• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đá Bào

Beta: Gió

Ảnh: Pinterest

Kết cục của chuyện khôi hài này là bọn họ lần lượt bị đưa vào đồn cảnh sát, hơn nữa còn là đơn vị của Nhạc Ngưỡng.

Không nói thì thôi, nhắc đến thì Nhạc Ngưỡng lại không biết chui vào đâu cho đỡ mất mặt, toàn bộ người trong sở đều tò mò theo dõi họ, lúc sau Nhạc Ngưỡng từ bên trong đi ra, tức giận tới nỗi gần như sắp mất hết lý trí. Nhưng Nhạc Nho lại bày ra bộ dạng vô cùng hung tợn, nghĩ đến việc cậu ta làm vậy là bởi vì mình nên Nhạc Ngưỡng cũng không nỡ cho Nhạc Nho một trận.

Mà nhìn đến Trần Bạc Viễn cô lại càng bất lực hơn, bị đánh đến ngốc mất rồi, còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Sau một thời gian dài bị Nhạc Ngưỡng thuyết phục trong văn phòng, Nhạc Nho cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều, đặc biệt là sau khi được giải thích lại toàn bộ mọi chuyện của Trần Bạc Viễn, cuối cùng cũng nguôi giận mà tỉnh táo hơn.

Nhưng anh thực sự không muốn nhìn thấy Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn ở bên nhau, sau khi liếc mắt nhìn hai người họ thì bực bội quay người, muốn bắt taxi một mình rời đi.

Nhạc Ngưỡng thấy thế, ở phía sau gọi lại: “Nhạc Nho! Nhạc Nho!”

Nhưng Nhạc Nho coi như không nghe thấy gì hết.

Nhạc Ngưỡng lo lắng cho vết thương của Trần Bạc Viễn, muốn đưa anh ấy đến bệnh viện xem qua, nhưng Trần Bạc Viễn chỉ cười nhẹ, từ chối: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.”

Đối với anh mà nói, chuyện này chẳng là gì cả.

Nhạc Ngưỡng nhìn sắc mặt của anh, cúi đầu hối lỗi: “Trần Bạc Viễn, chuyện này anh cũng đừng so đo với Nhạc Nho làm gì. Nó là lo lắng sợ em bị lừa dối, cũng tại em không nói rõ ràng cho nó biết.”

Trần Bạc Viễn lắc đầu, nhìn vẻ mặt tự trách của Nhạc Ngưỡng, có chút đau lòng nắm lấy tay cô.

“Ngưỡng Ngưỡng.”

Anh gọi tên cô, khiến cô phải ngẩng lên đối diện với mình.

“Anh có thể hiểu được hành động của Nhạc Nho. Nói thật, đứng từ góc độ của cậu ấy, anh quả thực không phải người tốt, khiến em khổ sở lâu như vậy.”

Sở dĩ anh không hề phản kháng không phải anh không đánh lại được Nhạc Nho, ngược lại Nhạc Nho mới không phải là đối thủ của một quân nhân chuyên nghiệp đã xuất ngũ như anh. Cái chính là anh cảm thấy vô cũng có lỗi với Nhạc Ngưỡng, sự trút giận của Nhạc Nho khiến anh cảm thấy bớt tội lỗi hơn.

Cho nên dù bị Nhạc Nho đánh anh cũng không hề phản ứng lại, tất cả do anh tự làm tự chịu.

Nếu không phải do Nhạc Ngưỡng kiên trì, anh còn có thể có được hạnh phúc như bây giờ sao? Có thể cả đời này anh sẽ không bao giờ gặp được một cô gái tốt như vậy nữa, cũng không thể buông bỏ bí mật đã chôn giấu sâu trong lòng bao năm qua.

Cho nên anh bị Nhạc Nho đánh cũng là đáng.

Nhưng Nhạc Ngưỡng lại vô cùng đau lòng, thấy cô vẫn áy náy, Trần Bạc Viễn không nhịn được nâng mặt cô lên, xoa xoa hai bên má, sau đó ghé vào tai cô nói: “Thật ra hôm nay anh có chuẩn bị quà cho em, có muốn đi xem nó là gì không? “

Những lời này thành công chuyển hướng chú ý của Nhạc Ngưỡng: “Quà?”

“Ừm.”

Là quà gì vậy?

Nhạc Ngưỡng rất tò mò, đồng thời cũng nóng lòng muốn xem món quà này là gì. Vì vậy, liền theo Trần Bạc Viễn lên xe, đi tới Xạ Kích Quán.

Ngay khi họ vừa xuất hiện, một số nhân viên thấy vậy liền chạy đến, hỏi thăm với vẻ quan tâm: “Viễn ca, anh không sao chứ?”

“Vết thương này là……”

Mới vừa rồi Nhạc Nho đột ngột xông vào kéo Trần Bạc Viễn đi, tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến, nếu không phải Trần Bạc Viễn ngăn không cho bọn họ chặn Nhạc Nho lại thì chỉ bằng sức của một mình Nhạc Nho sao có thể đưa Trần Bạc Viễn đi dễ dàng như vậy.

Bây giờ nhìn thấy vết thương trên mặt Trần Bạc Viễn, bọn họ tức khắc nhớ tới cảnh tượng vừa rồi nên trong lòng rất lo lắng.

Trần Bạc Viễn vẻ mặt không sao nói: “Tôi không sao, đây là chuyện riêng, không cần lo lắng.”

Mọi người xem qua thấy đích thực là anh không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm.

Nhưng trong lòng Nhạc Ngưỡng lại đầy áy náy, dưới cái nhìn của mọi người, cô đi theo Trần Bạc Viễn lên căn phòng nhỏ trên lầu, lúc Trần Bạc Viễn vừa mở cửa, Nhạc Ngưỡng đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa vang lên từ một chiếc hộp nhỏ.

Nhạc Ngưỡng khựng lại, ồ, hóa ra là một chú chó lông vàng còn nhỏ.Cô kinh ngạc nhìn anh: “Đây … là quà sao?”

Không quan tâm đến vết thương trên mặt, Trần Bạc Viễn ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm chú chó vào lòng, sau khi nhẹ nhàng xoa đầu nó, anh nhìn Nhạc Ngưỡng và nói: “Ừ, anh có một khách hàng, chó nhà họ vừa mới sinh chó con. Anh liền nghĩ, không phải hầu hết con gái đều thích thú cưng hay sao? Vậy nên anh nhận nuôi một bé, là thuần chủng, bố mẹ của cậu nhóc này rất ngoan ngoãn. Trong tương lai, cậu nhóc này cũng sẽ rất dễ bảo, nhưng không biết em có thích hay không. “

“Được thôi, nếu anh bận việc, em giúp anh nuôi tên nhóc này.”

Nhạc Ngưỡng nhìn anh, trong ánh mắt như có ngàn vì sao lấp lánh, chóp mũi chợt chua xót, một cảm giác xúc động không kìm nén được dâng lên trong lòng.

Thực ra Nhạc Ngưỡng rất thích chó, nhưng bận công việc không có thời gian chăm sóc thú cưng nên chưa từng nuôi. Nhưng chú chó của Nhạc Nho và bạn gái cũ cũng từng ở nhà cô một thời gian.

Nhạc Ngưỡng cười vui vẻ, nhận lấy chú chó một cách cẩn thận rồi vuốt ve hết lần này đến lần khác, chú chó có vẻ cũng không sợ người lạ, cứ dụi dụi cái mũi mềm mại khiến Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn không nhịn được bật cười.

Sau đó, Nhạc Ngưỡng nhớ ra điều gì đó liền hỏi Trần Bạc Viễn: ” Trần Bạc Viễn, tên nhóc này có ổ chưa? Hay bây giờ chúng ta đi mua một cái cho nó cho nó, còn thức ăn cho chó nữa?”

“Được thôi.”

Trần Bạc Viễn vui vẻ đáp ứng, đưa một người một cún đến cửa hàng dành cho thú cưng.

Tâm trạng của bọn họ rất tốt, tựa như đã quên đi chuyện vừa xảy ra trước đó, nhưng phía Nhạc Nho lại không được thoải mái như vậy.

Sau khi đánh Trần Bạc Viễn một trận, trong lòng anh vẫn chưa nguôi giận, muốn về nhà nói chuyện với bố mẹ, nhưng vừa bước đến trước sân thì thấy Lý Thư Hồng xách theo một chai rượu đến ngồi bên hồ sen với khuôn mặt đầy ảo não. Thấy Nhạc Nho đi đến liền vội vàng tiếp đón: ” Nhạc Nho, vừa rồi sao vậy? Cậu và chị gái…không có chuyện gì chứ?”

Nhạc Nho liếc anh ta một cái, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình cũng không tốt hơn là bao, khá thông cảm cầm lấy một chai rượu giúp Lý Thư Hồng mở nắp rồi đưa tới trước mặt anh ta: “Đừng nhắc tới chuyện đó, Trần Bạc Viễn, tên cầm thú đó, nếu hắn còn làm tổn thương Nhạc Ngưỡng, em sẽ đánh chết hắn, chặt hắn thành mười tám mảnh rồi ném cho chó ăn! “

Lý Thư Hồng cười khúc khích, có chút tự giễu và bất lực hỏi: “Cậu có chắc mình có thể đánh bại anh ta không? Anh ta xuất thân là lính đặc chủng đó, liệu cậu có phải đối thủ không?!”

“Vậy thì cùng hắn đồng quy vu tận!”

* đồng quy vu tận: cùng chết

Nhạc Nho tức giận mở một chai rượu khác, ngẩng đầu lên nhấp một ngụm, vị cay nồng của loại rượu nặng rất khó chịu, nhưng lại cảm thấy thú vị đến lạ thường. Anh liếc Lý Thư Hồng hỏi: “Vậy còn anh, tiếp theo anh định làm gì? Vẫn là chia tay?”

Chủ đề rốt cuộc lại chuyển sang anh ta, Lý Thư Hồng không thể trốn tránh, bất đắc dĩ nói: “Chia tay sao? Hay là cứ liều đi, bởi vì anh cảm thấy những gì Nhạc Ngưỡng nói cũng khá đúng. Mặc dù anh rất tự ti, nhưng anh biết khi một người đàn ông cảm thấy mình kém cỏi thì làm sao có thể có dũng khí theo đuổi điều mình mong muốn? Sao có tư cách mà theo đuổi tình yêu? Nghĩ đến người phụ nữ mà mình luôn yêu thương phải chịu khổ với mình, trong khi cô ấy có thể hạnh phúc hơn. Người đàn ông nào có thể chịu được? “

“Vì vậy, anh phải làm việc chăm chỉ hơn. Anh đang quá nhàn rỗi, đang quá buông thả bản thân, phải tận dụng thời gian, nỗ lực kiếm tiền mới là đạo lý đúng đắn.”

Lý Thư Hồng dường như đã nghĩ thông suốt, cầm chai rượu lên cạn ly với Nhạc Nho, tiếng thủy tinh chạm vào nhau của hai chai rượu vang lên bên tai Nhạc Nho.

Cùng lúc đó là thời điểm Lão Chu về nhà, nhớ tới chuyện thú vị hôm nay của Nhạc Ngưỡng, nhịn không được liền kể cho bà vợ nhà mình nghe: “Em nói xem Nhạc Ngưỡng đã độc thân lâu như vậy. Cuối cùng vận đào hoa cũng tới. Trước có Tống Dịch, sau có Tôn Lãm, cuối cùng là đến tay Trần Bạc Viễn. Hôm nay Nhạc Nho còn đánh nhau với Trần Bạc Viễn trước mặt chị gái, cuối cùng cả ba bị đưa đến sở cảnh sát, em thấy có thú vị không. “

Chỉ một vài câu nói ngắn ngủi thôi, vợ ông đã hiểu rõ ngọn nguồn: “Vậy tại sao Nhạc Nho lại đánh nhau với huấn luyện viên Trần? Cậu ấy không đồng ý sao?”

“Anh cũng không rõ chuyện này.”

Lão Chu còn muốn nói gì đó nhưng Chu An Bình đã đột ngột mở cửa phòng hỏi bố với vẻ mặt kinh ngạc: “Bố, bố vừa nói anh Nhạc Nho đánh nhau với ai vậy?”

Thấy con gái căng thẳng như vậy, Lão Chu không khỏi liếc thêm vài lần: “Con lo lắng cái gì, anh Nhạc Nho của con vẫn tốt, không bị thương.”

“Bố, Anh Nhạc Nho rất tốt với con. Tất nhiên là con lo lắng khi nghe anh ấy đánh nhau, hơn nữa con đã 18 tuổi rồi, người lớn chứ không phải trẻ con?”

“Được, được, được, con là người lớn, vậy thi mau trở về phòng làm bài tập đi.”

Chu An Bình còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng của ba cô không muốn nói thêm nữa, đành phải nuốt lại những lời muốn hỏi vào trong lòng.

Cô đảo mắt rồi lủi thủi về phòng.

Hơn nữa còn khóa trái cửa rồi nói vọng ra ngoài: “Vậy con học bài, hai người đừng có quấy rầy con! Đừng gõ cửa! Con muốn bế quan tỏa cảng để tập trung!”

Lão Chu lắc đầu bất lực.

Nhưng chưa được mười phút, Chu An Bình liền từ cửa sổ phòng mình trốn ra ngoài.

Cô gọi cho Nhạc Nho, nhưng khi đầu dây bên kia nhấc máy, ngữ khí lại có phần kỳ quái: “Chu An Bình? Sao lại là em?”

“Anh Nhạc Nho, bây giờ anh đang ở đâu? Ở nhà anh hay nhà bố mẹ?”

“Em lại muốn tới đây? Không được! Mau về làm bài tập đi!”

“Làm cái đầu anh? Nói cho em biết anh đang ở đâu?!”

Chu An Bình tăng âm lượng, âm thanh này lọt vào tai Lý Thư Hồng, Lý Thư Hồng nhìn Nhạc Nho đầy ẩn ý, sau đó vỗ vai anh: “Bạn gái của cậu?”

“Bạn gái gì chứ?”

Nhạc Nho vừa định nói, Chu An Bình lại lập tức chặn lời: “Đúng! Em là bạn gái anh ấy! Anh ấy uống rượu đúng không? Anh là bạn của anh Nhạc Nho sao? Các người hiện tại ở đâu?”

So với Nhạc Nho, tửu lượng của Lý Thư Hồng vẫn tốt hơn một chút, ít nhất ý thức của anh vẫn còn rõ ràng. Vì vậy, liền đọc tên tiểu khu họ đang ngồi, ngay lập tức Chu An Bình nhanh chóng đi thẳng đến nơi đó.

Khi cô đến hồ sen, Chu An Bình nhìn thấy Nhạc Nho đang ngồi trên mặt đất, dựa vào đầu gối của Lý Thư Hồng, miệng vẫn đang lẩm bẩm điều gì đó.

Chu An Bình chưa bao giờ gặp qua Lý Thư Hồng, chỉ biết rằng anh ta là bạn của Nhạc Nho.

Lý Thư Hồng nhìn thấy Chu An Bình thì ngạc nhiên chào hỏi, đánh vào lưng Nhạc Nho một cái: “Tiểu tử được lắm, muội muội này nhìn còn rất trẻ, hóa ra gu của cậu là trâu già gặm cỏ non hả!

Chu An Bình nhíu mày, trong lòng thầm chửi rủa, anh mới là trâu già, cả nhà anh đều là trâu già!

Anh Nhạc Nho của cô là trâu già khi nào? Lớn lên cao lớn và thanh tú, lại đoan chính, một chút cũng không giống với so sánh của Lý Thư Hồng!

Nhưng ngoài mặt, Chu An Bình vẫn lễ phép mà cảm ơn Lý Thư Hồng: “Sư huynh, phiền anh rồi, em đưa anh Nhạc Nho về nhà trước. Dù sao cũng ở gần đây.”

“Em có thể đỡ được nó?”

“Không thành vấn đề, chuyện này em có thể làm được.”

Chu An Bình ngồi xổm xuống, kéo Nhạc Nho lên ôm vào lòng, sau đó dùng sức gọi anh: “Anh Nhạc Nho, anh còn tỉnh không? Có đứng lên được không?”

Nhạc Nho choáng váng hừ một tiếng, sau đó dùng sức dựa vào Chu An Bình đứng dậy, nhưng có chút liêu xiêu không vững.

Lý Thư Hồng thấy họ có thể tự đi về, cũng yên tâm quay về nhà.

Mà Nhạc Nho còn chưa đi được mấy bước liền ngã xuống đất, Chu An Bình vội vàng chạy tới, dùng hết sức lực để đỡ anh, sau đó dùng một tay giữ chặt eo của anh.

Nhạc Nho loạng choạng bước đi, cúi đầu xoa tóc Chu An Bình như một chú cún con. Mái tóc đuôi ngựa gọn gàng bị anh làm cho rối tung lên, hệt như cái tổ chim vậy.

Thật vất vả mới đỡ anh đi được một đoạn đường, ai ngờ anh lại khó chịu không thôi, khom người muốn nôn ra, Chu An Bình mắng: “Anh nôn xong chưa?”

Nhưng Nhạc Nho chỉ là nôn khan, một lúc sau lại ngồi bệt dưới đất.

Chu An Bình lẳng lặng nhìn xung quanh, phát hiện con đường nhỏ này không có người, bằng không còn có thể nhờ giúp đỡ. Ngay khi cô đang suy nghĩ về việc có nên quay lại nhà của Nhạc Nho nhờ bố mẹ anh giúp, Nhạc Nho đột nhiên ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ cô.

Chu An Bình trong nháy mắt tim như ngừng đập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK