Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Dục Chu hơi hé mắt.

Trong phòng không có ánh đèn, chỉ có chút xíu ánh sáng từ vầng trăng ngoài kia, xuyên qua khe hở giữa tấm rèm, dịu dàng chiếu vào. Khung cảnh mờ tối, cậu nghe được người đàn ông nằm cạnh mình ngồi dậy xuống giường, anh không bật đèn, mò mẫm vào phòng tắm.

Sau đó là đèn phòng tắm sáng lên, tiếp theo là tiếng nước chảy vọng ra.

Tô Dục Chu co quắp nằm trên giường, cảm giác mặt nóng đến mức sắp chín. Một lát sau, phòng tắm tắt đèn, người đàn ông lại nhẹ nhàng về giường.

Cậu có thể cảm nhận được phần nệm sau lưng lún xuống, mùi hạt dẻ thơm ngát lại uốn lượn bao lấy mình.

Tô Dục Chu nhắm mắt lại, cứng còng giả vờ mình đã ngủ.

Cậu muốn đợi anh nằm xuống, đợi bản thân dần điều chỉnh lại suy nghĩ, nhưng ngay sau đó, cậu lại cảm nhận được bàn tay lành lạnh của anh ôm lấy mình.

Cách lớp áo mỏng manh, hơi lạnh ấy thật rõ rệt, khiến Tô Dục Chu giật mình.

Nhưng cứ nghĩ đến chuyện vừa rồi, cùng với nguyên nhân làm Túc Khiêm phải vào nhà vệ sinh là cậu lại không nhịn được che khuôn mặt nóng bừng, càng thêm xấu hổ.

Động tác của người kia thoáng dừng lại, nhưng rồi nhanh chóng và kiên định kéo cậu vào trong ngực, xoa đầu cậu, còn vỗ về hôn lên trán.

Liên quan tới chuyện vừa rồi, anh không nói gì thêm, như thể đó chỉ là một hành động hết sức bình thường.

Trái tim đang loạn nhịp của Tô Dục Chu dần bình tĩnh trở lại, cậu thả lỏng người, hai tay không muốn xa rời ôm lấy anh. Gương mặt khẽ cọ lên l0ng nguc rắn chắc, âm thanh vang lên trong đêm nghe dịu dàng mềm mại đến lạ kì.

“Anh Túc, chúc anh ngủ ngon.”

Người đàn ông ừ một tiếng, giọng anh trầm thấp nằng nặng, cũng nói với cậu một câu chúc ngủ ngon.

Căn phòng chìm trong yên tĩnh.

Đêm hôm nay khiến hai người khó có thể quên được, cuối cùng cũng yên bình trở lại.

Mặc dù ngủ muộn, nhưng sáng hôm sau, Túc Khiêm vẫn dậy rất sớm dưới tác động của đồng hồ sinh học.

Lúc mở mắt ra, căn phòng vẫn có phần tối tăm, anh vươn tay tìm điện thoại, mở màn hình nhìn đồng hồ.

Bảy giờ sáng.

So với thường ngày thì dậy muộn hơn một chút.

Anh đè tay lên ấn đường, chuẩn bị rời giường tập thể dục, nhưng chợt nhận ra cái gì, tay bỗng mò sang bên người, cuối cùng vén chăn lên —

Bên cạnh anh trống không.

Túc Khiêm vặn chặt hàng mày, có phần ngỡ ngàng nhìn phần giường trống rỗng, từ đáy lòng dâng lên cảm giác mất mát khó hiểu.

Chuyện gì xảy ra vậy? Tô Dục Chu đâu?

Chẳng lẽ tất cả những gì xảy ra tối qua thật sự chỉ là một giấc mộng đẹp?

Anh khó có thể tin được.

Rõ ràng mọi thứ đều in sâu trong đầu anh như vậy, sao có thể chỉ là một giấc mơ?

Túc Khiêm xoay người xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo hết rèm ra, ngày hè dồi dào tia nắng chiếu rọi vào phòng, khiến mọi thứ bên trong sáng ngời.

Sau đó anh nhìn thấy chiếc ba lô quai chéo thuộc về cậu thanh niên.

Sự mất mát trong lòng thoáng cái đã biến mất, Túc Khiêm thấy cả người như sáng lên.

Không phải, tối qua không phải là một giấc mơ mà anh có sau khi say, Tô Dục Chu thật sự tới tìm anh, thế nên…

Sớm thế này Chu Chu đã đi đâu?

Ở bên nhau nhiều ngày như vậy, trừ đúng một hôm ra, còn đâu anh chưa từng thấy Tô Dục Chu dậy sớm. Em ấy giống như thuộc hội mèo đêm, thường xuyên ngủ rất khuya.

Túc Khiêm lại lục lọi điện thoại của mình trong túi áo khoác âu phục*, gọi cho Tô Dục Chu, nhưng nhanh chóng nghe được âm thanh thông báo —

*Chắc là bug, thôi anh em phiên phiến cho là ổng có 2 máy đi =)) hoặc 1 cái là của khách sạn

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng.

Túc Khiêm nhíu mày, lúc này mới nhớ ra mình đang ở nước S, mà thẻ sim của Tô Dục Chu lại không có chức năng hòa mạng quốc tế.

Anh mím chặt môi, nghĩ ngợi một hồi lại gọi cho thư kí Lâm.

Rõ ràng thư kí Lâm đã tỉnh, chuông mới reo được hai hồi đã nghe máy: “Giám đốc, buổi sáng tốt lành, anh có gì cần dặn dò ạ?”

Túc Khiêm ừ một tiếng, nói vài câu rồi cúp máy. Sau đó anh ngồi xuống ghế sô pha, có phần nôn nóng, lại chỉ có thể chịu đựng, quyết tâm ngồi đợi.

Tô Dục Chu đã là người trưởng thành, cậu có ý tưởng và kế hoạch của riêng mình, anh không thể lúc nào cũng trói cậu ấy ở bên cạnh mình. 

Chỉ là cách thức không từ mà biệt này vẫn khó tránh khỏi làm anh thấy bất an, còn có chút tức giận.

Mỗi lần anh đi rõ ràng đều sẽ để lại một tờ giấy nhắn.

Giờ còn đang không ở trong nước, Tô Dục Chu lại không quen với cuộc sống nơi đây, điện thoại còn không liên lạc được, lỡ đi lạc thì phải làm sao?

Tóm lại…

Rốt cuộc mới sáng ra em ấy đã chạy đi đâu?

Ngay khi Túc tiên sinh còn đang tưởng tượng đủ trường hợp, càng nghĩ càng phát sợ, càng nghĩ càng bất an, bắt đầu suy tính đến chuyện báo cảnh sát thì —

Cửa phòng cạch một tiếng mở ra, có tiếng bước chân đã cố gắng đi rất khẽ truyền tới từ ngoài.

Túc Khiêm híp mắt, ánh mắt sắc bén lia sang.

Kết quả không khỏi làm anh sững sờ.

Cậu thanh niên đẩy xe ăn bước vào, ngẩng lên thấy anh thì cũng hơi đờ ra, sau đó cong mắt nở nụ cười.

“Anh Túc, chào buổi sáng.”

Tiếng chào thật nhẹ nhàng, sau đó cậu nói tiếp: “Sao anh không ngủ thêm một lát? Hôm nay cũng phải đi họp ạ?”

Túc Khiêm nhìn cậu chằm chằm, đợi cậu đẩy xe tới cạnh bàn ăn thì mới che giấu cảm xúc, đứng dậy đi tới.

“Bữa sáng để nhân viên phục vụ mang lên là được, em không cần phải tự xuống lấy.”

Anh hạ giọng nói.

Mặc dù anh vẫn cảm thấy với thói quen của Tô Dục Chu, chỉ vì một bữa sáng mà sớm như vậy đã ra cửa là chuyện rất khó có thể xảy ra.

Nhưng khi Tô Dục Chu nhấc cái nắp lên, một mùi thơm tươi mới ngào ngạt bay khắp phòng, Túc Khiêm mới hiểu được tại sao cậu thanh niên lại dậy sớm như vậy.

Bên dưới cái nắp là một bát mì cà chua trứng gà. Cà chua đỏ tươi và trứng gà màu vàng sữa trôi nổi trên tô mì, màu sắc tươi đẹp, mặc dù chỉ là một món bình thường trong bữa ăn gia đình, nhưng vừa nhìn đã làm người ta cảm thấy thật ngon miệng.

Hôm qua Túc Khiêm đã thử, anh biết đầu bếp nấu món Hoa ở khách sạn S chắc chắn không làm ra được một bát mì ngập tràn hơi ấm thế này, nên khả năng duy nhất là…

Anh ngẩng lên nhìn Tô Dục Chu.

“Thơm không?”

Cậu tít mắt cười hỏi anh: “Anh đánh răng rửa mặt chưa? Rồi thì mau ăn đi.”

Đáy lòng Túc Khiêm bỗng có một thứ cảm xúc không tên lan tràn, nó trướng đầy ấm áp. Mặc dù còn chưa nhấc đũa, anh lại cảm thấy như mình đã thưởng thức được sự thơm ngon của chén mì cà chua trứng gà này, và cả…

Tấm lòng của người nấu.

“Em nấu à?” Anh hỏi.

Tô Dục Chu khẽ gật đầu, tiếp tục mở đĩa thức ăn khác ra.

Cậu đã hỏi nhân viên khách sạn cho mượn phòng bếp. Do cậu có thẻ phòng, lại thêm có nhân viên tới lấy toa ăn làm chứng, khách sạn mới chịu tin cậu là bạn của Túc Khiêm, đồng ý cho cậu mượn nhà bếp.

Đương nhiên là vẫn phải trả tiền.

“Dạ dày anh vẫn không thoải mái đúng không? Em làm mấy món này dễ tiêu hóa.” Tô Dục Chu nói: “Cả đêm anh không ăn gì rồi, chắc đói lắm nhỉ? Mau ngồi xuống ăn đi, mì để lâu sẽ bị trương mất.”

Túc Khiêm ngồi xuống bàn ăn dưới lời mời nhiệt tình của cậu, nhưng anh không ăn ngay mà hỏi tiếp: “Mấy giờ em dậy?”

Tô Dục Chu hồi tưởng một chút: “Hình như là… Năm sáu giờ gì đó?”

Hôm qua anh vốn đã về trễ, hai người còn náo loạn một hồi, lúc ngủ chắc cũng tầm một hai giờ sáng. Nói cách khác… Tô Dục Chu mới ngủ được bốn, năm tiếng.

“Sáng nay em dậy sớm như vậy, là vì muốn… Chuẩn bị mấy thứ này à?”

Túc Khiêm ngẩng đầu nhìn cậu, không nhịn được vươn tay xoa bóp mặt chàng trai, trong con ngươi màu đen lóe lên ánh sáng, giọng điệu cũng trở nên mềm dịu tựa làn nước.

Tô Dục Chu nở nụ cười, cậu không tranh công, cũng không tố khổ, chỉ hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán anh rồi nói: “Mau khỏe lên đi.”

Túc Khiêm khẽ mím môi, rất muốn ôm lấy gương mặt kia, mãnh liệt hôn lên đôi môi ấy.

Nhưng anh vẫn nhịn xuống, vì…

Anh chưa đánh răng.

Cuối cùng Túc Khiêm vẫn phải vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Đợi đến khi anh trở lại, Tô Dục Chu đã không còn ngồi ở cạnh bàn ăn mà nằm trên ghế sô pha, ôm gối trong ngực, cuộn tròn người lại.

Anh không khỏi thả nhẹ bước chân, quay đi lấy một cái chăn, cẩn thận nhè nhẹ đắp lên người cậu.

Ngắm khuôn mặt lúc ngủ thật bình yên và còn mang theo đôi chút mệt mỏi của cậu, anh hơi khom lưng, nhẹ nhàng in môi lên vầng trán, vừa chạm đã tách ra.

Tiếp đó Túc Khiêm trở lại bàn ăn, ngồi xuống bắt đầu thưởng thức bữa sáng Tô Dục Chu đã cố gắng dậy sớm chuẩn bị cho anh.

Mì có hơi trương vì đã để một lúc lâu, nhưng anh lại cảm thấy mình chưa từng ăn tô mì nào ngon đến vậy. Nước súp nóng đi xuống bụng làm ấm cả dạ dày, đẩy sự ấm áp đó đi khắp toàn thân, cuối cùng hội tụ lại trong tim.

Hôm nay khẩu vị của anh tốt lạ thường, gần như ăn sạch mọi thứ không còn một mẩu vụn.

Đợi đến khi Tô Dục Chu mơ màng tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng, mà trong phòng cũng không còn bóng dáng của Túc tiên sinh.

Cậu dụi mắt ngồi dậy, kéo chăn trên người ôm vào trong ngực, sau đó thoáng thấy trên bàn trà có để thứ gì đó kèm với tờ giấy.

“Tôi đi họp, tối sẽ cố gắng về sớm một chút.”

“Đã đặt sẵn bữa sáng cho em rồi, ngủ dậy nhớ gọi cho lễ tân báo số phòng, sẽ có người mang lên cửa cho em.”

“Hãy dùng điện thoại này, có việc gì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Viết dài ghê!

So với trước đó luôn chỉ để lại một câu đơn giản, tờ giấy này có thật nhiều thật nhiều chữ.

Tô Dục Chu nhìn chữ kí của Túc tiên sinh ở dưới, mừng khấp khởi thưởng thức một hồi mới chịu buông xuống, xem đồ trên bàn trà.

Đó là một chiếc điện thoại mới tinh, nếu cậu không nhầm thì cái này hẳn là mẫu mới nhất trên thị trường. Tuy là trông nó rất đẹp, nhưng giá thật sự không vừa túi chút nào, thuộc về thể loại mà Tô Dục Chu không mấy hứng thú.

Thật ra di động của cậu vẫn dùng được mà…

Sau đó cậu lại thấy cái điện thoại mới này báo có tin nhắn chưa đọc.

Tô Dục Chu mở ra, phát hiện Túc Khiêm đã lưu số của anh vào danh bạ, tin nhắn chưa đọc cũng hiển thị tên anh.

Túc Khiêm: [Chu Chu, đã dậy chưa?]

Túc Khiêm: [Nếu thấy ở trong phòng chán quá thì có thể ra ngoài một chút, nhưng luôn phải mở máy.]

Túc Khiêm: [Có gì không hiểu có thể hỏi tôi.]

Tô Dục Chu nhìn tin nhắn anh gửi tới, không khỏi vui vẻ, soạn tin nhắn trả lời.

“Em dậy rồi.”

“Không phải anh đang họp à? Sao lại có thời gian nhắn tin vậy?”

Tin nhắn gửi đi được một lúc lâu, ngay khi cậu đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt thì tin nhắn trả lời của Túc tiên sinh mới khoan thai chuyển tới.

Túc Khiêm: [Có thư kí Lâm]

Túc Khiêm: [Đây là số của cậu ta, em lưu lại đi, không gọi được cho tôi thì có thể tìm cậu ta]

Sau đó là một dãy số.

Cậu nhìn ra được lần này anh bận thật, ngay cả dấu chấm câu cũng không gõ.

Tô Dục Chu không làm phiền anh nữa, nhắn trả một chữ “vâng” rồi đặt điện thoại xuống, trước hết gọi cho lễ tân yêu cầu bữa sáng rồi mới vào phòng tắm rửa mặt. Đến lúc ra ngoài thì bữa sáng đã mang lên.

Giờ đã có thẻ sim, còn được kết nối với wifi khách sạn, thế là Tô Dục Chu vừa ăn cơm vừa báo bình an cho Diệp Vũ Thanh. Từ hôm qua đến khách sạn cậu vẫn chưa kịp liên lạc với người ta, nghĩ lại cũng thấy ngượng ngùng.

Nói chuyện xong với bên này, Tô Dục Chu tiện thể gọi cho Andy, cảm ơn hắn hôm qua đã tới sân bay đón cậu.

Andy có vẻ rất nhiệt tình: “Ha ha, Tô, hôm nay có kế hoạch gì không? Muốn ra ngoài chơi không? Tôi hẹn bạn ra sân bắn cuối cùng nó lại cho tôi leo cây.”

“Cậu có muốn ra chơi cùng không?”

Sân bắn!

Mắt Tô Dục Chu sáng lên, môn thể thao này cậu chỉ được nhìn trên TV, với hồi cấp hai cấp ba học quân sự có được trải nghiệm một lần. Chỉ cho bắn có một phát, thật sự không đã ghiền.

Tô Dục Chu lập tức đồng ý: “Được, mấy giờ gặp?”

Andy hẹn hai giờ hơn.

Tô Dục Chu biểu thị không thành vấn đề, trưa nay Túc tiên sinh sẽ không về, cậu có cả ngày rảnh rỗi. Lần đầu tiên ra nước ngoài, ai lại lãng phí thời gian ở trong khách sạn bao giờ.

Cơm nước xong xuôi, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc, đi xuống dạo quanh mấy cửa hàng gần đây.

Mua đại vài món kỉ niệm và đặc sản, sau đó liên hệ chuyển phát nhanh gửi đường hàng không về nhà, địa chỉ đương nhiên là biệt thự của Túc Khiêm. Vì nếu gửi thẳng về nhà thì chẳng phải cậu sẽ lòi đuôi à?

Nhưng mà hình như giờ cậu cũng không còn gì để giấu… Nhớ tới lời hứa với Tô Lan, cậu bỗng thấy nhức hết cả đầu.

Thôi được rồi, đến lúc đó rồi lại tính.

Hai giờ chiều, Tô Dục Chu thay quần áo xong xuống dưới khách sạn đợi.

Khoảng chừng mười phút sau, Andy lái xe đến.

Cậu bước nhanh tới, mở cửa lên xe.

“Tô, cậu tới tìm người yêu à?”

Andy đã nhạy bén nhận ra pheromone Omega trên người cậu thanh niên — Diệp Vũ Thanh cũng không nói cho hắn biết mục đích Tô Dục Chu tới nước S.

Tô Dục Chu đính chính: “Andy, từ người yêu trong tiếng Trung là một từ không thể dùng bừa bãi.”

Andy ồ một tiếng, khiêm tốn xin được chỉ bảo: “Vậy thì nên dùng từ nào?”

“…”

Tô Dục Chu bị hắn hỏi cho không biết phải nói gì.

Đúng rồi, quan hệ hiện giờ của cậu và Túc tiên sinh phải dùng từ gì để hình dung mới đúng đây?

Cậu cảm giác Túc tiên sinh có hơi thích mình, vì từ hành vi có thể thấy được rõ ràng sự khác biệt với trước kia, nhưng… Cũng không loại trừ tình huống anh ấy bị ảnh hưởng bởi hormone trong kì tình nhiệt.

Lúc trước cậu chẳng coi kì tình nhiệt là chuyện gì to tát, nhưng sau khi trải nghiệm rồi mới biết, có vài việc bản thân thật sự không thể khống chế.

Thế nên cậu vẫn luôn đợi kì tình nhiệt kết thúc.

Cho đến lúc đó, hai người bọn họ mới có thể nghiêm túc tỉnh táo nghĩ về mối quan hệ này, còn bây giờ…

Tô Dục Chu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói với Andy: “Bọn tôi là bạn cùng nhà.”

Tác giả có lời muốn nói:

Giám đốc Túc: Trái tim tan nát rơi đầy đất.jpg

Hết chương 44.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK