Cỏ xanh tỏa ra hương thơm độc đáo của thực vật, trộn lẫn với sự ẩm ướt của đất.
Ngộ Diệp hít một hơi thật sâu và nhìn về phía xa.
Sau đó ánh mắt anh dời đi, nhìn thấy ngồi trên băng ghế dài còn có một ông lão, bên cạnh băng ghế đặt một chiếc xe lăn.
Đó là một chiếc xe lăn rất cao cấp, một chiếc xe lăn điện có thể đi lên cầu thang.
Tuy nhiên, mái tóc của ông già đã bạc trắng, lưng còng và đôi mắt đục ngầu, khiến người ta có cảm giác rằng ông đang hấp hối.
Ngộ Diệp liếc nhìn mặt trời mọc, đột nhiên nhếch lên khuôn mặt tươi cười và hét vào mặt ông già.
Ngộ Diệp: “Ông nội! Buổi sáng tốt lành!”
(P/s: Ở Trung khi gọi người lớn tuổi thì hầu như sẽ đều gọi là ông nội/bà nội)
Ông già quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói.
Lúc này mặt trời vừa nhô lên nửa chừng, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất.
Ánh nắng ban mai chiếu vào một nửa khuôn mặt của Ngộ Diệp, khiến nụ cười của anh ấy tươi tắn, lộ tám chiếc răng trắng muốt.
Ông lão mở to mắt, nhất thời không nói nên lời.
Ông hưng phấn vươn tay, muốn sờ khuôn mặt của thiếu niên trước mặt, nhưng lại quên mất thân thể của mình.
Vì vậy, khi ông phấn khích đứng dậy, chân ông nhũn ra, ông sắp ngã xuống!
Nếu một người già ở tuổi này mà ngã xuống, thì hoặc là mất nửa mạng hoặc là cả đời.
Ngộ Diệp sợ tới thót tim!
Anh chỉ là muốn cho ông cụ một nụ cười, cho ông cụ một niềm tin sống, sao có thể biết đối phương sẽ đứng lên?
Ông ấy đến đây bằng xe lăn, vì vậy có nghĩa là sức khoẻ của ông ấy không tốt!
Ngộ Diệp không chút suy nghĩ lao tới, đỡ ông già trước khi ông ngã xuống.
Ông lão hoàn toàn không quan tâ m đến đôi chân của mình, ông chỉ ngây người nhìn người trước mặt.
ông toàn thân run rẩy, bờ môi càng thêm run rẩy, hô to: “Hoà Minh!”
Ngộ Diệp: “??”
Ông già đưa tay ra và lặng lẽ kéo cánh tay của mình, và hét lên một lần nữa, “Hoà Minh!”
Ngộ Diệp suy nghĩ một lúc: “Ông nội, ông nhận sai người rồi, cháu không tên là Hoà Minh.
”
Ông lão mở to đôi mắt đục ngầu, lại cẩn thận nhìn người trước mặt, cụp mi lắc đầu: “Thật giống!”
Ngô Diệp đỡ ông lão ngồi xuống, sau đó nhìn ông: “Hoà Minh là người nhà ông ạ?”
Ông lão: “Hắn là con trai ta, Khâu Hoà Minh, hắn…”
Ông lão cúi đầu, không muốn nói nhiều nữa.
Ngộ Diệp: “Ồ, vậy thì chú ấy phải rất tốt? Ông nội, nếu ông muốn nói thì ông có thể nói, nếu ông không muốn nói thì châu sẽ ngồi với ông một lúc.
”
Ông lão sửng sốt: “Ngươi gọi ta là cái gì?”
Ngô Diệp: “Ông nội? Hay cháu gọi ông là lão gia nhé?”
Ông lão đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại nắm lấy tay Ngô Diệp: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Ngô Diệp: " Cháu? 33, ông không ngờ đúng không? Người hâm mộ của cháu cũng nghĩ cháu 20 tuổi, haha! Mặc dù cuộc sống rất khó khăn khi cháu còn nhỏ, nhưng khuôn mặt của cháu trông vẫn khá đẹp.
”
Ông lão: “!!!”
Ngô Diệp: “Lão gia, ông làm sao vậy?”
Ông lão buông anh ra, lại cẩn thận nhìn quần áo trên người anh: “Không có việc gì, cha mẹ ngươi làm nghề gì?”
Ngộ Diệp: " Cháu là một đứa trẻ mồ côi.
"
Thân thể ông lão khẽ run lên, trong đôi mắt đục ngầu lúc này không còn vẩn đục nữa, mà là có một tia thần sắc xẹt qua!
…
Ngoại ô Ma Đô.
Quá trình ghi hình “Căn phòng kinh hoàng” đã hoàn thành xuất sắc, thời gian ghi hình của tập này dài hơn bình thường, khán giả xem phát sóng trực tiếp đều bị cuốn hút.
Nhất là Nam Vương Bắc Đế lại tái ngộ, fan CP vui mừng!
Nam Tương Uyển cũng chơi rất cởi mở, làm khách mời thú vị hơn nhiều so với làm thành viên cố định, cô không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì, cứ thoải mái đi.
Cuối cùng, Quan Lương Triết và Lan Thiên Hữu đã đủ sợ hãi!
Ghi hình xong, một nhóm người cùng nhau đi ăn sáng.
Dương Dung Quân đưa một vài người đến một cửa hàng ăn sáng nhỏ để ăn sữa đậu nành hoành thánh.
Nam Tương Uyển bụng vẫn kêu, từng đó đồ ăn cũng không đủ cho cô ăn, vì vậy Cố Bắc Hoài đi cửa hàng điểm tâm bên cạnh, mua cho cô một đống bánh bao.
Quan Lương Triết lúc này vẫn đang phàn nàn: “Tôi ghi ba chương trình tạp kỹ mỗi cuối tuần, gần như kiệt sức.
Bình thường tôi rất sợ Dương lão sư, nhưng khi Nam Tương Uyển độ sợ hãi tăng thei cấp số nhân!”
Nam Tương Uyển bị sốc: “Anh Quan, tại sao anh lại nói về thuật ngữ toán học?”
Quan Lương Triết xua tay: “Quen miệng, có hai chương trình tạp kỹ, một là “Căn phòng kinh dị " và cái còn lại là “Trải nghiệm cuộc sống”.
Đặc biệt trong “Trải nghiệm cuộc sống”, tôi được chọn làm giáo viên dạy toán trong một ngày! Để dạy học sinh, trời ơi, tôi là một người không thể làm được gì, muốn tôi làm một giáo viên, tôi thực sự đã suýt khóc!”
Lan Thiên Hữu bên cạnh nói thêm: “Lần đó tôi được mời làm học sinh trong một ngày, tôi ở cùng một nhóm với Quan Lương Triết, hehe, anh ấy dạy còn tôi ngồi học, anh ấy dạy sai mọi thứ và tôi học sai mọi thứ.
Bạn không biết cảnh đó đâu, tôi cũng muốn khóc.
”
Nam Tương Uyển: “Chương trình này nghe thật thú vị!”
Dương Dung Quân: “Khi nào chúng ta sẽ đi tham gia chung?”
Quan Lương Triết: "!!!”
Lan Thiên Hữu: “Xong rồi!”
Hứa Ngôn tìm thời cơ thích hợp chen lời: " Tôi nghe nói rằng các hiệu ứng đặc biệt của bộ phim của chúng ta đã được sản xuất và có một clip quảng cáo đã được phát hành.
"
Lan Thiên Hữu: “Thật sao? Lần trước ảnh quảng cáo đã bị một nhóm phàn nàn mọi người, hiệu ứng lần này thế nào?”
Hứa Ngôn: “Cư dân mạng đều nói nó rất thơm!”
Lan Thiên Hữu: “Hiệu ứng đặc biệt trị giá 300 triệu, làm người ta có thể ngửi thấy mùi à?”
Nam Tương Uyển sững sờ: “Hiệu ứng đặc biệt của bộ phim của chúng ta tiêu tốn 300 triệu?!”
Lan Thiên Hữu: “Bạn không biết sao? Bạn không phải là nhà đầu tư sao?”
Nam Tương Uyển bắt đầu đếm: “Này, tôi đã chi bao nhiêu?”
Cố Bắc Hoài quay lại với bánh bao: “Nhất định sẽ thành công vang dội, Hoa Loan Entertainment kiếm được gấp mười lần cũng không thành vấn đề.
”
Lan Thiên Hữu cầm điện thoại di động vui vẻ nói: “Cư dân mạng năm nay thật thú vị, bọn họ đang suy đoán rằng có phải đoàn phim đã tiêu hết tiền cho hiệu ứng đặc biệt nên không có tiền quay video quảng cáo và chụp ảnh, nên mới dùng ảnh ăn tối để bù vào cho đủ số lượng?”
Cố Bắc Hoài:“ Họ đoán đúng rồi, tôi và Nam Tương Uyển không kiếm được một xu nào từ bộ phim.
”
Lan Thiên Hữu: “Thật tàn nhẫn?”
Cố Bắc Hoài gật đầu: “Tất cả kinh phí đều được chi cho các hiệu ứng đặc biệt và sản xuất, tiền được chi cho đạo cụ nằm ngoài sức tưởng tượng của bạn.
"
Nam Tương Uyển bắt đầu hối hận: “Em nghĩ lại, em thấy bản thân đã sai, em không nên mạnh mẽ như vậy, chẳng trách đạo diễn Bàng Khai Cát lại nổi điên mỗi khi em quay thứ gì đó bị hỏng.
”
Hứa Ngôn: "Bạn suýt phá hủy chiến hạm ”
Mấy người họ hiếm khi gặp nhau, vui vẻ tán gẫu về cuộc sống hàng ngày, nhân tiện thảo luận.
Nếu bộ phim này thành công vang dội, họ sẽ làm một “Thrilling Starry Sky 2” khác vào năm sau.
Dương Dung Quân: “Phần hai vẫn giữ dàn diễn viên ban đầu?”
Hứa Ngôn: “Chỉ sợ không được, nam chính đã chết.
”
Quan Lương Triết nhìn Cố Bắc Hoài: “Tiết lộ chút đi? Nam chính chết thật rồi à?”
Cố Bắc Hoài cúi đầu và ăn bánh bao: “Ai nói tôi đã chết?”
Nam Tương Uyển: “???”
Hứa Ngôn: “???”
Lan Thiên Hữu: "??? "
Cố Bắc Hoài bình tĩnh đặt bát canh xuống: “Làm gì nhìn ta như vậy? Có rất nhiều biện pháp vực dậy trong kịch bản.
”
Nếu thật sự có phần 2 quay, anh ấy không thể để người khác đóng vai chính!
Nam Tương Uyển: “Chết rồi còn tốt hơn!”
Lan Thiên Hữu: “Chính là nó!”
Hứa Ngôn: “Khụ! Hai người đừng nói nữa…”.
Danh Sách Chương: