Khi nói hai tiếng “cả đời” này với Hoàng Phủ Minh Phong, Cố Tịch Hy cũng không nhìn thấu được tâm tư của mình, rốt cục là nàng dùng cảm xúc gì để bật ra thanh âm ấy.
Có lẽ là vì nghĩa vụ, nàng gả cho hắn, làm đích thê của hắn, số phận đã định sẵn cả đời phải cùng hắn sống đồng tịch đồng sàng, thác đồng quan đồng quách. Với cả, làm gì có chuyện một nữ nhân không ao ước được chung chung thủy thủy với người mình yêu một đời.
Người mình yêu…? Cố Tịch Hy bất giác cắn chặt môi mình, vành tai hơi phiếm hồng. Có lẽ không tới chuyện yêu, là ngưỡng mộ, là ước vọng trong lòng mà thôi.
Hoàng Phủ Minh Phong đưa tay chạm khẽ lọn tóc mai áp sát gương mặt trái xoan thanh tú của nàng, giọng nói nhẹ nhàng, như thể tùy ý bâng quơ:
“Vậy ta hy vọng, thái tử phi nói được làm được, ghi nhớ lời nàng đã nói.”
Nhưng Cố Tịch Hy lại tự cảm giác lời kia rất có trọng lượng, nghiêm túc mà đặt vào lòng:
“Vâng, thần thiếp tuyệt đối ghi nhớ.”
Sau này khi ngồi nghĩ lại, nàng phải bất giác bật cười. Người ta hứa bên nhau trọn đời đều là tay vòng tay, đầu tựa đầu, nói mấy lời ngọt ngào như mật, thề thốt giao bôi. Còn nàng và hắn, cũng là hứa hẹn, nhưng sao rất kỳ quặc, lạ đời…
Không phải ở hoàng cung, Hoàng Phủ Minh Phong cũng không cần phải dậy quá sớm để thượng triều, Cố Tịch Hy cũng biết như thế, tự buông thả bản thân một chút, không cắn răng thức dậy khi phía Đông còn chưa hửng sáng.
Khoảnh khắc đầu tiên nàng mở mắt ra, phát hiện Hoàng Phủ Minh Phong vẫn còn nằm bên cạnh, hơn nữa, cánh tay của hắn vậy mà đang đặt dưới đầu của nàng, còn nàng thì ghé sát đầu mình vào lồng ngực vững chãi kia. Chả trách bản thân lại ngủ ngon như vậy…
Ánh nắng đầu ngày xuyên qua mấy thanh tre nứa phủ trên ô cửa sổ, mơn trớn nơi mấy đường nét hoàn mỹ trên gương mặt hắn, khiến Cố Tịch Hy thất thần, lại ngơ ngẩn nhìn. Nàng khẽ mỉm cười, đột nhiên cảm thấy lòng dâng lên phong vị thỏa mãn.
Thật ra với nàng, viên mãn chẳng qua là mỗi ngày thức giấc, có thể nhìn thấy người mình để tâm, cùng nắm tay bước qua xuân hoa thu nguyệt, đến ngày tóc bạc, da mồi, vẫn có nhau…
Hoàng Phủ Minh Phong bất chợt lên tiếng vào thời khắc nàng không ngờ tới:
“Ta không phải mấy bảo vật bị cướp kia, thái tử phi không cần chăm chăm nhìn như vậy.”
Cố Tịch Hy giật mình, theo phản xạ liền ngồi bật dậy, Hoàng Phủ Minh Phong cũng đồng thời mở mắt.
Nàng không biết phản ứng như thế nào, chỉ có thể lúng túng hỏi:
“Điện hạ dậy rồi ạ?”
Vô tri đến thế là cùng…
Nàng tự trách bản thân rồi nhanh chóng leo xuống giường. Lý công công và Trữ Nhi vốn đã đợi sẵn bên ngoài, nghe thấy tiếng động liền biết chủ nhân đã dậy, lập tức tiến vào.
So với cung trang rườm rà, nặng nề lắm tiểu tiết, y phục khi xuất cung nhẹ nhàng, thoải mái hơn mấy phần. Vẫn giữ được phong cách cao quý của nhà đế vương, nhưng dễ dàng di chuyển, cử động, cách thức mặc vào, tháo ra cũng trở nên đơn giản, dễ dàng.
Lý công công hầu hạ Hoàng Phủ Minh Phong, Trữ Nhi hầu hạ Cố Tịch Hy, rất nhanh đã hoàn tất, cả hai cùng nhau rời phòng, đến nơi Quách Toàn chuẩn bị sẵn bữa sáng.
Quách Nhậm Linh không xuất hiện, Cố Tịch Hy âm thầm phỏng đoán nàng ta đã bị nghĩa phụ mình nhốt vào khuê phòng. Có lẽ như lời ông ta nói, giữ lại bên mình dạy dỗ thêm vài năm, sau đợi một vị vương tôn quý tộc nào đó xuất hành đến Tây Quan, tiếp tục một màn múa lay động lòng người.
Nàng có chút cảm khái, nữ nhân, dù tốt đẹp hay xấu xí, cao quý hay bần tiện, đến cuối cùng vẫn không bao giờ có quyền làm chủ cuộc đời mình.
Đều là một lá đài bi, dãi nắng, dầm sương, mặc người mân mó.
Hoàng Phủ Miên Khang lại tiếp tục lôi Hoàng Phủ Minh Phong đi uống rượu. Nói là uống rượu, thực chất chính là đi bàn chuyện về Lũng Nham. Hơn nữa, Cố Tịch Hy còn biết bọn họ sẽ bàn những chuyện không muốn người ngoài nghe được. Cho nên thay vì nhiệt tình rủ rê như hôm qua, Hoàng Phủ Miên Khang hôm nay chỉ nhìn nàng, cười tươi rói:
“Đệ đệ cáo lui.”
Hoàng Phủ Minh Phong cũng chỉ nhìn nàng một cái rồi xoay bước.
Cố Tịch Hy cũng không có tư chất tò mò, cùng với Trữ Nhi trở về phòng.
Đến đầu buổi chiều, khi nàng đang ngồi rỗi rãi tay chân, tùy ý lấy một cuộn vải nhỏ ra làm túi phút, một hắc giáp quân tiến vào thông báo, thái tử truyền lệnh đoàn người sẽ di chuyển đến Lũng Nham trong hôm nay, trước khi mặt trời xuống núi.
Cố Tịch Hy nhíu mày:
“Không phải nói ngày mai sao? Hơn nữa, tại sao phải xuất hành vào trời tối, như vậy sẽ nguy hiểm.”
Nàng biết chuyện muốn tới Lũng Nham thì phải băng rừng, hơn nữa khu rừng ấy còn có một tên gọi khác đậm chất tâm linh là Rừng xương trắng.
Hắc giáp quân cung kính cúi đầu:
“Thuộc hạ không biết, Đó là ý của thái tử ạ.”
Cố Tịch Hy gật đầu, tự biết không thể nói gì thêm.
Thật ra đi hay ở với nàng vốn không quan trọng, hai ngày một đêm nghỉ ngơi ở đây hoàn toàn đủ để nàng khôi phục sức lực. Chỉ là Hoàng Phủ Minh Phong không có thói quen nói hai lời, càng không dễ có thể nói hai lời, bất chợt truyền lệnh khởi hành, nàng tin chắc là có lý do gấp gáp.
Khi hắc giáp quân đã lui ra, Cố Tịch Hy cùng với Trữ Nhi thu dọn hành lý, khi nhìn đến cái giường nho nhỏ, nàng lại có chút nấn ná. Đêm qua ngủ ngon, đúng là giường chật thì ấm…
Không còn là cảnh sắc Tây Quan sơn cước hữu tình. Nàng chợt có linh cảm rất mạnh mẽ, Lũng Nham kia, sẽ kéo theo một trận cuồng phong bão táp.
Danh Sách Chương: