“Ai?”
Hoàng Phủ Minh Phong tựa có hậu nhãn, một phen quay đầu, ngay lập tức một hòn sỏi bắn ra từ tay hắn, lực đạo đẩy đi tưởng chừng như xé gió.
Cố Tịch Hy sững người, nhưng chớp mắt liền phải lách người tránh đi, bằng không hòn sỏi kia khi đi đúng quỹ đạo, chỉ một khoảnh khắc không tránh kịp, xương yết hầu của nàng chắc chắn sẽ gãy lìa.
Hoàng Phủ Minh Phong sau khi tấn công cũng ngay lập tức nhận ra là nàng, lại không còn kịp thu tay về. Hắn thoảng sững sờ, lại như thở phào khi thấy nữ nhân này thân thủ không tệ, một phen lách người liền có thể tránh được.
Hắn hình như nhớ ra, Hoàng Phủ Miên Khang có nói, y phát hiện nàng ta có võ công, hơn nữa còn là loại võ khá đặc biệt.
Cố Tịch Hy vừa thoát một mạng, liền lập tức đưa tay ra phía trước theo bản năng, đồng thời kêu lên:
“Điện hạ, là thiếp!”
Hoàng Phủ Minh Phong sau khi thấy nàng không sao, mới cau mày một cái:
“Sao nàng lại ở đây?”
Sao mình lại ở đây…?
Cố Tịch Hy chưng hửng, có hơi luống cuống. Không thể nói vì Tát Lạt kia ném cho nàng một mẩu giấy, nàng liền tinh thần hoảng loạn đốt đuốc mò ra đây.
Nàng mím môi, cuối cùng nói ra thứ lý do gượng gạo nhất:
“Thiếp… thiếp đi dạo, không khéo bị lạc!”
Lời này đến kẻ ngốc cũng không tin được.
Bên trong tri huyện phủ có một tiểu ngự viên, tuy không sánh được với vườn ngự uyển trong cung, nhưng nói chung vẫn có vài loại hoa thơm cỏ lạ. Nàng không ở trong đó, đêm hôm khuya khoắt chạy ra đây để ngắm những tán tràm hoa phơ phất như quỷ hồn thế này…
Hoàng Phủ Minh Phong không phải kẻ ngốc, nhưng hắn lại không phản ứng, cũng không hề có vẻ muốn vạch trần nàng.
Hắn vẫn ngồi trên phiến đá, ánh mắt đăm đăm vào đâu đó một hồi lâu. Đến một khắc, hắn quay lại nói với nàng:
“Nàng qua đây.”
Cố Tịch Hy buông thân cây mình vẫn đang bám cứng, lò dò bước qua, tay không ngừng níu chặc tà áo choàng. Nếu chẳng may bị gió cuốn tung lên, để lộ bên trong là một thanh Tàn Hồng kiếm, nàng không tin mình sẽ lại tiếp tục không biết sượng mồm mà nói rằng mình đi dạo nhưng sợ gặp thổ phỉ…
Nàng tiến tới cạnh tảng đá, e dè ngước mắt.
Hoàng Phủ Minh Phong như thuận tay, vỗ vỗ lên khoảng trống bên cạnh:
“Lên đây!”
Tảng đá khá cao, nàng vừa nhổm người muốn trèo thì cổ tay đã bị hắn tóm lấy, hắn một tay níu nàng, một tay vòng qua eo nàng, cứ vậy đặt nàng xuống bên cạnh dễ như đặt một quyển sách xuống bàn.
Mây có vẻ tan đi đôi chút, ánh trăng vẫn không tròn nhưng đã sáng hơn.
Nàng cúi đầu nhìn vò rượu đã cạn trong tay hắn. Hắn uống hết cả vò, vậy mà tinh thần vẫn rất tỉnh táo. Đột nhiên, nàng nhớ một câu thơ mình từng học thuở vỡ lòng: Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu…
Cõi lòng Cố Tịch Hy, lại một phen trào lên chua xót.
Thật sự là Hoàng Phủ Bắc Trì kia giết Trần Chiêu Thủy ở đây sao?
Nghĩ đến đây, Cố Tịch Hy lại có hơi hoang mang mà nhìn Hoàng Phủ Minh Phong. Ở góc nghiêng, gương mặt hắn càng góc cạnh, càng lạnh lùng. Nàng cảm thấy rất lạ, rõ là biểu tình trên dung mạo kia rất bất động, nhưng vẫn cứ khiến người ta nhìn ra một nỗi buồn phảng phất.
Hoặc cũng có thể, chẳng có người ta nào cả, chỉ có Cố Tịch Hy nàng cảm nhận như vậy.
Vì trước hắn, trước Trần Chiêu Thủy, nàng ôm một lòng áy náy. Rõ là nàng không quen Hoàng Phủ Bắc Trì, cũng không phải Trường Ý Đan, nhưng nỗi áy náy kia vẫn mơ hồ hiện hữu, khiến nàng bứt rứt.
Như thể khi mang ba chữ Trường Ý Đan trên người, đang tựa hồ đã mắc nợ bọn họ.
Vậy, hắn có hận nàng không? Câu hỏi này đã sắp bén rễ vào tim Cố Tịch Hy, kể từ khi nàng biết Trần Chiêu Thủy kia từng tồn tại.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Minh Phong bật hỏi:
“Nàng biết nàng ấy không?”
Cố Tịch Hy mím môi, có thể cảm giác được lồng ngực mình đang từng khắc một thu lại.
Nàng gật đầu:
“Vâng.”
Hoàng Phủ Minh Phong cười nhạt, không quay sang nhìn nàng, ánh mắt vẫn chăm chăm về phía mặt sông rộng lớn:
“Nàng biết những gì?”
Cố Tịch Hy âm thầm thu chặc nắm tay, ép bản thân mình bình tĩnh, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng:
“Điện hạ muốn thần thiếp biết những gì, thần thiếp sẽ biết những ấy.”
Nếu hắn muốn nàng biết vì ai mà Trần Chiêu Thủy phải chết, nàng sẽ biết. Hắn muốn nàng không biết, nàng nguyện cả đời này vô tri.
Lại là một khoảng không gian thinh lặng, tiếng gió thồi vần trong tán lá cây, không đủ náo động hai con người đang đeo đuổi quá nhiều xúc cảm.
Thật ra, Cố Tịch Hy có rất nhiều lời muốn nói với Hoàng Phủ Minh Phong.
Nàng muốn nói, thật ra Trần Chiêu Thủy yêu hắn như vậy, nếu nàng ấy có thiêng, chắc chắn bây giờ đang ở một nơi ấm áp nào đó trông hắn, âm thầm dâng tặng cho hắn hạnh phúc. Vậy nên, hắn không cần bi thương.
Nàng muốn nói, thật ra nàng ngưỡng mộ tình yêu giữa hai người bọn họ biết nhường nào. Có thể yêu trong sáng, không toan tính, không dối lừa, có thể hiến dâng tất cả vì nhau. Nàng càng ngưỡng mộ Trần Chiêu Thủy quật cường, vì con đường của hắn, có thể mang cả thân mình ra làm của hiến tế.
Nàng muốn nói, thật ra, nàng cũng có máu có thịt, cũng rất khao khát được yêu. Nàng thừa nhận, bản thân đối với hắn không thể so bì được với Trần Chiêu Thủy, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không tính kế hại hắn, vì hắn là phu quân của nàng. Vậy nên… hắn không cần cho nàng quá nhiều, cho một ít, một phần nhỏ mọn nhất trong khối tình cảm mà hắn dành cho Trần Chiêu Thủy thôi, nàng cũng sẽ vô cùng cảm tạ.
Nhưng mà… bất lực quá.
Những lời máu thịt kia chưa kịp thốt ra đã nghẹn bứ nơi cuống họng. Trong tư cách Cố Tịch Hy, nàng không có quyền hạn được nói, trong tư cách Trường Ý Đan, nàng lại chẳng có mặt mũi để nói.
Trong lúc Cố Tịch Hy còn đang quay cuồng, Hoàng Phủ Minh Phong đột nhiên thấp giọng:
“Bỏ đi, không nhắc nàng ấy nữa.”
Nhưng mặt sông đang động, gió đang thổi, không nhắc, không có nghĩa là cố nhân không hiện hữu.
Nàng vừa quay sang nhìn hắn, lại bỗng nghe một âm thanh rất khẽ vùn vụt sau lưng. Vừa dợm muốn quay lại xem xét, Hoàng Phủ Minh Phong đã ghì chặc lấy lưng nàng ấn xuống.
Có thứ gì đó đang lao vun vút trên đầu nàng.
Danh Sách Chương: