Cậu nhìn Giản Bách Xuyên té xỉu trên bãi cỏ, một lần nữa hoài nghi mình bị người ta ăn vạ.
Chuyện này diễn ra quá đột ngột, từ lúc bước ra ngoài cho đến khi Giản Bách Xuyên tự dưng trợn mắt với cậu, tiếp đó là té xỉu, cảm giác còn không đến ba phút. Mà cái mùi xăng gay gắt này thật sự bốc lên rất là khó chịu, Tô Dục Chu không khỏi giơ tay che, lùi lại vài bước.
Mà sắc mặt của huấn luyện viên bên cạnh cũng vô cùng khó coi. Hắn đứng ở khoảng cách gần như vậy, đương nhiên chứng kiến tất cả, cũng cảm nhận được hai luồng pheromone Alpha cao cấp va chạm.
Nói thật, hắn chỉ là một Alpha bình thường, khi đối mặt với hai luồng pheromone đẳng cấp như vậy cũng bị đè ép cho suýt không thở nổi. Nếu như không phải nhiều năm tiếp nhận huấn luyện quân sự cho hắn một cơ thể cường tráng, cũng từng trải qua huấn luyện đối kháng với pheromone Alpha, thì có lẽ tình trạng hiện giờ của hắn chắc không khá hơn Giản Bách Xuyên là bao.
Nguy hiểm thật…
Mặt mũi vẫn lạnh tanh, nhưng huấn luyện viên đã thầm thở phào một hơi.
Nếu mà ngất như vậy trước mặt học sinh thì mặt mũi gì vứt hết. Hắn liếc nhìn Tô Dục Chu, trong ánh mắt ngoài thưởng thức đã có thêm mấy phần thận trọng.
Tô Dục Chu đã nhận ra cái nhìn của huấn luyện viên với mình, vội vàng thanh minh: “Huấn luyện viên, chuyện này không liên quan đến em.”
Cậu không có đụng tới Giản Bách Xuyên mà!
Tô Dục Chu thật sự cảm thấy mình rất oan, cậu không hề biết pheromone của mình với các Alpha khác khủng b0 tới mức nào, dù sao…
Pheromone của cậu là mùi dừa vừa thơm vừa ngọt, ngoài khiến người ta thấy đói khát ra thì cậu thật sự không nghĩ nó có thể tấn công bằng cách nào.
So ra thì Tô Dục Chu thấy mùi xăng của Giản Bách Xuyên mới nguy hiểm, pheromone mùi đồ ăn mà đụng phải cậu ta thì chắc hư hết luôn còn gì?
Tô Dục Chu miên man suy nghĩ, mà giáo viên hướng dẫn đã lấy lại tinh thần, hốt hoảng kiểm tra cho Giản Bách Xuyên.
Bên phía huấn luyện viên thì bình tĩnh hơn nhiều.
Alpha quyết đấu pheormone kiểu này hắn đã chứng kiến nhiều, hắn cũng từng ngất xỉu trong lúc huấn luyện đối kháng pheromone, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn. Ngoài nảy sinh tâm lý e ngại khuất phục với luồng pheromone mạnh hơn mình kia thì gần như không có di chứng gì.
Một vài Alpha có ý chí kiên cường thậm chí còn không mắc di chứng, mà ý chí chiến đấu còn bị k1ch thích, càng chèn ép thì càng bùng nổ mạnh.
“Huấn luyện viên Nghiêm, sao em Giản Bách Xuyên đột ngột ngất xỉu vậy?” Sắc mặt giáo viên hướng dẫn rất khó coi.
Y đứng ở ngay gần nên cũng ngửi được hai luồng pheromone Alpha mạnh mẽ, nhưng vì là Beta không mấy nhạy bén với pheromone, vả lại hai người kia cũng không nhằm vào y, thế nên ảnh hưởng y phải hứng chịu là nhỏ nhất.
Nhưng y biết, Giản Bách Xuyên té xỉu chắc chắn có liên quan tới Tô Dục Chu.
Đối mặt với cái nhìn nghi ngờ của giáo viên, Tô Dục Chu chỉ có thể bày ra khuôn mặt vô tội, vì cậu thật sự cảm thấy mình vô tội!
Đám học sinh chứng kiến cảnh này cũng bắt đầu xì xào với nhau.
“Được rồi, tất cả im lặng!”
Huấn luyện viên Nghiêm trầm giọng nói, hiện trường nháy mắt im phăng phắc.
Đợi tất cả ngậm miệng rồi, hắn mới nói với giáo viên hướng dẫn: “Chẳng phải cậu nói em Giản Bách Xuyên này vì bị bệnh phải nằm viện nên mới vắng mặt vào ngày đầu tiên sao? Có thể là sức khỏe vẫn chưa hồi phục.”
Hắn lạnh lùng nói: “Nếu em Giản Bách Xuyên không thể làm bài kiểm tra của tôi thì như đã chúng ta đã bàn ban nãy, em ấy nhất định phải trở lại đội cũ, tôi sẽ không nhận em ấy vào.”
“Chuyện này…”
Giáo viên có chút do dự nhìn hắn.
Để Giản Bách Xuyên chuyển tới đội này là việc đã được lãnh đạo chấp thuận, nếu như không chuyển được, Giản Bách Xuyên làm ầm lên…
“Nếu em ấy không phục thì bảo em ấy tới tìm tôi.” Huấn luyện viên Nghiêm lạnh lùng nói.
Nghĩ cũng biết là chuyện không thể nào.
Với tính cách mà Giản Bách Xuyên vừa thể hiện, hôm nay cậu ta mất mặt như vậy mà còn có dũng khí đến tìm hắn, yêu cầu gia nhập đội ngũ của hắn, vậy hắn có thể sẽ suy xét một chút.
Giáo viên hướng dẫn đành phải chấp nhận. Y nhìn Giản Bách Xuyên đang ngất xỉu dưới đất, cảm giác để cậu ta nằm như vậy mãi cũng không được, bèn cúi người chuẩn bị khiêng đến phòng y tế.
Nhưng mà Giản Bách Xuyên to xác, y không thể khiêng nổi.
Huấn luyện viên thấy thế không khỏi nhìn về phía Tô Dục Chu, nói: “Em mang em ấy tới phòng y tế đi.”
Chuyện mình gây ra thì phải tự giải quyết.
Nghe ra được hàm ý của hắn, Tô Dục Chu mím môi, cuối cùng vẫn cúi xuống nhấc Giản Bách Xuyên, đặt cậu ta lên lưng, có giáo viên hướng dẫn chỉ đường, hai người cùng đi tới phòng y tế.
Điều đáng mừng duy nhất là do Giản Bách Xuyên đã ngất, mùi xăng trên người cậu ta cũng nhạt hơn rất nhiều, nằm trong phạm vi cậu có thể chấp nhận.
Các bạn học ở lại nhìn bóng lưng bọn họ, không nhịn được bắt đầu bàn tán.
“Tên Giản Bách Xuyên kia trông cũng ra gì lắm mà, sao tự dưng lăn ra ngất vậy?”
“Chắc là bị pheromone của Tô Dục Chu làm ngất à? Hình như tôi có ngửi được pheromone của bọn họ, mặc dù cách xa nên mùi khá nhạt, nhưng cảm giác chèn ép vẫn mạnh lắm!”
“Sao tôi chỉ thấy Giản Bách Xuyên giống như cảm nắng thôi vậy? Hôm qua cậu ta bị cảm nắng nên mới phải vào viện.”
“Sao ông biết?”
“Chị tôi là thành viên của tổ báo chí trường đại học S, lúc trưa ngồi ăn với nhau bà ấy kể cho tôi nghe.”
“Sao có thể thế được? Thể chất của Alpha sao có thể cảm nắng được? Cậu ta còn là A cao cấp đấy, yếu ớt thế á?”
Cuộc gặp mặt của hai Alpha ưu tú đã nhanh chóng lan truyền giữa đám sinh viên. May là tất cả đã nộp điện thoại lên, không thể quay video, chứ không thì sau lần này Giản Bách Xuyên chắc không dám ló mặt ra đường.
Tô Dục Chu đưa người đến phòng y tế xong cũng không ở lại đợi, nhanh chóng về đội, tiếp tục chương trình huấn luyện buổi chiều.
Với cậu mà nói, đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, mặc dù tràn ngập kịch tính, nhưng cũng không sinh ra quá nhiều ảnh hưởng. Có điều buổi tối trở lại kí túc xá, Tô Dục Chu phát hiện… Ảnh hưởng vẫn rất lớn!
Hình như Giản Bách Xuyên vẫn chưa tỉnh lại nên cần ở lại phòng y tế quan sát thêm, điều này đồng nghĩa với…
Tối nay cậu lại được ở một mình!
Mặc dù nói như vậy không được tốt, nhưng sau hai lần gặp gỡ chẳng mấy vui vẻ, cộng thêm lễ rửa tội của mùi xăng, Tô Dục Chu không khỏi nảy sinh một chút bài xích với vị bạn cùng phòng này.
Cậu không thích mùi xăng, vừa nghĩ trong phòng tràn ngập cái mùi này, Tô Dục Chu đã thấy cả người không được thoải mái.
Cậu nghĩ có đổi Túc tiên sinh lại đây thì chắc cũng không chịu được đâu nhỉ?
Trong vô thức, hạt giống nho nhỏ trước đó chôn dưới đáy lòng cậu đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm, đồng thời khỏe mạnh sinh trưởng.
Chỉ là hiện giờ không phải lúc nghĩ cái này.
Tô Dục Chu ngồi xuống bàn học, bắt đầu viết bài diễn thuyết cho lễ chào mừng sinh viên mới. Đợi huấn luyện quân sự kết thúc, cậu sẽ phải lên sân khấu phát biểu, có gần hai tuần để viết và sửa chữa bản thảo, nhưng giáo viên hướng dẫn lại bảo cậu viết xong trước thứ Sáu tuần này rồi để thầy xem, thầy sẽ giúp kiểm tra và chỉnh sửa.
Ngồi viết đến gần mười một giờ, đã sắp đến lúc tắt đèn, Tô Dục Chu đành tạm thời ngừng bút.
Cậu mở bọc đồ ăn vặt trước đó Túc Khiêm mang cho mình, lấy từ trong ra một túi khoai tây chiên vị BBQ, mở bọc rồi vô cùng vui vẻ bắt đầu ăn.
Sau khi vất vả huấn luyện còn được ăn một bịch khoai tây chiên vừa giòn vừa ngon, quả thực là màn chiêu đãi tuyệt vời nhất với mình!
Huấn luyện quân sự và đồ ăn vặt đúng là tuyệt vời!
Ăn hết gói này xong, cầm gói thứ hai lên chuẩn bị ăn, Tô Dục Chu nghe được tiếng động ngoài hành lang. Cậu nhớ tới chiếc áo thun treo ở ban công phòng bên cạnh, vội vàng đứng dậy ra mở cửa.
Đèn hành lang vẫn sáng, trước cửa phòng cách vách có người đang lấy chìa khóa ra tra vào ổ, hiển nhiên là vừa về.
Tô Dục Chu quan sát, tiếng “chào đàn anh” sắp thốt ra bị kẹt ở cuống họng. Vì cậu thấy dưới ánh đèn là một cô gái rất cao với mái tóc lượn sóng, còn đeo một cái đàn ghita trên lưng.
Nghe thấy tiếng động, cô quay sang.
Cô có một đôi mắt màu xanh lá đậm, khiến Tô Dục Chu không khỏi nhớ tới Bánh Bông Tuyết.
Cô gái nở nụ cười với cậu.
“A ha, đàn em mới tới à? Chào buổi tối nhé.” Cô có một chất giọng trung tính, khó phân biệt được là nam hay nữ.
Tô Dục Chu cũng cười đáp lại.
Có thể ở đây đều là Alpha cao cấp, tức là… Đàn chị này cũng giống cậu, là một A ưu tú.
“Chào buổi tối ạ, em là Tô Dục Chu.”
Cậu tự giới thiệu bản thân, sau đó giơ gói khoai tây chiên trong tay lên: “Chị ăn không ạ?”
Cô gái rõ ràng ngẩn người, tiếp đó có vẻ nghiền ngẫm nhìn cậu, không hề khách khí cầm gói khoai tây chiên, sau đó rút từ trong túi ra một cái kẹo que ném cho cậu.
“Tôi là Bạch Kha, về sau có gì không hiểu có thể hỏi tôi.”
Bạch Kha mở cửa phòng, vẫy tay với Tô Dục Chu: “Ngủ sớm một chút đi, mai cố gắng huấn luyện nhé.”
Tô Dục Chu nhìn cô vào phòng, cũng không tiếp tục làm phiền, cầm kẹo que mà Bạch Kha cho trở lại phòng.
Lúc này đã đến giờ tắt đèn.
Cậu ném kẹo que vào trong túi đồ ăn vặt, mò mẫm đi đánh răng rửa mặt rồi leo lên giường ngủ.
Tối đó, cậu mơ thấy Túc Khiêm, trong mộng ngập tràn mùi hạt dẻ cậu yêu nhất, cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Tô Dục Chu mới biết hóa ra mình nằm mơ.
Cậu thở dài, tiếp tục lịch trình huấn luyện quân sự của mình.
Tô Dục Chu không ngờ là hôm nay Giản Bách Xuyên lại tìm đến cậu, sau đó…
Khụ khụ, một lần nữa bị cậu đưa vào phòng y tế.
Tô Dục Chu dám cam đoan là cậu không hề chạm tới cậu ta. Cậu chỉ là bị mùi xăng của cậu ta k1ch thích, pheromone tự động điên cuồng tràn ra, biểu hiện bên ngoài chính là mùi dừa trở nên nồng nặc, bao trùm lấy mùi xăng kia.
Nói thật thì cậu thấy mùi chanh của Diệp Nhất Lãng còn dễ ngửi hơn là mùi xăng.
Về sau ngay cả huấn luyện viên Nghiêm cũng nói chuyện riêng với cậu, dặn cậu hãy khiêm tốn một chút, Tô Dục Chu không hiểu gì, lại có chút chột dạ mà đồng ý.
Nhưng từ đó trở đi, cậu không hề gặp Giản Bách Xuyên.
Chỗ tốt duy nhất là Giản Bách Xuyên vẫn luôn không tới kí túc xá, cậu có thể độc chiếm căn phòng.
Về sau lúc ăn cơm nghe Chu Yến kể chuyện, Tô Dục Chu mới biết nguyên nhân mà sau đó cậu ta không tiếp tục xuất hiện nữa.
Bởi vì ba lần bốn lượt vào bệnh viện với phòng y tế, lời đồn liên quan tới Giản Bách Xuyên nhanh chóng lan truyền trong giới sinh viên năm nhất đại học S, mà càng truyền càng lạ kì, cuối cùng, cậu ta hiếm hoi nhận được —
Danh hiệu “Alpha chất lượng tốt mảnh mai nhất mọi thời đại”.
Tô Dục Chu cảm thấy cái tên vênh váo đó mà nghe được chắc sẽ tức điên lên.
Trước đó tổ báo chí trường đại học S còn nói muốn phỏng vấn chung cậu và Giản Bách Xuyên, giờ chắc hủy kế hoạch rồi.
Nhưng Tô Dục Chu không biết rằng, video cậu và Giản Bách Xuyên phỏng vấn riêng vẫn bị cắt ghép lại đăng lên mạng, hơn nữa còn rất hot.
“Chút chuyện yêu nhau lắm cắn nhau đau của cặp đôi A cao cấp thuộc khóa sinh viên năm nhất của đại học S.”
Thông tin đúng đắn, tiêu đề lại vô cùng bắt mắt.
Đã thế cái video này, còn đúng lúc bị Túc Khiêm nhìn thấy.
- -----oOo------