Thủy Thời đón trận bão tuyết cuối năm ở Đông Sơn trong ổ sói ấm áp.
Ngoài trời gió rít. Đứng từ lưng núi nhìn xuống sẽ thấy tối om, tầm nhìn bị che lấp bởi tuyết trắng bay phơ phất. Thoáng chốc, tất cả đã trắng ngần.
Thời tiết thế này không tiện cho bầy sói đi tuần. Chúng đã đào sẵn hố tích trữ con mồi ở khu vực xung quanh, như vậy chúng vẫn có thức ăn vào những ngày trời xấu.
Thủy Thời tỉnh dậy trong lồng ngực nóng bỏng, cậu đang vùi đầu hít hơi ấm của người ta thì bị dục vọng buổi sớm của người ta giày xéo. Thế là, do không chịu nổi gió táp mưa sa, cơ thể yếu ớt bắt đầu nổi dậy! Mỗi tội cuối cùng vẫn bị thú hoang đàn áp tuyệt tình.
Đến trưa, trời ấm lên, dù tuyết vẫn lơ thơ bên ngoài. Thủy Thời nhéo người ta mấy cái rồi dùng dằng đứng dậy. Hôm nay cậu có rất nhiều chuyện phải làm, tất cả là do Phù Ly làm lỡ dở.
Tay dã thú không biện luận, tâm trạng hắn đang vui. Hắn dựa lên tường nhìn thú cái tất tả dọn đồ và cảm thấy cậu giống con sóc béo gần nhà cây, ngày nào cũng thậm thà thậm thụt vừa cầm quả hạch vừa hí hoáy xung quanh cái ổ của nó.
Nhưng Thủy Thời thì không có tay cầm quả hạch, bởi vì cậu đang bận dọn dẹp cái nhà đã được bầy sói "chuyển" về.
Chẳng qua đồ đạc lặt vặt nhiều quá, không chỉ bát đũa dao rựa mà ngay cả bộ cung nặng trịch của cha Thủy ca nhi cũng bị tha về. Trên dây cung còn có nhúm lông trắng mắc lại của chú sói nào không biết nữa.
Thủy Thời bày biện mãi nhưng vẫn chưa thấy gọn gàng. Vậy nên sau một hồi chau mày nghiền ngẫm, cậu cầm một chiếc cuốc sắt và bắt đầu đục lỗ trên vách động.
Phù Ly nhìn nhóc thú cái dẩu môi ngó lơ mình mà buồn cười. Hắn đứng dậy, dùng một tay ôm eo Thủy Thời rồi nhấc bổng cậu lên. Vách động cứng, Thủy Thời đã cuốc đau tay nhưng vẫn chưa đào bới được gì nhiều, bấy giờ cậu thấy Phù Ly đến gần thì nhủ thầm may quá! Anh chàng đang thừa sức không biết dùng vào đâu đây, hôm nay không phải đi săn lẫn đi tuần nên cứ nhìn chằm chằm Thủy Thời bằng con mắt lóe màu xanh biếc, cậu chịu thế nào cho được!
Kết quả là chờ đến khi Vua Sói quăng một chiếc đùi dê đông lạnh vào ổ nhà anh cả thì chợt nghe thấy những tiếng "thùng thùng bang bang" vang lên phía bên trong. Vua Sói kinh hãi, dữ dội vậy sao!
Đúng lúc nó thức thời định lui đi thì lại thấy cái cậu con người ló mặt, vịn tay lên cửa động, rồi cười híp mắt và ngoắc tay gọi nó.
"???" Thế giới quan của Vua Sói bị đả kích, nhưng nó vẫn vô thức tiến lên, tiến thẳng tới chỗ cửa hang rồi nó mới nhìn rõ tay thú oai hùng số một tộc sói đang ngồi xổm dưới đất, khua tay đục tường một cách cực kỳ hăng hái.
Thủy Thời và Vua Sói khá thân. Dạo trước, vua ta hay xuống canh dưới quả đồi ở chân núi, cũng chuyên trị phái thằng em lượn một vòng quanh gian nhà của cậu. Ý ngoài mặt là sói đến rồi đây, ý sâu xa hơn thì là có kho nấu cái gì thì không được giấu, sói đánh hơi được hết đấy.
Ban đầu đồ ăn được để ở xa, nhưng bây giờ Thủy Thời đã có thể ra hiệu cho Vua Sói qua trực tiếp, nhận đùi dê rồi điềm nhiên trả công bằng cách thả một quả trứng nướng vào miệng nó.
Vua Sói vừa nhai trứng vừa nhồm nhoàm đề xuất gọi vợ vào hỗ trợ, vì vợ nó đào hang siêu đỉnh.
Nheo mắt nhìn đứa em làm dính cả lòng đỏ lên mũi, Phù Ly quyết định không nhận lời...
Bên cạnh, Thủy Thời dùng dao xương vạch những vết nông trên mặt tường để đánh dấu đó là một gian phòng phụ và một cái tủ đựng đồ. Cậu còn dặn Phù Ly nhất định phải đào theo hình dạng mình vẽ, nếu không buổi tối không cho hắn ôm đi ngủ!
Phù Ly nghe vậy thì híp mắt nhìn Thủy Thời hồi lâu, sau đó tàn ác nhéo mông cậu, xong mới lại vào hang. Chẳng qua lần này hắn không cầm dụng cụ. Hắn giương bộ vuốt thú đen kịt và cứng như dao rồi dùng lực mạnh đào lên mặt tường, thứ đất đỏ rắn chắc bị xới tung ra, rơi lộp độp.
Thủy Thời vội vàng cất da thú và đồ dùng sang một bên tránh bụi, kế tiếp lại khoác một tấm da gấu dày và – bất chấp gió tuyết – ra ngoài, đến chỗ bếp lò trên mặt đất bằng.
Bão mấy hôm nay lớn đến mức ổ sói mọi khi không dính tuyết cũng phủ một lớp trắng dày. Ngoảnh đầu nhìn lại làng sói sẽ chỉ thấy mặt nước nóng yên lặng bốc lên những cột khói trắng, còn lại đều chìm dưới bầu trời rầm rộ tuyết.
Thủy Thời nhìn thấy những dấu chân to lớn trông rất trầy trật của Vua Sói ở đằng xa. Chúng bắt đầu từ hang băng trong rừng kéo dài đến sào huyệt Vua Sói. Bên trong, đám sói con rúc vào người mẹ, mở to cặp mắt ngây dại, lẳng lặng nhìn sự vận động của cảnh sắc.
Đồng cỏ và núi rừng yên lặng. Thi thoảng, những bông tuyết lấp lánh bạc lại phản chiếu ánh nắng lấp ló trên những tầng mây, hắt ra màu sắc của cầu vồng, rồi bung tỏa xuống những ngọn cây.
Đứng trước quang cảnh ấy, Thủy Thời hít vào một hơi sâu, thầm nghĩ đây đúng là vùng đất sạch sẽ nhất, là một xứ sở từ thuở ban sơ chưa từng bị vấy bẩn. Giữa không khí rét mướt mà tinh khiết, Thủy Thời vốc một bụm tuyết, đem đun chảy trong nồi đến lúc nóng lên, thổi cho nguội bớt rồi nhấp thử. Vị dịu ngon tràn trong khoang miệng.
Sau đấy cậu nấu một nồi cháo hạt dẻ, lại nướng thêm ít khoai tây với trứng chim. Mùi thơm dụ bọn nhóc rời ổ. Vậy là chúng bất chấp cái lạnh, tất cả ùa ra dưới sự chỉ đạo của Sói Con.
Tuyết trải thành lớp thảm dày cộp trên mặt đất, đám nhỏ xếp thành hàng với Sói Con – khỏe mạnh nhất - dẫn đội. Nó nhảy nhào một cú, cả mình sói chìm trong tuyết, đám nhóc còn lại cũng làm theo, sói nào sói nấy đều chỉ nhô ra một nhúm lông đầu dựng ngược.
Thủy Thời đứng cạnh bếp lò nhìn Sói Con hì hục chạy về phía cậu, đằng sau nó còn có cả một hàng sói chưa đến lượt tắm tuyết, trông chúng cứ như thể gia tộc chuột chũi đang làm việc gì vụng trộm.
Đám nhóc con trườn như nhộng đến trước mặt Thủy Thời thì dừng lại, giũ tuyết trên lông. Gió rét lướt qua, chúng liền xúm lại quanh bếp lửa, mắt híp cả vào. Thậm chí có đứa còn nhấc chân với ý định sưởi ấm đệm thịt hồng hào đã bị lạnh cóng.
Thủy Thời tươi cười chèn thêm củi, rồi lại dùng một tấm lông cừu rộng quấn quanh đám sói con, để chúng hướng mặt vào bếp lửa. Bộ lông của chúng được lửa nhuộm lên một màu cam vàng ấm áp.
Bên kia Phù Ly đang đào phòng, bên này Thủy Thời không có việc gì làm, đành ngồi xổm bên áo da gấu, đập trứng nướng, bửa thành nhiều miếng rồi lần lượt đút cho bọn sói con cứ liên tục kêu rừ rừ. Ăn xong, chúng còn muốn liếm luôn cả ngón tay dính trứng của cậu.
Bầy sói ăn được – thậm chí là rất thích một số đồ ăn chín, nhưng Phù Ly thì không giống thế. Hắn chỉ ưa thịt sống, vậy nên Thủy Thời lấy miếng đùi dê Vua Sói đưa ra, dùng dao xẻ thành khối, nhúng vào nước ấm giã đông rồi gọi hắn qua ăn.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
"Nghỉ ngơi tí, lại đây ăn nào Phù Ly!"
Nghe tiếng gọi, Phù Ly dính đầy đất bụi bước ra khỏi hang rồi giũ mạnh cơ thể, sau đó đến ngồi trước bếp, nhận miếng đùi dê đã được cắt miếng, giã đông sẵn và cúi đầu ăn hết.
Đợi hắn ăn xong, Thủy Thời lại dùng khăn trần nước nóng lau mặt cho hắn. Phù Ly trông giống hệt đám nhóc con, ngồi dưới đất, cả người hắt ra vầng sáng ấm vui vẻ, hắn ngửa đầu nhìn thú cái dịu dàng. Thủy Thời lau má Phù Ly xong thì không nhịn được cúi đầu thơm hắn, mà hắn thì được voi đòi tiên, xoắn lấy đòi âu yếm cậu.
Thủy Thời đẩy hắn ra, cười nói, "Ha, em chỉ thơm chỗ nào sạch sẽ thôi, anh mau tránh ra nào!"
Phù Ly nghe hiểu. Hắn nhếch nhẹ khóe môi, cánh tay mạnh mẽ của hắn bế xốc nhãi con dám quyến rũ người ta linh tinh lên và lao vút vào hồ nước nóng ở lưng chừng núi.
Rào, cả hai người đều ướt nhẹp. Phù Ly ngụp xuống nước, cọ rửa sạch sẽ xong lại ngoi lên, hắn thở ra khí nóng, cơ thể hừng hực của hắn trùm lên cơ thể Thủy Thời.
Giọt nước lăn dài trên lồng ngực phập phồng kịch liệt, cặp mắt vàng ánh lên sự hung tàn và hiểm hóc. Phù Ly nắm bàn tay mềm mại của người đối diện, tỏ ý bảo bé thú cái mau nhìn, giờ đây toàn thân mình đều sạch sẽ...
*
Gần ổ sói, củi trong bếp đã bị ngọn lửa rừng rực thiêu thành tro bụi, chỉ còn sót lại một luồng hơi nóng râm ran tại vị trí trung tâm, đủ cho nó kéo dài chút hơi tàn để chờ đến đợt cháy lớn tiếp theo đó.
Mấy đứa nhóc ăn no căng rốn, mình phủ da lông, bên cạnh có bếp lửa, mọi điều kiện đều hoàn hảo cho chúng đánh một giấc đã đời. Khi lửa tắt, chúng bị sói mẹ liếm tỉnh, lối đi được Sói Con vất vả tạo ra đã bị tuyết phủ kín kẽ, không còn dấu vết. Đám nhóc liền bám gót sói mẹ, giẫm lên giấu chân to lớn của bà và trở về hang động ấm áp, tiếp tục cuộc sống vô tư của chúng.
Công trình "trùng tu" mất thêm một ngày để hoàn thành. Hôm sau, Thủy Thời nhìn gian phòng phụ với chiếc tủ âm tường được đào ngay ngắn trên vách tường thì rất hài lòng, cơn đau nhức về thể xác xem ra đã được báo đáp.
Cậu xếp đồ rồi trải những tấm da thú còn thừa xuống đất làm thảm, có tấm được dùng đinh gỗ ghim lên tường, như vậy hang sạch sẽ hơn hẳn, bớt được bao nhiêu là bụi bặm.
Trận tuyết lớn cuối cùng kết thúc, Phù Ly dẫn bầy xuống núi. Trong tâm thế cẩn thận tuyết lở, họ cần phải tuần tra xem Đông Sơn có kẻ vùng ngoài xâm nhập không, bên cạnh đấy, họ cũng cần con mồi mới sau mấy ngày nghỉ săn bắt.
Thủy Thời đã quen dần với cuộc sống giữa bầy sói. Trong thời đại thiếu thốn đủ đường như bây giờ, sống ở làng hay trong ổ sói không khác nhau nhiều, chỉ đơn giản là thay đổi hàng xóm mà thôi.
Cậu có rất nhiều hạt giống, chờ xuân đến sẽ gieo trước rừng cây. Cậu có cả mấy đứa "ngỗng xám" đang lớn dở, đợi chúng trưởng thành là có thể lấy trứng.
Lại nói đến mấy đứa nhóc này, hôm đầu tuyết rơi cậu đã hớt hải chạy đi xem vì sợ chúng chết cóng. Nhưng khi ngó vào bụi cỏ bí mật nuôi chúng, cậu đã phải sững sờ. Trong ổ từ đâu ra một con ngỗng hoang to lớn màu trắng, nó dùng cánh bao kín đám chim non tội nghiệp, thi thoảng lại mớm ăn cho chúng.
Thủy Thời không biết họ ngỗng hoang nọ sinh sống trong rừng rậm Đông Sơn, thích chiếm tổ của các loài chim khác, đẻ trứng xong thì nuôi luôn cả thảy cùng với con của con chim cũ.
Bây giờ cậu chỉ cho rằng nó thuộc cùng loài với đám chim non, tới cho ăn vì bỗng nảy sinh tình mẫu tử. Chẳng qua về sau Thủy Thời phát hiện chú chim mới đến là chim đực, chà, có thể là nó có đam mê đặc thù gì đấy.
Theo thời gian, phạm vi hoạt động của Thủy Thời cũng dần mở rộng. Cậu không ngừng thăm dò khu vực xung quanh hang sói, làm quen với sinh vật và cảnh quan nơi này.
Ban đầu, cậu bị hiến tế đến Đông Sơn thần bí mà rộng lớn, chỉ biết cúi đầu rụt cổ sống được ngày nào hay ngày ấy. Mà hôm nay, nơi đây đã trở thành nhà của cậu, muông thú là láng giềng, núi rừng là chiến lũy.
Danh Sách Chương: