: “Chiếc bát này đắt không?”
Nam Tống xua tay: “Đắt thì anh lại mua! Trước tiên hãy nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra với con gái của chúng ta? Em phải nói cho anh biết! Em đã kết hôn với được 20 năm rồi, em phải nói cho anh biết! "
Giọng điệu của ông gấp gáp, như thể ông sẽ giết người bằng dao nếu bà không nói cho ông biết!
Tân Tử bình tĩnh nói: “Bí mật quân sự.
”
Nam Tống: “…”
Hảo, bốn chữ này trực tiếp đem khí tức của ông khôi phục như cũ, khí thế hùng hổ trong nháy mắt biến mất.
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon.
Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Ngày hôm sau, Nam Tương Uyển ngủ nướng một chút.
Cô ngủ 9 giờ sáng, sau khi thức dậy, cô đến phòng khách nhỏ trong phòng để tập thể dục buổi sáng.
Hai con chim ác là từ ngoài cửa sổ bay tới, dừng lại trên bậu cửa sổ của cô, tò mò nhìn cô.
Nam Tương Uyển phớt lờ hai con chim ngớ ngẩn và tiếp tục luyện tập.
Cô hơi lo lắng về việc vào học viện quân sự!
Cô nghe nói rằng trong ngôi trường đó, có thể nhìn thấy những đại boss ở khắp mọi nơi.
Những người có thể đánh chết cô ấy chỉ bằng một cú đấm ở khắp nơi trong trường.
Nam Tương Uyển phải tăng cường rèn luyện và phấn đấu để không bị thua kém.
Cô tập suốt buổi sáng, từ 9 giờ đến 11 giờ, đồng thời cũng tiêu hao hết năng lượng từ việc ăn uống hôm qua.
Sau khi đổ đầy mồ hôi, Nam Tương Uyển đi tắm, sau đó thay quần áo và đi xuống lầu.
Nam Triều Dương ở phòng bên cạnh vẫn đang ngủ, ngủ rất say sau cơn say, và mơ mộng lung tung.
Những giấc mơ đó rất hoang đường và không bị gò bó, anh mơ thấy mình biến thành một con kỳ lân!
Sừng trên đỉnh đầu rất lớn, rất đẹp trai, hơn nữa còn phát sáng.
Nó là loài động vật cao quý nhất trên thế giới.
Nó mừng rỡ kêu lên một tiếng dài ngay tại chỗ, rồi chạy nhảy tưng tưng.
Nam Triều Dương liều lĩnh vui mừng trong giấc mơ ngọt ngào của mình, giây tiếp theo, mẹ anh, Tân Tử, hét vào tai anh.
Tân Tử: “Dậy đi! Đã trưa rồi! Dậy đi!!”
Vừa nói, bà vừa đưa tay ra.
Bốp bốp!
Vỗ nhẹ lên mặt anh.
Nam Triều Dương bàng hoàng ngồi dậy, nhìn mẹ mình rồi sờ trán.
Huh? Còn chiếc sừng của anh thì sao?
Tuyệt vời! Sừng của anh đã biến mất!
Tân Tử lại tát ang một cái, gọi: “Mau lên! Không xuống là không có cơm ăn đâu!”
Nam Triều Dương lập tức lấy lại ý thức bình thường, ồ, anh ấy đang ở nhà của anh, vừa qua mới sinh nhật, anh đã trở thành người lớn.
Nhưng đầu anh vẫn còn hơi choáng váng, hôm qua anh uống hơi nhiều, mấu chốt là người ép anh uống không phải người khác, mà là mẹ thân yêu của anh.
Đặt điều này trong các gia đình khác chỉ đơn giản là không thể tin được!
Nam Triều Dương đi đánh răng trước, sau đó dùng nước lạnh rửa mặt, nước lạnh dội vào mặt, cuối cùng anh cũng tỉnh táo hơn.
Giây tiếp theo——
Bép!
Anh tự tát mình và trở nên tức giận.
Anh thực sự mơ thấy mình đã trở thành một con thú? Vấn đề là anh còn khá hạnh phúc?
Đi loanh quanh vui vẻ, tung tăng khoe sừng?
Điên à!
Nhưng cũng không đúng?
Có gì sai khi hạnh phúc dù không phải là một con người?
Nam Triều Dươngvô cùng tức giận, anh nhìn chằm chằm vào mình trong gương và đe dọa: “Đừng làm người nữa!”.
Danh Sách Chương: