Beta: Gió
Ảnh: Pinterest
Hai người cũng không ngờ lại gặp Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn ở đây, sau một lúc sững sờ nhìn nhau, họ nhanh chóng khôi phục lại thần sắc bình thường, chào hỏi qua.
Hạ Nhiễm Nhiễm khách khí đưa tay về phía Trần Bạc Viễn: “Anh Trần.”
Nhạc Ngưỡng nhìn thấy bàn tay thon dài mảnh khảnh của Hạ Nhiễm Nhiễm, khóe miệng khẽ động đậy.
Sau đó ánh mắt của Hạ Nhiễm Nhiễm rơi xuống người Nhạc Ngưỡng.
Thành thật mà nói Hạ Nhiễm Nhiễm vẫn xuất chúng như hồi còn nhỏ, khuôn mặt kiều diễm của cô ấy là một vẻ đẹp tuyệt mỹ, khác hẳn với vẻ thanh tú của Nhạc Ngưỡng. Hạ Nhiễm Nhiễm là kiểu người đẹp đặc biệt nổi bật trong đám đông.
Tôn Lãm cũng vậy, hai người xuất hiện cùng nhau, dễ khiến người ta phải ngoái lại nhìn.
“Ngưỡng Ngưỡng, đã lâu không gặp.”
Trước lời chào hỏi của Hạ Nhiễm Nhiễm, Nhạc Ngưỡng cũng khách khí đáp lại: “Thật sự là đã lâu không gặp.” Thiếu chút nữa là quên mất đối phương trông như thế nào.
Nếu không ở bên Trần Bạc Viễn, có lẽ cô sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Hạ Nhiễm Nhiễm.
Bọn họ thực chất cũng không phải bạn bè.
“Nghe nói cậu với anh Trần đang ở bên nhau? Thật không ngờ. Xem ra tối hôm gặp mình anh ấy đột nhiên vội vàng rời đi, có lẽ là đi gặp cậu.”
Ánh mắt cô ấy lướt qua Trần Bạc Viễn.
Câu này thật sự khiến Nhạc Ngưỡng không biết nên trả lời như thế nào, vừa định nói, Tôn Lãm ở bên cạnh đã cắt ngang bọn họ: “Hai người cũng đến đây ăn tối. Nếu không phiền, chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa. “
“Cảm ơn đã có lời mời, Tiểu Lãm, Ngưỡng Ngưỡng và tôi đã ăn cơm rồi. Chúng tôi đến đón chú cún của cô ấy. Nếu hai người chưa ăn thì cứ dùng bữa, chúng ta hẹn ngày khác.”
Trần Bạc Viễn nói xong liền nhìn về phía Nhạc Ngưỡng ra hiệu, Nhạc Ngưỡng nhanh chóng hiểu ý liền phản ứng lại, nhanh chóng từ chối: “Đúng vậy, chúng mình đã ăn rồi. Cậu và Nhiễm Nhiễm cứ dùng bữa đi. Nếu không có chuyện gì nữa, mình và Trần Bạc Viễn đi trước đây. “
Vừa nói, cô vừa vẫy tay với họ, sau đó Trần Bạc Viễn trực tiếp ôm lấy vai cô, thuận thế dắt tay cô rồi quay lưng bước đi, hướng về một con đường khác.
Chờ đi được một đoạn Nhạc Ngưỡng mới hoang mang ngẩng đầu lên hỏi: “Trần Bạc Viễn, anh không muốn cùng bọn họ ăn cơm sao? Chúng ta rõ ràng chưa có ăn mà.”
Nói xong, bụng của Nhạc Ngưỡng còn phối hợp kêu vài tiếng, Trần Bạc Viễn cười hỏi cô: “Em có muốn ăn tối với Tôn Lãm không?”
Nhạc Ngưỡng lập tức lắc đầu.
Trần Bạc Viễn ngay sau đó lại nói: “Vậy là em muốn cùng ăn cơm tối với Hạ Nhiễm Nhiễm?”
Nhạc Ngưỡng càng lắc đầu hơn: “Đương nhiên không phải!”
“Nếu đã như vậy, chúng ta còn đồng ý làm gì?”
Có vẻ như Trần Bạc Viễn vừa không muốn để cô và Tôn Lãm cùng ăn cơm, anh nhất định là đang ghen. Nhạc Ngưỡng ngẫm nghĩ, nhìn vào đôi mắt của đầy thâm ý của Trần Bạc Viễn.
Nhạc Ngưỡng chưa từ bỏ ý định, hỏi lại Trần Bạc Viễn một câu: “Trần Bạc Viễn, nói thật đi, có phải anh không thích em và Tôn Lãm cùng ăn cơm? Anh nhất định là đang ghen đúng không?”
Trần Bạc Viễn không hề giấu giếm, tự tin gật đầu: “Ừ, không phải chỉ có Tôn Lãm, cho dù em và Nhạc Nho cùng ăn tối, anh cũng không vui.”
“Thật hả? Anh học mấy thứ như thế khi nào vậy? Em mới không thèm tin anh!”
Nhạc Nho là em trai ruột của cô, bọn họ cùng một bố mẹ mà ra, làm sao còn có thể ghen tị với em trai của cô được!
Trần Bạc Viễn nhún vai nói đùa: “Nói thật với em, kỳ thực…. anh chính là người lòng dạ hẹp hòi như vậy đấy, cho nên về sau em làm gì cũng phải cẩn thận.”
“Hừ, trái tim của anh chẳng lẽ còn hẹp hòi hơn cả lỗ xỏ kim sao? Không thể rộng lượng hơn chút nào ư?!”
Nhạc Ngưỡng đưa tay ra hiệu, hai người vui vẻ đi đến một con hẻm nhỏ dùng bữa tối.
Sau khi bữa tối kết thúc, nhìn thấy xe của Trần Bạc Viễn sắp dừng ở lối vào hành lang, Nhạc Ngưỡng cảm thấy có chút không nỡ, giống như họ bên nhau vẫn chưa đủ, vẫn luyến tiếc không muốn rời khỏi anh.
Cứ thế cô cố giông dài ngồi trong xe một lúc lâu, cho đến khi dì cả ở trên lâu lên tiếng: “Còn không lên mau, dì còn tắt đèn nữa!”
Nhạc Ngưỡng lập tức đỏ mặt, rụt cổ thẹn thùng, cố gắng không để dì cả đang dựa người bên cửa sổ nhìn thấy.
Trần Bạc Viễn thấy cô như vậy cực kỳ giống một chú chuột hamster nhỏ, buồn cười, đôt nhiên cúi người xuống hôn lên khóe môi Nhạc Ngưỡng: “Hôm nay không còn sớm, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
*Chuột hamster:
Nhạc Ngưỡng còn chưa kịp cảm nhận được nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn đạp nước này, Trần Bạc Viễn đã buông ra, thật sự là làm người ta có chút không vui.
Vì thế Nhạc Ngưỡng mạnh dạn vươn người qua, hôn Bạc Viễn một cách mãnh liệt, cũng không cho Trần Bạc Viễn cơ hội mở miệng, liền xoay người mở cửa xe, nhanh chóng ra khỏi xe.
Trong lòng Trần Bạc Viễn tựa hồ nổi lên từng gợn sóng, sau đó ôn nhu lại bình thản, chậm rãi tản ra.
Vừa vào đến nhà, hai vợ chồng Lộ Tĩnh Chi đều quay sang, vội vàng hỏi con gái: ” Ngưỡng Ngưỡng, tình hình của Lão Chu bây giờ thế nào rồi? Con thấy Nhạc Nho ở bệnh viện không? Nó vẫn ở đó trông lão Chu chứ?”
Nhạc Ngưỡng gật gật đầu, giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại của Lão Chu, để bố mẹ yên tâm.
Nghe được lão Chu đã tỉnh lại và khôi phục được ý thức, biết được ông vì bị người khác trả thù mới bị đánh thành bộ dạng như vậy, Lộ Tĩnh Chi lập tức trở nên khẩn trương: “Con nói là tên bị cảnh sát các con bắt rồi quay lại trả thù? Vậy con sẽ không bị chúng quay lại làm gì chứ?!”
“Mẹ, nào có nghiêm trọng như vậy, chỉ là một việc ngoài ý muốn thôi. Ba tên đó đã bị giam giữ rồi, phạt cũng không nhẹ. Mẹ đừng lo lắng.”
Nhạc Thừa Du tuy rằng cũng lo lắng, nhưng lý trí hơn, giúp Nhạc Ngưỡng nói: “Ngưỡng Ngưỡng nói rồi, đây chỉ là trường hợp cá biệt, cho nên không cần lo lắng vô cớ.”
Từ tận đáy lòng, Lộ Tĩnh Chi tự thuyết phục bản thân không nên lo lắng quá, liền chuyển đề tài hỏi Nhạc Ngưỡng: “Vậy thì hai ngày qua Nhạc Nho cũng ở đó sao? Nó không đi làm à?”
Nhạc Ngưỡng cũng không rõ Nhạc Nho có đi làm hay không, nhưng xem ra, tám chín phần là không đi làm.
Hơn nữa, Bình Bình cũng bị thương, Lão Chu lại bị thương nặng như vậy, một mình dì dâu chăm sóc cũng khó. Nhạc Nho hẳn là ngày đêm túc trực ở đó phụ giúp.
Nếu không, sao cả ngày đều không thấy bóng dáng đâu cả.
Vì vậy, cô trả lời: “Có lẽ nó ở lại bệnh viện suốt. Nếu không đi làm, chắc đã xin nghỉ phép rồi. Mẹ cũng không cần quá lo lắng. Bây giờ bệnh viện có nhân viên, có thêm Nhạc Nho qua đó chúng ta cũng yên tâm phần nào. Hơn nữa, lúc trước Nhạc Nho công tác ở khu khác được gia đình lão Chu chiếu cô không ít, bây giờ gia đình Lão Chu có chuyện, đương nhiên nó sẽ không ngồi yên. “
Nhạc Ngưỡng đã nói như vậy, Lộ Tĩnh Chi cũng không lo lắng cho Nhạc Nho nữa.
Bà liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đó cũng là việc Nhạc Nho nên làm.”
Lời này vừa dứt, chợt Lộ Tĩnh Chi lại nhớ ra gì đó: “Còn đồ ăn thì sao? Hay là để mẹ chuẩn bị rồi mang đến cho họ? Lão Chu như vậy mọi người ở đó làm gì còn ai có thời gian và tâm trí nghĩ đến việc khác nữa, con nói xem……”
“Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Đồ ăn cho gia đình lão Chu đều được Trần Bạc Viễn chuẩn bị rồi, hơn nữa có Nhạc Nho trong bệnh viện nên sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Nếu bố và mẹ có thời gian thì qua thăm một chút. “
Nhạc Ngưỡng xoa xoa vai Lộ Tĩnh Chi: “Con hơi mệt, con đi tắm rửa chút, hai người cũng nên đi nghỉ sớm đi ạ!”
Hai vợ chồng già gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục tập trung xem TV.
Cùng lúc đó, Nhạc Nho ở trong bệnh viện cũng vừa ăn tối xong.
Vốn dĩ Trần Bạc Viễn đã cho người chuẩn bị rồi mang đồ ăn đến cho họ, nhưng lúc đó Nhạc Nho đang bận giải quyết công việc nên chưa có thời gian ăn cơm, dù vợ lão Chu nhắc mấy lần, anh cũng chưa kịp động đũa.
Sau khi xử lý xong công việc, anh mới nhận ra mình có chút đói bụng.
Anh đóng máy tính, liếc nhìn đồ ăn đã nguội trên bàn, định đem đồ ăn cho vào lò vi sóng hâm nóng.
Nhưng vừa bước vào phòng bếp, sau lưng bỗng nhiên vang lên thanh âm khàn khàn Chu An Bình.
“Anh Nhạc Nho.”
Nghe vậy Nhạc Nho theo bản năng mà xoay người, bắt gặp ánh mắt của Chu An Bình: “Sao em lại ở đây? Không phải em cùng với mẹ đến phòng bệnh hay sao?”
Chỉ thấy Chu An Bình đã đi tới, trong đôi mắt màu hổ phách kia hiện lên vẻ khó tả, ngay cả Nhạc Nho cũng không biết đó là gì.
Anh nghĩ Chu An Bình lo lắng cho mình vì bây giờ mới ăn cơm, nên vội vàng giải thích: “Đừng lo lắng, vừa rồi anh chưa kịp ăn vì có việc gấp cần giải quyết. Dù sao vừa nãy anh cũng chưa thấy đói bụng. Nhưng bây giờ có hơi đói, nên tới đây hâm nóng lại thức ăn. “
“Anh Nhạc Nho……”
Ngay khi vừa thốt ra, Chu An Bình trực tiếp bước tới, ôm chầm lấy anh, hai tay kiên quyết ôm chặt eo anh.
Nhạc Nho giật mình, thấy mấy người đi ngang qua thỉnh thoảng lại nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, anh vô thức kéo Chu An Bình ra, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Sao vậy em?”
Mà Chu An Bình cái gì cũng không nói, cúi đầu im lặng, ngay cả ánh mắt cũng không cho Nhạc Nho thấy.
Nhạc Nho cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì vậy anh cúi người xuống đối diện với Chu An Bình. Lúc này, Chu An Bình không kìm được xúc động, những giọt nước mắt như những hạt chân trâu liên tục rơi xuống.
Nhạc Nho ngẩn ra, sợi dây đang căng chạt trong lòng như bị giật mạnh xuống.
Sau đó toàn thân anh lập tức mềm nhũn.
Chu An Bình tuy rằng vẫn không nói, nhưng lúc này Nhạc Nho đã thấy được sự cảm kích cùng xúc động trong đáy mắt cô.
Anh không kìm lòng được vỗ vỗ bờ vai của cô, sau đó bàn tay cũng dịch chuyển lên trên, cứ như vậy gắt gao năm chặt đôi vai của Chu An Bình.
Hơi ấm từ cơ thể cô truyền đến lòng bàn tay anh, sau đó theo những mạch máu lan tới khắp cơ thể, phảng phất đi đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim anh.
Một lúc sau, anh đứng dậy cười: “Anh muốn ăn cơm, anh đói tới mức da bụng dính vào da lưng mất rồi, như vậy không còn đẹp trai nữa. “
Nghe được lời này, Chu An Bình rốt cuộc cũng mở miệng, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Vậy thì đã sao? Em cũng sẽ không ghét bỏ anh! Cho dù anh ốm nhom gầy dơ xương hay trở thành một người to béo mập mạp 300 cân em đều không ghét bỏ anh!”
Có lẽ nếu không có chuyện xảy ra, Chu An Bình sẽ không có cơ hội nói điều này, suy cho cùng, lý do khiến cô thích Nhạc Nho đến vậy là bởi vì Nhạc Nho là một người tốt, mà điều quan trọng nhất là Nhạc Nho phù hợp với gu thẩm mỹ của Chu An Bình.
Nhưng bây giờ bất kể anh có trở thành bộ dạng gì, chỉ cần anh là Nhạc Nho, cô sẽ không chán ghét anh.
Đôi khi tâm tư của một cô gái nhỏ rất đơn giản và trong sáng.
Nghe xong, Nhạc Nho không nhịn được cười, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Chu An Bình, cười nói: “Em nhất định phải ghi nhớ điều này. Có thể một ngày nào đó anh sẽ trở nên xấu xí và già nua đấy.”