Beta: Gió
Ảnh: Pinterest
Khi trở lại đơn vị, trên mặt Nhạc Ngưỡng vẫn nở nụ cười tươi rói.
Tiểu Từ và những người khác không biết chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, bởi vì Nhạc Ngưỡng đã bỏ lại mọi người rồi đến bệnh viện một mình.
Nhưng khi vừa bước đến đơn vị, cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ của các đồng nghiệp xung quanh, Nhạc Ngưỡng cảm thấy trong mắt họ khi nhìn cô hình như có một cảm xúc không rõ, khó mà giải thích được.
Nhạc Ngưỡng nghĩ vậy, thừa dịp đi rót nước muốn kéo Tiểu Từ hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nhưng mà bàn tay còn chưa kịp đưa ra, Triệu Tiểu Phàm đã bước tới đó, tỏ vẻ mặt chua ngoa, trong lời nói tràn đầy ý tứ ghen tị: “Nhạc Ngưỡng, Nhạc Ngưỡng, kiếp trước rốt cuộc cậu đã tích được bao nhiêu phúc đức? Sao lại gặp được một người tuyệt như thế! Hèn gì ngay từ đầu cậu không chịu cho tớ tài khoản WeChat của Huấn luyện viên Trần, hóa ra là để tự mình ra tay?! “
Nhạc Ngưỡng biết cô cố ý trêu ghẹo mình, nên cười gằn quay lại: “Người tốt như vậy, đương nhiên phải giữ cho mình rồi!”
Triệu Tiểu Phàm lẩm bẩm gì đó, sau đó thay đổi ánh mắt tán gẫu, lần nữa nắm lấy cánh tay Nhạc Ngưỡng nói: ” Ngưỡng Ngưỡng, có phải bạn của Huấn luyện viên Trần cũng đều là những người ưu tú không? Giới thiệu cho tớ một người đi. À! Còn nữa, người trên TV thường xuyên xuất hiện cùng anh ấy, tớ thấy cũng không tồi! “
Nhạc Ngưỡng dừng lại, tìm ra điểm mấu chốt trong câu nói của Triệu Tiểu Phàm: “Trên TV?”
Triệu Tiểu Phàm tự tin gật đầu: “Đúng đó? Đừng nói là cậu không biết, huấn luyện viên Trần của cậu đã từng lên TV. Tuy là chương trình do đài truyền hình địa phương làm, nhưng cũng không thể qua mắt được cộng đồng mạng, phải nói là phản ứng bùng nổ! “
Nghe Triệu Tiểu Phàm nói như vậy, Nhạc Ngưỡng lập tức nhớ ra chương trình mà cô ấy nói chắc là chương trình mà lần trước Trần Bạc Viễn nói muốn tham gia, nhưng mà… mới ghi hình được mấy ngày, sao đã phát sóng rồi? Có nhanh như vậy không?
Nhạc Ngưỡng khá mờ mịt, nhưng khi nghe chuyện, những người khác cũng phụ họa theo.
Cuộc họp hôm nay cũng không quá bận rộn, vừa kết thúc cái mọi người đều nhàn rỗi, lấy điện thoại di động ra, nhân lúc Nhạc Ngưỡng đang không chú ý lão Chu tiến đến gần nói: “Ngưỡng Ngưỡng, mau nhìn xem. Tất cả đều là người hâm mộ của bạn trai cháu, đang đứng ở đây đó.”
“Quả nhiên, những người đẹp trai trên thế giới này đều hoành hành ngang ngược, ghen tỵ thật đó.”
Nhạc Ngưỡng nhìn theo ánh mắt bọn họ, trên Weibo quả thật có rất nhiều người hâm mộ Trần Bạc Viễn, thậm chí còn sưu tập không ít hình ảnh, các clip show, Nhạc Ngưỡng thấy mức độ chú ý này không khác gì người nổi tiếng.
Cô liếc nhìn về phía Lão Chu, huých huých tay Triệu Tiểu Phàm: “Video kia hiện tại có thể xem không? Xem ở đâu vậy?”
Triệu Tiểu Phàm tấm tắc hai tiếng, sao chép đường link rồi gửi vào khung trò chuyện Wechat cho Nhạc Ngưỡng.
Vừa lúc có nhiệm vụ mới, Nhạc Ngưỡng nhanh chóng cất điện thoại, ra vẻ nghiêm túc, nhanh chóng thông báo: “Tiểu Từ, Tống Dịch đâu rồi? Có việc phải ra ngoài rồi!”
“Tống Dịch hôm nay phải trực ban.” Tiểu Từ một bên vừa thu dọn đồ vừa nói, lão Chu ở phía sau cũng lên tiếng, “Để chú đi cùng hai đứa một chuyến.”
Nghe vậy Nhạc Ngưỡng sửng sốt, ngượng ngùng cười cười: “Trưởng sở định làm cảnh sát đi tuần với chúng cháu sao?”
Có vẻ như hôm nay không có nhiệm vụ gì quan trọng.
Lão Chu ậm ừ cười một tiếng, cầm chìa khóa xe bước ra ngoài.
Nhạc Ngưỡng cùng Tiểu Từ vội vàng theo sau.
“Tình hình bên kia thế nào?”
Nhạc Ngưỡng lên xe, vừa thắt đai an toàn vừa hỏi, Tiểu Từ từ ghế sau nhô đầu lên bổ sung nói: “Một người phụ nữ đã gọi điện cho cảnh sát báo rằng một người đàn ông đang dọa đánh cô ấy. Sự việc xảy ra ở trên đường Trường Xuân!”
“Bạo lực phụ nữ? Tên đàn ông kia có bệnh à?”
Nhạc Ngưỡng cau mày, cô đã tiếp xúc với rất nhiều trường hợp như vậy, theo cô, bất kể là vì lý do gì, nếu đàn ông động thủ với phụ nữ trước, đặc biệt là cái loại xuống tay không kiêng nể, thì đều là một đám cặn bã.
Dù nhìn từ một phía hay cả hai phía, cô cũng đều nghĩ như vậy.
Tất nhiên, kết quả cuối cùng của việc xử lý loại trường hợp này vẫn cần phải phân tích trong tình huống cụ thể, có đôi khi không thể loại trừ khả năng một số người phụ nữ cũng quá đáng.
Nhưng hôm nay, sau khi biết được sự tình, bọn họ có chút dở khóc dở cười.
Hai người này còn khá trẻ, người nam hai mươi tuổi, người nữ hai mươi ba tuổi.
Nói tóm lại, hai người quen nhau qua game rồi xác nhận quan hệ, hẹn hò qua mạng sáu tháng rồi quyết định gặp mặt, và ngày đó là hôm nay.
Nhưng ngày gặp mặt, diện mạo của cô gái khiến chàng trai kia hoàn toàn thất vọng, yêu cầu cô trả lại mấy vạn tệ mà anh ta đã chi cho cô trong sáu tháng qua, trong khi cô gái cho rằng anh ta coi thường mình, đụng tới lòng tự trọng, kết quả là, hai người xảy ra xung đột.
Thế là người thanh niên kia đã động chân động tay.
Sau khi đã hiểu đại khái sự tình, ba người cảnh sát đều nheo mắt biểu hiện giống như người già ngồi trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại di động, nhìn nhau một hồi, Lão Chu nhún vai: “Hẹn hò trên mạng hay gặp kết quả như này sao? “
“Ừm….Cháu không có nhiều kinh nghiệm, không thể phân tích được. Chúng ta vẫn là nên đến xem tình hình cụ thể.”
Nhạc Ngưỡng cũng bất lực.
Khi họ chạy đến nơi xảy ra mâu thuẫn, hiện trường vô cùng ồn ào, sau một hồi thuyết phục, hai bên mới chịu hợp tác.
Người thanh niên cường tráng, rắn rỏi, khuôn mặt đầy phẫn nộ, dù những người xung quanh khuyên không nên động thủ, nhưng vẻ hùng hổ trên gương mặt vẫn khiến nhiều người lắc đầu ngán ngẩm.
Mà cô gái kia thì mặc một chiếc váy màu đỏ rực, toàn thân xộc xệch, phần bả vai của chiếc váy thậm chí còn bị người đàn ông làm rách, rơi ra một mảnh.
Chưa kể cô ta đầu tóc rối bù, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nhòe đi, nửa khuôn mặt sưng vù, tức giận khóc nức nở, ôm chặt lấy cánh tay Nhạc Ngưỡng liên tục mở miệng: ” Anh ta đánh tôi thế này, tôi sắp chết mất! Chẳng phải anh ta yêu tôi là tự nguyện sao? Thế mà giờ lại đòi tôi trả lại tiền! “
“Cô…, con mẹ nó, đây là lừa đảo! Bức ảnh mà cô gửi trên mạng cho tôi giống cô sao? Đây nhìn xem, các người cũng qua mà xem đi! Sớm biết cô là cái dạng này, cho không tôi tôi cũng đếch thèm. Người gì mà không khác gì con lợn nái.”
“Anh bảo ai là lợn nái? Tôi cảnh cáo anh, giữ cái miệng sạch sẽ một chút, ở đây còn nhiều người như vậy! Có chuyện gì không thể bình tĩnh mà giải quyết? Lại đi ra tay với một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt? “
Nhạc Ngưỡng nhịn không được lên tiếng, bị Tiểu Từ kéo lại.
Tên kia đang kích động, tốt nhất đừng nên thêm dầu vào lửa.
Nhưng mà những lời nói nghe không lọt nổi lỗ tai kia khiến Nhạc Ngưỡng không nhịn được, cho nên mới không kiềm chế nổi mà nói ra. Thanh niên kia cũng bị lời nói của Nhạc Ngưỡng chọc giận thành công, lập tức nổi trận lôi đình, mất lý trí lao tới như một con chó hoang.
Nhạc Ngưỡng lập tức kéo người phụ nữ lùi lại một đoạn dài, đứng trước mặt để bảo vệ cô ta, trong khi Tiểu Từ và lão Chu ở một bên lập tức tiến đến ngăn cản thanh niên kia, hơn nữa lão Chu chứng kiến tình hình cũng vô cùng bực bội, liền tặng một quyền lên mặt tên cặn bã đó!
“Lão Chu!”
Nhạc Ngưỡng theo bản năng hô một tiếng, lúc này, những người đàn ông xung quanh có ý thức công lý cũng ra tay, mọi người cùng hợp tác để khống chế tên đó.
Cuối cùng hắn vẫn là bị áp giải đến sở lấy lời khai.
Cú đấm của Lão Chu không hề nhẹ*, có thể nói tên đó có lẽ đã nhận được bài học nhớ đời.
*Thật sự cũng không biết tại sao cảnh sát có thể tự tiện đánh người như vậy, nếu là một người bình thường trong hoàn cảnh này đánh tên côn đồ kia thì có thể hiểu được, nhưng lão Chu lại là cảnh sát. Đến đây editor cũng không biết tác giả đang nghĩ gì -.-
Chuyện này xong thì cũng đến chiều rồi.
Nhạc Ngưỡng xử lý sự việc cũng tốn không ít sức lực, xong việc cả người như muốn rã rời, khó chịu không thôi.
Cô đứng trong sân của đơn vị và thực hiện một vài động tác vươn vai để giãn cơ, đồng thời hít thở sâu. Lão Chu đến phòng khám gần đó lấy thuốc, lúc về người nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Nhạc Ngưỡng thấy vậy đến gần dò hỏi một tiếng: “Lão Chu, chú có khỏe không? Nếu không vẫn là nên đi bệnh viện xem một chút?”
Lão Chu xua xua tay, lãnh đạm nói: “Chỉ cần kê một ít thuốc rồi bôi thôi. Chú chưa đến mức già yếu như thế.”
“Thật không? Để cháu xem qua một lần nữa.”
Nhạc Ngưỡng có chút không yên tâm, nghiêng người muốn xem kỹ vết thương. Lão Chu tỏ vẻ không quan tâm: “Thôi thôi, cháu cũng đâu phải bác sĩ, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.”
Thấy lão Chu nói như thế, Nhạc Ngưỡng cũng không ép buộc nữa.
Chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, Nhạc Ngưỡng hàng vạn lần cũng không ngờ sau này lại gây ra biến cố lớn.
Sau khi tan ca, Trần Bạc Viễn tới đơn vị đón cô, lúc đó đã gần chín giờ tối, vì Trần Bạc Viễn cũng chưa ăn nên hai người cùng đi ăn tối.
Mặc dù Nhạc Ngưỡng lúc ở sở đã ăn một tô mì, nhưng cô muốn cùng dùng bữa với Trần Bạc Viễn, vì vậy không thể không ăn được.
Trần Bạc Viễn xem bộ dạng ăn ngấu nghiến của Nhạc Ngưỡng, còn tưởng rằng cô chưa ăn gì cả ngày: “Hôm nay bận rộn như vậy sao? Xem em đói như vậy kìa?”
Nhạc Ngưỡng có chút ngượng ngùng ăn chậm lại, sau khi nuốt một miếng, cười xấu hổ: “Không phải, em chỉ là thấy đồ ăn ở đây rất ngon, nên không nhịn được mà ăn nhiều như vậy, hì hì.”
“Ăn ngon cũng đừng vội như thế, cũng muộn rồi, lát nữa kẻo dạ dày bị khó chịu.”
Trần Bạc Viễn cẩn thận rót cho cô một cốc nước ấm, có điều Nhạc Ngưỡng đột nhiên nhớ tới buổi phỏng vấn mà hôm nay Triệu Tiểu Phàm nói tới, vì xảy ra chuyện kia nên cô nhất thời quên bẵng mất, vẫn chưa có xem được. Cô lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm vào đường link mà Triệu Tiểu Phàm đã gửi.
Không bao lâu, chương trình truyền đến thanh âm quen thuộc của Trần Bạc Viễn.
Trần Bạc Viễn khẽ nhíu mày, anh liếc nhìn điện thoại di động của Nhạc Ngưỡng, đang muốn nói chuyện thì Nhạc Ngưỡng hai mắt sáng rực ngẩng đầu lên, đối diện với anh, nói: “Hôm nay đồng nghiệp của em nói là thấy anh trên TV, em không biết, cũng chưa có thời gian xem. Ồ, anh cũng ăn ảnh thật đấy!”
Nhạc Ngưỡng dời tầm mắt về phía màn hình di động, giây lát sau cô lại cảm thấy kỳ quái: “Cơ mà? Đây đâu phải là chương trình lần trước anh tham gia?”
Cô nhớ rất rõ lần trước khi Trần Bạc Viễn đi tham gia chương trình, anh đã mặc một bộ lễ phục chỉnh tề, nhưng bây giờ không phải là hình ảnh của lần trước, mà là hình ảnh của một huấn luyện viên bắn súng với trang phục chuyên dụng màu đen ở Xạ Kích Quán.
Anh không cười, gương mặt chính trực, mang đến một cảm giác lãnh đạm mà lạnh lùng, xa cách, giống như hình mẫu tổng tài hắc ám trong một số tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn đang thịnh hành được các cô gái bây giờ yêu thích.
Nhưng trên thực tế Nhạc Ngưỡng lại cảm thấy Trần Bạc Viễn rất ấm áp mỗi khi cười.
Căn bản không phải hình tượng lạnh lẽo kia.
Trần Bạc Viễn không biết có chuyện gì, thấy Nhạc Ngưỡng đang xem chương trình của mình, có chút hơi xấu hổ, ngượng ngùng cười cười lảng đi: “Vẫn là chương trình đó, chỉ là được ghi hình trực tiếp, hiện tại các cuộc phỏng vấn được phát sóng chỉ là nhưng video quay lại.”
Nhạc Ngưỡng gật gật đầu hiểu ý, những thứ này đối với cô đều không quan trọng!
Điều quan trọng là Trần Bạc Viễn trông rất đẹp trai!
Cô không khỏi đắm chìm trước vẻ đẹp vô thực của Trần Bạc Viễn như những người hâm mộ khác, thậm chí cô còn bỏ qua việc người này chính là người đang ngồi đối diện ăn tối cùng cô.
Phản ứng của người xem tốt thật! Giống như ngôi sao vậy, trở thành đề tài bàn tán không mệt mỏi của các chị em.
Trần Bạc Viễn thấy cô hết sức chuyên chú vào di động, trên mặt thỉnh thoảng nở nụ cười kỳ quái, thậm chí đôi tay liên tục gõ xuống bàn.
Nhìn thoáng qua, thực sự thấy cô ấy đang bình luận: “Chồng đẹp trai quá!”
Ngay sau đó là hàng loạt bình luận tự nhận Trần Bạc Viễn là chồng……
Trần Bạc Viễn nhìn thấy dòng này, lông mày khẽ nhúc nhích, ánh mắt bất giác rơi xuống trên người Nhạc Ngưỡng, chỉ thấy anh suy nghĩ một hồi, đột nhiên cầm lấy điện thoại di động của cô.
Nhạc Ngưỡng ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã ủng hộ!! ~~
Tôi đã đọc toàn bộ các bình luận của mọi người. Trên thực tế, cuốn sách này đã được viết đến phần cuối.
Không định viết dài lắm.
Có lẽ vì tôi đứng ở góc độ của những người yêu thầm nên thoạt nhìn lúc đầu sẽ làm mọi người có chút ủy khuất..
Nhưng trên thực tế, đoạn tình cảm kia đặc biệt ủy khuất.
Tôi đang cố gắng về sau viết thật ngọt ngào! Bạn có thấy không!
Tôi vẫn mong rằng mọi mối quan hệ đều có kết quả tốt đẹp! Suy cho cùng, cuộc sống đôi khi rất khó khăn, vì vậy hãy để câu chuyện làm cho nó viên mãn hơn.
Tôi muốn thể hiện ở đoạn cuối, cuối cùng lại dông dài ở đây một câu, xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.
Tôi hy vọng tôi ngày càng có thể cải thiện trong mỗi tác phẩm trong tương lai, và ngày càng khắc phục những gì còn thiếu sót. Yêu các bạn!!