Trước đây tôi cũng từng là một thành viên trong đám hoan lạc này, nói ra những lời nghĩ một đằng nói một nẻo, ép buộc bản thân mỉm cười mặc dù trong lòng không vui. Khi đó tôi hoàn toàn không cảm thấy cuộc sống như vậy có vấn đề gì, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy mê mang. Trải qua cuộc sống hơn hai mươi năm làm người, tôi lần đầu tiên cảm nhận được việc đi học đi làm, vì những việc nho nhỏ nhàm chán mà có thứ cảm xúc bi thương hay vui vẻ. E rằng không so sánh thì sẽ không cảm thấy sự khác biệt. Làm một vị thần cao cao tại thượng sẽ cảm thấy loài người có sinh mệnh ngắn ngủi đến mức đáng buồn cười, yếu ớt khiến người ta phải thông cảm.
Nhưng là một con người, quay đầu nhìn các vị thần không có gì là không thể làm được này, có cảm thấy họ thật đáng buồn hay không?
Các vị thần vĩnh viễn sống cuộc sống bất biến, giống như dòng nước lặng mặc kệ hết tất cả mọi thứ. Bất kể là mấy trăm năm hay là mấy vạn năm, đối với các vị thần mà nói không có gì khác nhau. Chúng tôi bị cột chặt trong cái lao tù chói lòa rực rỡ rộng lớn mang tên “Olympus ” này. Ngoại trừ việc hoàn toàn bước ra bên ngoài, nếu không thậm chí còn cảm thấy điều này là niềm hạnh phúc lớn lao.
Tôi thở dài, vô thức dùng móng tay cắt lên bảo tọa được điêu khắc tinh xảo này.
Nói thế nào thì tôi cũng phải cảm tạ sự vô tình cùng thờ ơ của Zeus. Nếu không phải bị hắn đoạn tuyệt đuổi khỏi nơi này, tôi sẽ không thể cảm thấy bản thân của trước đây nực cười cùng đáng buồn bao nhiêu. Tôi hơi quay đầu nhìn Zeus, vậy mà hắn lại không có bày ra vẻ mặt vui vẻ như thường ngày, đắm chìm trong bữa tiệc xa hoa mà loài người không thể tưởng tượng này, dường như hắn cũng có tâm sự. Tôi nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng vẫn dằn xuống cơn xúc động muốn hỏi han hắn, mặc cho gương mặt càng lúc càng trẻ trung kia toát ra vẻ mờ mịt cùng sầu lo làm tôi nhớ tới những việc đã xảy ra rất lâu trước kia. Nhưng…
Nhưng tất cả đã sớm là cảnh còn người mất. Dù gương mặt và thân thể của hắn có vĩnh viễn duy trì được thanh xuân, nhưng bên trong đã khác hoàn toàn. Thời niên thiếu Zeus e rằng còn có mấy phần thật lòng, nhưng đối với hắn của hiện tại, thứ đó chỉ sợ là một truyện cười.
Tiếng ca của tiên nữ thoảng qua tai, khiến tôi hoảng hốt giật mình vì bản thân lại có thể ở trước các vị thần thất thố ngẩn người. Việc này hoàn toàn không phải là việc tôi hay làm, nên tôi vội vàng nâng ly che giấu hành động của bản thân. Ly rượu bóng loáng tinh xảo giống như một chiếc gương. Trên thành ly được điêu khắc hoa văn hoa lệ, tôi bắt gặp được dung nhan của bản thân, một gương mặt bỗng nhiên tôi cảm thấy vô cùng xa lạ.
Nữ thần mắt đen tóc đen vẫn vô cũng mỹ lệ quyến rũ như trước đây, mặc dù tôi vẫn thương tự giễu nói bản thân là một vị phụ nữ trung niên, kỳ thực trông tôi cũng chưa qua hai mươi lăm tuổi. Tuổi trẻ là đặc quyền của các vị thần, càng chưa nói đến việc nữ thần thanh xuân là con gái của tôi. Nhưng có lẽ cũng do ảo giác, tôi cảm thấy bất kể ánh mắt hay biểu cảm đều lộ ra vẻ mệt mỏi. Vì thế so với các nữ thần đang hoan ca tiếu ngữ kia, tôi cảm thấy các nàng có nhiều hơn một thứ mà tôi không có.
“Hera.”
Tôi đang dùng cái ly cười nhạo bản thân, thì bỗng nhiên Zeus gọi tôi một tiếng. Tôi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt thăm dò của hắn: “Có chuyện gì vậy, thưa thần vương tôn quý của ta?
Hắn đặt ly rượu xuống, không nhịn được phất tay: “Đủ rồi, hiện tại không có ai chú ý tới chúng ta, cũng không lo lắng việc có kẻ nghe lén được những lời chúng ta nói, nàng đừng bày ra cái dáng vẻ này trước mặt của ta, từ trước đến nay nàng đâu có dùng cái ngữ điệu này.”
Tôi rũ mắt cúi đầu, nhìn vòng cổ đeo trên cổ của hắn: “Là như thế này sao? Làm như vậy không phải là ta đang chứng minh cho ngài thấy bản thân ta đang quyết tâm hối cải, cố gắng giữ trọn bổn phận mà người vợ nên có sao?”
Zeus phát ra âm thanh như đang bị nghẹn, mà thực tế là hắn có lẽ bị nghẹn thật, nếu không phải hiện tại đang ở trước mặt đang có rất nhiều người, e rằng hắn sẽ túm lấy tôi kiểm tra cẩn thận.
“Nàng thật sự là Hera sao? Không phải là sinh vật kỳ quái nào đang cải trang chứ? Nàng đừng bảo là nàng bị chuyến đi đến Âm phủ k1ch thích đấy.”
Tôi chỉ cười, không trả lời. Lần cuối cùng chúng tôi ngồi chung một chỗ bình tĩnh ôn hòa nói chuyện không biết đã bao lâu rồi? Không khắc khẩu, không tức giận, tôi cảm thấy vô cùng nực cười, hóa ra cách đạt được ước muốn này chỉ có đơn giản như vậy?
Chỉ cần triệt để buông xuống, cái gì cũng không thèm để ý có lẽ là tốt nhất.
Tôi cẩn thận suy nghĩ lại, thật là một loại thỏa hiệp vừa bất đắc dĩ vừa đau khổ.
Eo của tôi bị siết chặt. Hắn kéo tôi lại gần, ánh sáng kim sắc chói lòa thuộc về thần vương chậm rãi quét qua quét lại trên người của tôi. Tôi kỳ quái nhìn hắn: “Zeus, ngài đang cái gì vậy?”
“Nàng đừng cử động.” Hắn cau mày, “Ta quên mất việc trước đó nàng là loài người, cho dù có là thần hậu, thì việc dùng trạng thái linh hồn đến Âm phủ, khả năng vẫn sẽ bị nhiễm tử khí từ người chết.”
Nơi bị hắn chạm vào dần dần nóng lên, nhưng tôi cảm thấy đó không đến từ phản ứng từ thân thể, mà là biểu hiện của một vật bị tăng nhiệt độ. Hắn vô cùng chuyên chú nhìn tôi, tựa như trừ tôi ra không có bất cứ thứ gì có thể tác động rời ánh mắt của hắn đi. Tôi cũng chăm chú nhìn hắn, nhìn biểu cảm nghiêm túc của hắn. Chính là vẻ mặt này, mỗi một lần khi tôi bị tổn thương đau lòng thề rằng sẽ không bao giờ vì hắn mà thể hiện tình yêu của bản thân nữa, hắn sẽ luôn dùng vẻ mặt như vậy. Vì vậy tôi lại một lần nữa tin tưởng hắn thực sự yêu tôi. Những vị nữ thần kia đúng như hắn nói chỉ là những trò chơi nho nhỏ để tiêu khiển khi buồn chán. Nếu như trước đây, hắn ôn nhu đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ vô cùng cảm kích, thậm chí vì được sủng ái mà cảm thấy lo sợ. Nhưng lúc này, ngoài việc cảm thấy da thịt đang nóng lên, thì trong lòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo như cũ.