• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một giấc ngủ dài, tôi tóc tai bù xù mới bò dậy, ngáp ngắn ngáp dài vẫn còn mơ mơ màng màng. Đông Tử không chịu được cầm lược giúp tôi chải tóc, vừa chải tóc vừa quở trách tôi: “Đã hai mươi mấy tuổi rồi nhưng sao vẫn giống con nít vậy”.

“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy, Hà tiên sinh, ngài vẫn có thể cẩn thận cân nhắc lại một chút”.

Tôi lè lưỡi với anh ấy qua gương, anh ấy tức cười búng một cái vào trán tôi.

“Bớt nằm mơ giữa ban ngày một chút, em chỉ có thể làm vợ của anh, ngoài anh ra, đừng có kẻ nào dám mơ tưởng đến em”.

Tôi ngẩn ra, nụ cười trên mặt dần dần biến mất. Đông Tử vẫn còn nghiêm túc chải tóc cho tôi, tay anh ấy rất lớn, nhưng nhất cử nhất động lại rất cẩn thận, sợ làm đau tôi.

“Tiểu Nhạc, anh xin thề, nhất định sẽ làm cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian”.

Anh ấy vô cùng thâm tình nói, từ trong gương, tôi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu còn điểm thêm nụ cười có chút ngượng ngùng. Tôi biết đáng lẽ mình phải có phản ứng tốt một chút, nhưng tại sao tôi lại cười không nổi, cuối cùng kiên trì chỉ nặn ra được một nụ cười nhạt nhẽo. Cũng may Đông Tử đem toàn bộ sự chú ý đặt ở hôn lễ sắp tới, hứng thú bừng bừng nói không ngừng, không chú ý đến vẻ không tự nhiên của tôi.

Mấy vạn năm trước, cũng có một người như vậy, một bên hôn tay tôi một bên quỳ dưới chân tôi, thâm tình chân thành thề sẽ vĩnh viễn yêu tôi, để cho tôi trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Lúc ấy tôi trả lời thế nào ấy nhỉ?

Chuyện đó cho đến bây giờ, tôi cũng không còn nhớ rõ, mà chắc hắn cũng sớm quên rồi.

“Cảm ơn anh, Đông Tử”.

Có lẽ tôi nên nói câu “Em yêu anh” với hôn phu của mình, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại quá nặng nề. Ba chữ đơn giản mà cố mãi không nói ra được, cố gắng nửa ngày chỉ có thể nói cám ơn.

Đông Tử ôn nhu cúi người hôn tôi, tôi bị động đón nhận, cứng nhắc như một khúc gỗ. Đáng lẽ đây là phản ứng mà Hàn Tiểu Nhạc không nên có. Dù gì, Hàn Tiểu Nhạc cũng vô cùng yêu hôn phu của mình như vậy, không phải sao?

Một giọng nói lạnh lùng vang bên tai, không sai, Hàn Tiểu Nhạc yêu Hà Cảnh Đông, nhưng Hera không yêu anh ta.

… Đó chính là giọng nói của tôi.

Buổi tối Đông Tử còn phải đến công ty làm thêm giờ. Anh ấy hết lần này đến lần khác dặn dò tôi phải nghỉ ngơi thật tốt rồi mới lưu luyến rời đi.

Đứng ở ban công, nhìn cho đến khi đèn xe hơi biến mất ở khúc quẹo trên đường, tôi mới chậm rãi trở lại phòng ngủ.

Mệt mỏi nằm xuống giường, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng cười nói của Hermes và bố mẹ trong phòng khách. Tôi căm ghét cục diện như vậy, rõ ràng đây là cuộc sống riêng thuộc về gia đình của tôi, nhưng lại bị những vị thần không mời mà đến gây rối, khiến cuộc sống của tôi như một trò hề.

Nhưng thế thì có thể như thế nào chứ? Hermes mặc dù rất đáng ghét, nhưng hắn nói không có sai. Đây không phải ý muốn của bản thân hắn, tôi tin tưởng nếu có thể có lựa chọn khác tốt hơn hắn cũng không muốn ở dưới con mắt tôi bực bội giả làm con nít. Lúc còn là thần, quan hệ giữa chúng tôi không tốt. Hoặc phải nói là, trên Olympus tôi quan hệ với ai cũng không tốt. Mọi người sợ hãi tôi, ước chừng cũng bởi vì thân phận của tôi, mà không phải vì tôi có bao nhiêu danh vọng hay sức mạnh.

Còn tưởng khi đến xã hội hiện đại sức mạnh thần linh sẽ bị suy yếu, phim ảnh trên ti vi không phải trình chiếu như thế hay sao? Nhưng một lời của Hermes đã vạch trần thiên cơ, Zeus vẫn là Zeus, ở trên thế giới này hắn có quyền thống trị tuyệt đối. Mọi người sớm đã quen với sự thống trị và sức mạnh của hắn, các vị thần có thể uy hiếp đến địa vị của hắn đều đã bị tiêu diệt. Mà tôi, Hera, nếu không phải hắn ban cho sức mạnh và địa vị, cũng chỉ là một nữ thần bình thường mà thôi, cũng không thể gây ra sóng gió gì. Nhìn lại hai chị gái của tôi, Demeter và Hestia 1 mà xem, đều cùng một mẹ sinh ra, cuối cùng ngay cả tư cách lên Olympus cũng không có. Tôi nghi ngờ bây giờ còn có bao nhiêu người biết tên tuổi và thân phận của các nàng.

Điểm mấu chốt là, tôi, Hàn Tiểu Nhạc, tột cùng nghĩ cái gì? Nếu tôi chỉ là một con người bình thường mà không phải là Hera, tôi muốn cái gì?

Có lẽ từ lúc nhớ lại tất cả, tôi bắt đầu muốn trốn tránh.

Tôi không muốn đối mặt với việc mình là Hera, không thể nghi ngờ là nàng rất thất bại, kể cả việc làm mẹ hay làm vợ. Chồng mình quanh năm bên ngoài ăn chơi đàn đi3m, ngoài việc dành cho nàng thân phận ngang bằng quyền lợi và quang vinh, tình cảm đã sớm lạnh nhạt. Những đứa trẻ của nàng bởi vì Hera quanh năm nóng nảy, tức giận, than phiền, xa cách né tránh không muốn thân cận với nàng. Các vị thần trên Olympus trong mối quan hệ với nàng không có nhiều sự tôn kính hay yêu quý. Mà bản thân Hera, trừ hổn hển cả ngày lòng vòng đi theo Zeus, gắt gao nhìn chằm chằm hắn lo sợ hắn lại bí mật trốn đi, thì cũng là nổi giận lôi đình nguyền rủa kêu khóc, làm cho tất cả dù thần hay người mà nàng cho là phá hoại hôn nhân của nàng sống dở chết dở.

Không phải tôi muốn bào chữa thay Zeus, đối mặt với một bà vợ như vậy, hắn không chạy ra ngoài mới kỳ quái.

Nếu như tôi nguyện ý, dĩ nhiên có thể lập tức trở về Olympus, tin tưởng lần này sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, tôi sẽ là bà mẹ thật tốt, một vị thần hậu nghiêm túc, thu hết nóng nảy và ghen tuông lại, khiến cho tất cả các vị thần đều công nhận địa vị của tôi.

Nhưng mà làm vậy có ý nghĩa gì? Bất kể là địa vị hay quyền lợi của thần hậu, những thứ vinh dự, tôn kính, yêu mến, đều không phải thứ tôi mong muốn. Ban đầu tôi biết rõ Zeus là người như thế nào, tất cả các vị thần đều khuyên tôi suy nghĩ thật kỹ. Vì thế tôi và Hades cãi nhau một trận, anh ấy cho rằng nhất định tôi mê mệt Zeus vì lời hứa hẹn về những thứ hư danh kia, quên mất tâm nguyện rời xa tất cả tranh đấu ban đầu.

Nhưng mà, không có bất kỳ ai có thể tin tưởng, ngay cả chính Zeus cũng không tin. Ban đầu tôi đáp ứng lời cầu hôn của hắn, chỉ có duy nhất một lý do.

Tôi yêu hắn sâu đậm, hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này. Cho dù hắn không phải là thần vương, không hứa hẹn cho tôi những thứ quyền lực địa vị kia, kể cả hắn sắp bị đánh đuổi xuống vực sâu không tối tăm không thấy ánh mặt trời kia, tôi vẫn sẽ đáp ứng làm vợ hắn.

Thở dài nặng nề, tôi chôn giấu mặt mình vào trong cánh tay. Bây giờ không có những ánh mắt theo dõi, không cần sợ hãi để lộ bí mật nội tâm, cho nên tôi mới có thể thản nhiên thừa nhận với chính bản thân.

Tôi yêu Zeus, chồng tôi, em trai tôi, yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tình cảm vợ chồng mấy ngàn năm, làm sao nói quên là có thể quên.

Đã từng có lúc, tôi cũng là một thiếu nữ ngây thơ, một lòng hướng tới tình yêu trong sáng, tự cho rằng hạnh phúc nắm ở trong lòng bàn tay, vĩnh viễn sẽ không mất đi. Nhưng hai người tôi yêu quý nhất trước sau phản bội tôi, một người là em trai tôi, một người là người chị thân yêu của tôi. Nếu như không chính mắt nhìn Zeus và Demeter cùng ngủ trên một chiếc giường, có lẽ tôi vẫn cho rằng Zeus toàn tâm toàn ý yêu tôi.

Tại sao hắn có thể vừa thề non hẹn biển với tôi đồng thời một bên lại cùng Demeter điên loan đảo phượng, thậm chí còn sinh ra một đứa bé? 2

Mà rõ ràng tôi biết rõ hết thảy lại kiên trì giả bộ cái gì cũng không biết, cố nén nước mắt đáp ứng lời cầu hôn của hắn, chẳng qua là nói thêm yêu cầu, muốn hắn dành cho tôi địa vị và quyền lực ngang hàng, trừ tôi ra không có bất kỳ người đàn bà nào có có thể có được cái danh hiệu “Vợ của Zeus”.

Hắn trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn đáp ứng. Khi đó tôi vô cùng vui vẻ, bởi vì hắn cho tôi cái mà người đàn bà khác không có, cái này chẳng lẽ chưa đủ chứng minh hắn yêu tôi hay sao?

Khoảng thời gian sau khi kết hôn, chúng tôi cũng từng nhu tình ý mật lưỡng tình gắn bó, thậm chí một khắc cũng không rời. Ánh mắt hắn nhìn tôi không có tồn tại bất kỳ nữ thần nào khác, Nhưng hết thảy cũng nhanh chóng kết thúc, khi đứa con thứ nhất của chúng tôi ra đời, cãi vã, nghi kỵ, hoài nghi, chúng tôi rơi vào cuộc chiến tranh lạnh không ngừng nghỉ. Hắn rất nhanh chóng xoay người ôm các nữ thần khác vào trong ngực. Hắn là thần vương, chỉ cần hắn ngoắc tay, vô số đàn bà, đàn ông sẽ chen lấn đầu hoài tống bão *. Nhưng mà tôi, chị và vợ của hắn, còn có là mẹ của con hắn, bởi vì lòng kiêu hãnh tôn nghiêm, dứt khoát dời khỏi cung điện của hắn, chứng tỏ sự tức giận của mình.

*Đầu hoài tống bão:  Chỉ hành động chủ động ôm ấp ai đó nhưng vì mục đích riêng.

Nghĩ tới đây, tôi cười khổ.

Sau đó tôi cũng không quay trở về, một mực cư ngụ ở đầu bên kia của Olympus.

Trước kia lúc xem tiểu thuyết hay phim ảnh, tôi thường xuyên tức giận với nhân vật nữ chính, rõ ràng nhân vật nam chính đối xử không tốt với cô ta như vậy, tại sao vẫn ở lại âm thầm rơi lệ chịu tội, một lần nữa tự làm tan nát trái tim mình. Khi đó không có trí nhớ của Hera, tôi vẫn là Hàn Tiểu Nhạc, tự nhiên cảm thấy nếu đối phương không yêu, tôi sẽ lập tức rời đi.

Nhưng mà, nếu đối phương không yêu mình, nhưng tình yêu của bạn không thay đổi, phải làm sao đây? Thậm chí biết rõ thứ tình yêu này vừa buồn cười vừa đáng thương biết bao. Zeus có nằm mộng chắc cũng không nghĩ tới tôi vẫn yêu hắn chứ? Hắn vẫn luôn cho rằng tôi bởi vì tham luyến quyền lực và địa vị thần hậu, cùng với, ban đầu hắn bỏ ra giá lớn như vậy mới cưới được tôi, tại sao có thể dễ dàng cho tôi rời đi, biến “Thâm tình” của hắn thành một trò cười. 3

Zeus là một tên khốn kiếp, háo sắc, nói năng tùy tiện, tự đại, chưa bao giờ để ý đến tâm tình của người khác, chỉ muốn bản thân vui vẻ.

Cho dù là vậy, tôi vẫn yêu tên khốn kiếp này như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

…Tôi tự ngược đãi bản thân, tôi phỉ nhổ chính mình.

“Có lẽ mình nên đi tìm Eros, kêu hắn nhổ cái mũi tên tình yêu ở ngực đi ngay lập tức”.

Đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà, tôi lẩm bẩm độc thoại một mình.

“Nhưng mà, mình sau này phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải ngoan ngoãn trở về?

Không, tôi không muốn quay trở về. Yêu Zeus nhưng không có nghĩa là tha thứ cho hắn. Những việc hắn đối với tôi đều không thể tha thứ. Tôi yêu hắn bao nhiêu thì hận hắn bấy nhiêu. Trước kia đem tất cả oán hận này chuyển hết lên người những tình nhân của hắn, tùy ý phát ti3t thù hận. Sau khi trải qua hai mươi sáu năm cuộc sống loài người, rốt cuộc tôi cũng thành công đem hận ý trả lại trên chính người hắn.

Tôi không muốn tha thứ cho hắn, tôi không muốn tiếp tục làm vợ hắn, dù tôi vẫn yêu hắn như vậy, phụ nữ đúng là một sinh vật kỳ quái.

Nhưng Đông Tử thì thế nào đây? Tôi cũng rất thích Đông Tử, thật muốn làm vợ anh ấy cùng anh ấy ở chung một chỗ. Không có trí nhớ ký ức của Hera, tôi cũng không coi anh ấy là thế thân của ai, bởi vì anh ấy và Zeus không có bất kỳ điểm chung nào. Tựa như lúc ở cùng ở cùng anh ấy, không thể nghi ngờ chút nào đó chính là hạnh phúc và may mắn của tôi, giống như đoạn năm tháng tôi vẫn còn tin rằng Zeus thật sự yêu tôi.

“A a, thật là phiền phức! Tại sao phải nhớ lại! Sao không chờ tôi và Đông Tử kết hôn hay lúc tôi sắp chết mới nhớ lại hết thảy không phải tốt hơn sao!”

Phiền não lăn lộn trên giường, tôi đập cái gối, thấp giọng kêu gào. Cũng bởi vậy, lúc bố tôi bỗng nhiên phá cửa xông vào, không kịp chuẩn bị thiếu chút nữa bị dọa rơi từ trên giường xuống đất.

Bố không để ý tư thế vặn vẹo của tôi, mặt đầy mồ hôi, gương mặt tái nhợt.

“Tiểu Nhạc, con nghe xong phải thật bình tĩnh, bố mới vừa nhận được điện thoại từ bệnh viện, Đông Tử … Đông Tử nó gặp phải tai nạn giao thông, bây giờ vẫn cấp cứu ở trong bệnh viện”.

Kinh ngạc mấy giây, hoàn hồn tôi ngã từ trên giường xuống đất.

Tại sao có thể như vậy?

Chú thích:

1. Hestia: chị gái của thần Zeus, là nữ thần của bếp lửa, canh giữ hạnh phúc gia đình, nền văn minh, biểu tượng là ngọn lửa. Theo truyền thuyết, Poseidon và thần mặt trời Apollo đều theo đuổi nàng và xảy ra tranh chấp. Để trốn tránh hôn nhân, Hestia đã thề không bao giờ kết hôn và tránh tranh chấp, Hestia rời khỏi núi Olympus, chạy trốn đến nhân gian.

2. Persephone: con gái thần Zeus và nữ thần Demeter. Theo thần thoại Hy Lạp, Persephone đang hái hoa cùng các tiên nữ Nymph ở thảo nguyên, bỗng một bông hoa thủy tiên nở rực rỡ trước mắt. Persephone vừa cúi xuống định hái bông hoa, thì bỗng mặt đất nứt đôi, và bị Hades cưỡi ngựa đen bắt cóc nàng về Âm phủ. Mẹ của Persephone là Demeter thấy con gái bị mất tích rất đau khổ, bà hỏi thần mặt trời Helios thì biết được Persephone đã bị Zeus và Hades đưa xuống Âm phủ. Khi chất vấn Zeus, thì Zeus trả lời: “Là vợ của vua âm phủ Hades thì không có gì thiệt thòi”. Nghe vậy, biết được Zeus chấp thuận việc con gái bị bắt cóc, Demeter rất tức giận, bà rời khỏi đỉnh Olympus và bỏ công việc mùa màng, bỏ đi tìm con. Sau đó, Zeus phái Hermes đến âm phủ truyền lại với Hades hãy giải phóng Persephone. Hades tuy chấp thuận, nhưng trước khi thả Persephone, ông đưa cho nàng quả lựu. Persephone luôn từ chối mọi đồ ăn thức uống từ khi đến âm phủ, nhưng do đã quá đói bụng, nàng lấy 4 hạt (hoặc 6 hạt) trong số 12 hạt có trong quả lựu để ăn.Vì vậy, Persephone trở về bên Demeter. Mặt khác, thần linh đã quy định người đã ăn đồ dưới âm phủ, sẽ thuộc về âm phủ. Do Persephone đã ăn lựu ở âm phủ nên nàng đã trở thành người của âm phủ. Demeter phản đối kịch liệt, cho rằng Persephone bị ép buộc ăn lựu, nhưng bà cũng không thể cưỡng lại quy định của thần linh. Sau đó, Zeus phán Persephone sẽ sống ở âm phủ theo số hạt lựu nàng đã ăn, tức là 1/3 (hoặc 1/2) của một năm Persephone sẽ ở âm phủ. Persephone kết hôn với Hades trở thành nữ hoàng âm phủ. Còn Demeter, chỉ trong thời gian con gái ở âm phủ mới ngưng công việc mùa màng. Lúc đó, mùa màng khô héo và đó là sự khởi đầu cho mùa đông. Khi Persephone trở về hạ giới, khiến sự vui mừng của mẹ nàng là nữ thần nông nghiệp Demeter lan tỏa khắp mặt đất, tạo ra mùa xuân. Vì vậy, Persephone còn được ví là nữ thần mùa xuân.

3. Tương truyền rằng thần Zeus đã theo đuổi Hera hơn 300 năm nhưng đều bị nàng đều cự tuyệt. Zeus quyết định biến thành một con chim sẻ gãy cánh sau cơn mưa. Hera vì thương hại con chim nên đã ôm nó mà không hề hay biết đó là Zeus. Thần bèn hiện hình và c**ng bức Hera, buộc nàng phải lấy mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK