Anh nhìn một hồi, tiếp tục lật qua lật lại album ảnh, chỉ vài trang sau đã đến thời kì cấp ba của nhóc Alpha.
Trên tấm ảnh, thiếu niên mặc đồng phục màu trắng, so với hiện giờ thì gầy hơn một chút, vẫn còn nét ngây ngô. Cậu đứng trước cửa trường học Nhất Trung của thành phố S, tỏa ra hào quang tuổi trẻ, nụ cười rực rỡ thoải mái, trông đầy sức sống thiếu niên.
Bên cạnh cậu còn có một thiếu niên khác đang bá vai.
“Cậu ấy là người bạn A Lãng kia của em à?”
Túc Khiêm bỗng chỉ vào người trên ảnh, hỏi Tô Dục Chu.
Thật ra người này còn xuất hiện trên rất nhiều tấm ảnh khác. Từ nhỏ đến lớn, ngũ quan của Diệp Nhất Lãng không thay đổi quá nhiều, gần như là giữ nguyên rồi phóng to tỉ lệ.
Có thể thấy được quan hệ của cậu ta và Tô Dục Chu rất tốt. Hai người xem như là bạn từ bé, có không ít ảnh được ba Tô chụp lúc Diệp Nhất Lãng tới nhà họ Tô chơi.
Khi còn bé, Diệp Nhất Lãng đã khá đô con, so với cậu ra thì Tiểu Dục Chu giống như một cọng giá đỗ nho nhỏ. Sau khi vào cấp hai, giá đỗ nhỏ mới bắt đầu vươn lên.
Gần như mỗi tấm ảnh đều có chút biến hóa.
Lên đến cấp ba, Tô Dục Chu đã cao hơn Diệp Nhất Lãng một chút, chỉ là vóc người vẫn không được khỏe khoắn cường tráng như cậu ta.
Tô Dục Chu ở bên cạnh nghe thấy Túc Khiêm nhắc đến A Lãng, không khỏi nghĩ đến “bài tập” sáng nay cậu ta gửi cho mình, cùng với hệ liệt chuyện hoang đường nó mang tới sau đó.
Tô Dục Chu đỏ mặt, qua loa đáp: “Vâng, là cậu ấy.”
“Nhà A Lãng cũng ở trong khu này, bọn em có thể được coi là hàng xóm.” Nói rồi bèn khép album ảnh lại.
Cậu tạm thời không muốn nhìn quả chanh nhỏ này, vì nhìn là sẽ cảm thấy lưng mỏi eo đau, sẽ khiến cậu không nhịn được mà gửi “bài tập” của cậu ta cho ba Diệp.
“Cậu ấy cũng ở lại thành phố S, học ở trường D ngay cạnh trường em. Tính cậu ấy có hơi thô lỗ một chút, nhưng là một người rất tốt.”
Tô Dục Chu vẫn nói đỡ cho Diệp Nhất Lãng, cố gắng kéo lại điểm ấn tượng của cậu ta.
Diệp Nhất Lãng với cậu mà nói, là một người bạn rất quan trọng.
Khi còn bé, do thường xuyên mơ tới kiếp trước nên cậu bị lẫn lộn với hiện thực, tạo thành chướng ngại nhận biết giới tính. Tô Dục Chu không dám nói với người khác, sợ bị xem là quái dị, sợ sẽ bị ba mẹ vứt bỏ giống như trong mơ. Cũng bởi vì thế mà lúc bé, Tô Dục Chu thực chất là một đứa nhỏ rất quái gở.
Cho đến khi cậu gặp Diệp Nhất Lãng.
Từ nhỏ Diệp Nhất Lãng đã nghịch ngợm phá phách, không ít lần bị ba Diệp đánh cho nhừ tử. Nhưng cậu ta là kiểu người không bao giờ để chuyện trong lòng, mỗi lần bị đánh, lau nước mắt xong là lại chạy đi tìm Tô Dục Chu chơi. Được Diệp Nhất Lãng rủ rê, cậu cũng dần cởi mở hơn.
“Lát nữa có rảnh em sẽ giới thiệu hai người với nhau.” Tô Dục Chu cười nói.
Túc Khiêm nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn nụ cười của chàng trai, nét mặt Túc Khiêm cũng trở nên dịu dàng. Tô Dục Chu sẵn sàng kéo anh vào cuộc sống của cậu, vậy có phải đồng nghĩa với…
Quan hệ của bọn họ sẽ càng thân mật hơn nữa?
Nghĩ vậy, anh mềm giọng: “Có dịp thì có thể gặp nhau một lần.”
Khi Tô Dục Chu tít mắt cười nhìn sang, Túc Khiêm nhướng mày nói tiếp: “Tiện thể cảm ơn cậu ấy luôn.”
Tô Dục Chu: “…”
Cậu luôn cảm thấy cái cảm ơn này cứ là lạ thế nào.
Khi Tô Dục Chu còn đang sững sờ, Túc Khiêm bỗng lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cậu.
Tô Dục Chu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cảm nhận được sự rung động trong lòng. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mình lại ở trong phòng khách nhà mình thân mật với một người đàn ông tới mức này, mà thậm chí… Còn muốn hôn tiếp.
Có điều Tô Dục Chu nghe được tiếng động trong phòng bếp —
Tiếng máy hút mùi đã biến mất, hiển nhiên là ba Tô đã làm xong bữa tối, chuẩn bị ra ngoài.
Tô Dục Chu vội vàng đứng lên, nhét hết album ảnh về lại tủ kính, vừa đóng cửa tủ lại, Tô Lan đã bưng khay từ trong bếp ra.
“Chu Chu, soạn mâm cơm đi, đồ ăn nấu xong hết rồi.” Bà cao giọng nói.
“Vâng ạ.” Tô Dục Chu đáp lời, kéo Túc Khiêm đi vào trong phòng ăn.
Mà Tô Lan đã đi đi lại lại, mang rất nhiều thức ăn ra.
Mùi thơm của đồ ăn tràn ngập căn phòng, ngửi thôi đã khiến người ta không khỏi thèm nhỏ dãi.
Đây cũng là lần đầu tiên Túc Khiêm cảm nhận được bầu không khí đầm ấp của một gia đình bình thường.
Ngoài cửa sổ, trời chiều đã dần buông, chỉ còn lại một lớp ráng hồng, rọi những sợi nắng màu quýt vào trong, trải sắc thái ấm áp lên vạn vật.
Bật đèn trong nhà lên, khi họ quây quần quanh mâm cơm, ráng chiều ngoài cửa sổ đã hoàn toàn biến mất. Xuyên qua ô cửa thủy tinh rộng mở, có thể thấy được căn nhà sát vách cũng đã lên đèn.
Ngoài cửa sổ truyền đến từng tiếng nấu nướng, tiếng vợ chồng đôi co, tiếng trẻ con khóc rống nô đùa, còn vô vàn những thanh âm khác thuộc về thế gian phồn hoa, rộn ràng náo nhiệt, tràn ngập khói lửa nhân gian.
“Ăn cơm thôi.” Tô Lan nói, mọi người bắt đầu động đũa.
Lúc này, trên bàn đã bày đầy một mâm đồ ăn phong phú, mặn ngọt cay đủ cả, còn có vài món thanh đạm. Khẩu vị nào cũng có, bao gồm cả các món chính.
Tô Lan ngồi ở ghế chính giữa, vị trí này thuộc về chủ nhà, là nơi bà ngồi mỗi ngày, thế mà hôm nay ngồi đây, bà lại cảm thấy mất tự nhiên.
Tô Lan không khỏi liếc nhìn Túc Khiêm.
Vị Omega trong truyền thuyết này đang ngồi cạnh con trai bà, có vẻ vô cùng bình thản.
Tô Lan hít sâu một hơi, lần nữa lấy ra uy nghiêm của chủ nhà. Bà cố ra vẻ phóng khoáng nói: “Túc… Tiểu Khiêm, con đừng khách khí, cứ coi nơi này như nhà mình là được.”
Túc Khiêm nhìn về phía bà, gật đầu cười.
“Cảm ơn bác gái ạ.”
Nhìn dáng vẻ nho nhã lễ độ của anh, Tô Lam cảm thấy có vẻ không ăn nhập lắm với hình tượng tổng giám đốc trong truyền thuyết.
Quả nhiên không thể nghe miệng thiên hạ.
Túc Khiêm không hề lạnh lùng kiêu ngạo giống như bọn họ nói, cũng không hề chán ghét Alpha, nếu vậy thì đã không hẹn hò với Chu Chu nhà bà!
Mà ba Tô, ông múc cho mỗi người một chén canh rồi ngồi xuống, lúc này mới có thời gian để cẩn thận quan sát người yêu của con trai, vị tổng giám đốc nghe danh đã lâu này.
Ông rất bội phục Túc Khiêm, là một Omega mà có thể đạt được thành tựu như vậy, và giờ còn có thêm tình cảm quý mến của người lớn dành cho con cháu.
“Tiểu Khiêm à, cảm ơn cháu đã cho Chu Chu ở nhờ hồi nghỉ hè nhé. Thằng bé đến nhà cháu như vậy chắc cũng gây không ít phiền phức nhỉ?” Ba Tô cười nói.
Rõ ràng đã quen với giao tiếp trong mọi trường hợp, nhưng dưới sự quan sát của ba Tô, Túc Khiêm lại hiếm hoi mà cảm thấy căng thẳng. Nghe ông hỏi, anh vội vàng lắc đầu, dịu giọng nói: “Không có ạ. Chu Chu rất tốt, con rất thích em ấy.”
Tô Dục Chu sửng sốt, vành tai chầm chậm nóng lên.
Trước đó muốn nghe anh nói một câu thích thôi cũng rất khó khăn, thế mà giờ đứng trước mặt ba mẹ cậu, miệng lại ngọt xớt. Tô Dục Chu mím môi, không nói gì, tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Chỉ là vành tai đỏ rực đã bán đứng tâm trạng của cậu lúc này.
Túc Khiêm khẽ cong môi, gắp cho Tô Dục Chu một miếng hạt dẻ, dường như anh thấy vành tai cậu trai lại đỏ thêm chút nữa.
Phát hiện này khiến Túc Khiêm cảm thấy rất thú vị.
Mà ba Tô ở đối diện nhìn tương tác giữa cả hai, ý cười trong mắt càng thêm đậm.
Chỉ có Tô Lan là làm vẻ mặt kì quái.
Tại sao bà cứ có cảm giác con trai mình như cô vợ nhỏ vậy? AO bình thường chẳng phải luôn là A trêu ghẹo O sao? Sao hai người này lại có vẻ trái ngược vậy?
Có điều…
Đúng là bà không tưởng tượng nổi ra cảnh Chu Chu trêu ghẹo vị tổng giám đốc này, dù đối phương là một Omega.
Nhưng nghĩ đến khối tài sản của vị này, cùng với hình thức ở chung của hai người, bà lại không khỏi rối rắm… Chu Chu thật sự không phải bị người ta bao nuôi chứ?
Tô Lan trong lòng xoắn xuýt, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn cười nói: “Một ngày vui như thế này, nhất định phải uống một chén!”
Bà bảo Lâm Tử lấy rượu ngon bà cất kĩ ra.
Ai ngờ lại nghe con trai mình nói: “Mẹ, nhà mình uống thôi được rồi, anh Túc bị bệnh dạ dày, không thể uống rượu.”
“Chỉ uống một chút thôi.” Tô Lan nói.
Túc Khiêm vừa định đồng ý, lại bị Tô Dục Chu ngăn cản: “Một chút cũng không được. Có bệnh dạ dày thì phải kiêng, anh ấy cũng đã hứa với con là sẽ không uống rượu rồi.”
Nhìn sự kiên trì của cậu thanh niên, Túc Khiêm nở nụ cười.
“Vâng, tất cả nghe Chu Chu.”
Tô Lan há miệng, cuối cùng cũng từ bỏ: “Được rồi được rồi, Omega của con, con có quyền.”
Ngoài miệng thì rất là bất mãn, nhưng trong lòng bà vô cùng vui mừng.
Trông thế này thì có vẻ con trai vẫn rất có uy nghiêm của Alpha, sau này ở trong nhà cũng sẽ là nói một không nói hai.
Bầu không khí trên bàn cơm cũng không bị gượng gạo.
Đối mặt với ba mẹ của Tô Dục Chu, biểu hiện của Túc Khiêm vô cùng chân thành. Anh thật sự hi vọng có thể được kết hôn với Tô Dục Chu, nhất là sau khi cảm nhận được bầu không khí gia đình đầm ấm, ý nghĩ ấy càng thêm mãnh liệt.
Có sự phối hợp của Túc Khiêm, lại thêm Tô Lan cũng là người đi làm nhiều năm, muốn để bữa cơm trở nên thân thiện vốn không phải một việc khó.
Bữa cơm này ăn đến chủ khách đều hài lòng.
Chỉ có Tô Dục Chu là không nói câu nào.
Cậu nhìn Túc Khiêm thường ngày kiệm lời lạnh lùng, lúc này lại nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của ba mẹ, cố gắng tìm kiếm chủ đề, chỉ thấy cõi lòng ngọt ngào vô cùng.
Hình như cậu lại thích anh nhiều hơn một chút rồi.
Túc Khiêm vừa trò chuyện cùng ba mẹ Tô Dục Chu, còn không quên bóc vỏ tôm cho cậu, giờ anh đã tương đối quen tay với việc này.
Nhìn Túc Khiêm đặt miếng tôm to đã được bóc vỏ trong bát sứ màu trắng, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt mình, Tô Dục Chu không khỏi tủm tỉm. Cậu gắp lên chấm tương rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành, cảm nhận vị thơm ngon trên đầu lưỡi, không khỏi thốt ra: “Papa nấu ăn ngon thật đấy!”
Sau đó Tô Dục Chu lại gắp một miếng, chấm tương xong đút cho Túc Khiêm.
Túc Khiêm đang dùng khăn lau tay, hơi liếc nhìn hai vị phụ huynh, cũng không từ chối, há miệng cắn thịt tôm.
Thậm chí Tô Dục Chu còn giơ ngón tay, thân mật giúp anh lau vết tương dính trên khóe miệng.
Tô Lan đang lột tôm: “…”
Bà cảm thấy xác suất con trai mình được bao nuôi không cao lắm, có ai lại để người bao nuôi lột tôm cho mình không? Hai cái đứa này rõ ràng là đang yêu đương đằm thắm với nhau!
Tô Lan cầm đuôi tôm, nhúng miếng tôm đã được bóc vỏ vào trong xì dầu, sau đó đút cho chồng yêu của mình.
Hừ, show ân ái, ai mà chẳng biết làm!
Ba Tô chớp mắt, có hơi oán trách liếc bà một cái, nhưng vẫn đỏ mặt ngoan ngoãn ăn tôm.
Phần sau của bữa cơm nghiễm nhiên trở thành giải đấu vung thức ăn cho chó, cũng may Tô Vũ không có ở đây, nếu không thì e là chưa ăn miếng nào đã no chết rồi.
Sau bữa ăn, ba Tô lại bổ trái cây trong mâm, mọi người ngồi trên ghế sô pha cùng xem TV.
Điều khiển TV ở nhà họ Tô luôn nằm trong tay ba Tô.
Tô Dục Chu và Túc Khiêm ngồi chung một ghế. Cậu cầm hoa quả lên đang định ăn thì nghe được giai điệu quen thuộc, Túc Khiêm bên cạnh cũng hơi cứng người.
Hai người ngẩng lên nhìn, quả nhiên trên màn hình TV đang chiếu đoạn mở đầu của bộ phim truyền hình, cuối cùng hiện lên mấy chữ to —- “Giày pha lê thủy tinh”.
Tô Dục Chu suýt sặc nước miếng.
Cậu không nhịn được nói: “Papa, hình như phim này tháng trước chiếu rồi mà?”
“Ừ đúng rồi, mỗi tuần chiếu bốn tập, chỉ chiếu vào thứ 7 thôi.”
Ba Tô đã bắt đầu xem mê mẩn. Rồi bỗng chợt nhớ ra gì đó, ông nhìn Túc Khiêm: “Tiểu Khiêm, bác xem cái này con không ngại chứ?”
“Không ạ, con cũng có xem một chút.” Túc Khiêm nở nụ cười lễ phép.
“Thật à?” Mắt ba Tô lập tức sáng lên, như thể tìm được tri kỉ, nhanh chóng bỏ rơi vợ mình, ngồi xuống bên cạnh Túc Khiêm.
“Con xem đến tập mấy rồi? Mà công việc của con bận như vậy vẫn có thời gian xem TV sao?”
Túc Khiêm im lặng nhìn sang Tô Dục Chu, cuối cùng vẫn thu tầm mắt lại, bắt đầu bàn luận với ba Tô về bộ phim truyền hình tình yêu đô thị có cốt truyện vô cùng máu cún này.
Bởi vì trước đó Tô Dục Chu cũng từng xem cùng với Túc Khiêm nên miễn cưỡng vẫn tham gia được đôi câu.
Khỏi phải nói ba Tô mừng đến mức nào. Trong nhà có ba A một O, không ai muốn xem phim với ông hết, mặc dù xem một mình cũng vui, nhưng có người xem cùng thì đương nhiên là khác rồi.
Tô Lan ngồi cạnh hoàn toàn trở thành phông nền: “…”
Bà nhìn dáng vẻ vừa nói vừa cười của cả ba, sâu sắc cảm nhận được địa vị của mình trong gia đình bị uy hiếp.
Chỉ là…
Cái bộ phim máu chó cay mắt như vậy rốt cuộc có gì hay để xem? Còn không k1ch thích bằng bóng đá!
Tô Lan ở bên cạnh như ngồi trên bàn chông, cuối cùng đứng dậy ra ngoài ban công, muốn hít thở khí trời một chút.
Chỉ là đi được hai bước, ngoảnh lại thì phát hiện thế mà không ai để ý đến mình, bà cảm thấy lồng nguc cứ tưng tức.
Tô Lan lại ngồi xuống, mang theo chút bực bội cùng xem phim với họ.
Cuối cùng cũng xem hết hai tập phim, ba Tô còn làm vẻ như chưa thỏa mãn, mà trên phần bàn trước mặt Tô Lan, vỏ đậu phộng đã xếp thành cái núi nhỏ.
“Ôi trời, thế mà đã muộn vậy rồi.” Lúc này ba Tô mới chú ý tới thời gian.
Ông nhìn về phía Túc Khiêm, kéo tay anh thân thiết nói: “Tiểu Khiêm, muộn vậy rồi hay là con ngủ lại đây nhé? Để bác đi chuẩn bị giường cho con.”
Túc Khiêm khựng lại, nhìn về phía Tô Dục Chu, trong ánh mắt chờ mong của cậu, khẽ gật đầu một cái.
“Vâng, vậy làm phiền bác ạ.”
- -----oOo------