Cố Tịch Hy chưa bao giờ cảm thấy nhiều năm lăn lộn sống giữa nhân gian của mình hóa ra lại hữu ích như lúc này. Nàng không hề toàn năng, nhưng cái gì cũng biết một chút, phần do Cố sư phụ dạy, phần do học lỏm từ người này kẻ nọ, cuối cùng thành một kẻ không giỏi giang hơn người, nhưng thả vào đâu cũng có thể sống.
Lần kia, là ở nơi đầu tiên nàng làm thuê sau khi Cố sư phụ và Cố sư mẫu mất, đó là ngôi nhà của một người phú thương họ Vạn, thân hình béo tròn, sống vì hai lẽ, gia đình và tiền bạc. Đại thiếu gia nhà họ Vạn ấy trong một lần rong đùa cùng đám bạn đã bị nhiễm vào thân một loại độc tính nào đó, toàn thân chuyển sang một màu đen xám, đại phu nức tiếng gần xa đều lắc đầu chạy mặt.
Ngay giữa lúc hậu sự cũng sắp tính xong thì bỗng một lão y phu xuất hiện, lão bảo gia nhân vào rừng tìm một loại lá màu rêu, trên gân lá tẻ thành hình bát quái, tìm xong thì mang về giã ra thành nước cho người bệnh uống. Không có mấy ai tin cách này thật sự hữu hiệu, kết cục lại không dám tin Vạn đại thiếu gia có thể thật sự từ cửa tử trở về.
Cố Tịch Hy cảm thấy loại lá đó quả thực quá thần kỳ, khi lão y phu quay về liền đứng chặn ngay bậc cửa, muốn hỏi về nó.
Lão cười, đáp rằng đó là lá Bát Cân. Thật ra không phải thần dược, chỉ là có thể làm lưu thông những chỗ tắc nghẽn, giúp cho thuốc của mấy đại phu kia có thể đến được nơi cần đến, người mới có thể được cứu sống. Bát Cân cũng có tác dụng hạn chế tối đa sự di chuyển của luồng độc, trong lúc cấp bách có thể kéo dài đợi người đến cứu.
Nhưng mà lá Bác Cân chỉ mọc ở gốc cây thấp, ở nơi ẩm ướt quanh năm, nó mọc thấp hơn cả cỏ, dễ bị con người bỏ quên, hoặc cơ may được trông thấy thì cũng không có mấy người biết đến công dụng thật sự.
Mà Cố Tịch Hy lúc này đang vừa đốt đuốc, vừa huơ nhánh cây trong tay, ôm theo hy vọng có thể tìm ra được thứ là Bác Cân đó ở đây. Lũng Nham này tuy quái dị, nhưng không khí quả thật ẩm ướt, lúc nãy khi dìu Hoàng Phủ Minh Phong, nàng cũng quan sát thấy rừng thâm có nhiều câu tán thấp, trong lòng không khỏi nuôi chút ước vọng.
Lá kia tuy không phải thần dược, nhưng cũng có thể thật sự giúp cho độc thôi lan rộng. Cố Tịch Hy không có lòng tin lắm vào nút buộc cố định kia của mình. Kề từ thời điểm Hoàng Phủ Minh Phong bị trúng tên cho tới khi nàng phát hiện mũi tên ấy có độc kéo dài một quãng rất xa, bằng thời gian hai người trôi từ thượng nguồn xuống hạ nguồn, bảy tám phần nút buộc ấy chỉ có tác dụng chống chịu, không thể ngăn nổi độc nữa.
Người nàng vẫn chưa khô, đi giữa rừng khuya thật sự lạnh đến mức tê tái.
Cố Tịch Hy thầm than trời, hình như thân thể này hưởng vinh hoa phú quý thành quen, nhất thời quay về không gian gian khổ này lại thành không quen. Nàng trước kia cũng từng kiếm củi, giữa đường bị lạc, đến khi trời sụp tối cũng chưa tìm được đường ra, kết quả cũng là chui vào một cái hang, ngủ qua một đêm lạnh cóng.
Rừng đêm tối đen như mực, ngọn đuốc le lói trong tay không đủ chiếu sáng hết tầm nhìn. Cố Tịch Hy giẫm phải một bãi đá chông chênh, ngơ ngẩn liền sẩy chân, ngã đập lưng xuống đá. Eo nàng cũng bị một nhánh cây khô không biết chìa ra ở đâu chọc vào, đau đến ứa nước mắt sống.
Lúc này Cố Tịch Hy không phát hiện, cũng không có tâm trí phát hiện eo mình tiếp tục xuất hiện một vết thương sông sâu không nông.
Nhất là khi lúc này, trong lúc vừa tự mắng mình hậu đậu, vừa nghiến răng đứng dậy, nàng đã phát hiện ra lá Bác Cân nằm ở hốc cây, ngay cạnh bãi đá nơi nàng vừa ngã.
Cố Tịch Hy chớp chớp mắt, dí đuốc vào sát đám lá, khi xác nhận mình không nhìn lầm mới nở ra một nụ cười. Coi như té một cú đau điếng cũng đáng!
Hoàng Phủ Minh Phong nghe thấy tiếng động ngoài cửa hang, cơ thể đang nặng trì, đau đến mức không thể không cau mày, đột nhiên lại có chút khẩn trương. Cố Tịch Hy phóng qua đống lửa bồi trước cửa hang, nhào tới bên cạnh hắn, lại chìa ra vài ba chiếc lá màu rêu đã rửa sạch qua bởi nước sông Bạc.
Khi ấn lá xuống nước, Cố Tịch Hy bỗng dưng nhớ tới Trần Chiêu Thủy tuẫn mình trên dòng sông này, một lời thỉnh cầu bất giác lóe lên. Trần cô nương, nếu cô thật sự linh thiêng, hãy che chở cho điện hạ…
“Điện hạ, chàng nuốt lá này đi!”
Hắn khẽ cau mày thay cho lời thắc mắc.
Cố Tịch Hy chách lưỡi một cái, không để tâm bản thân mình lúc này không còn chút hình tượng thục nữ lễ độ thường thấy nào:
“Ài, thiếp không hại chàng đâu!” Rồi nàng qua loa nói cho hắn hiểu lá Bác Cân có công dụng gì.
Là nàng băng rừng đi tìm thứ lá này cho hắn?
Cố Tịch Hy vốn tưởng bản thân phải nhọc công thêm một phen nữa để thuyết phục Hoàng Phủ Minh Phong nuốt lá. Vì dù sao hắn cũng là người đặc biệt, sao có thể tùy ý nuốt một thứ lá không rõ từ đâu ra.
Nhưng hắn lại cứ vậy mà ngoan ngoãn cho lá vào miệng, không có nghi ngờ gì. Cố Tịch Hy sau khoảnh khắc bất ngờ thì vội đưa tay vuốt ngực giúp hắn, lại hỏi:
“Điện hạ khát không?”
Lúc rửa lá, nàng cũng tiện thể lấy ít nước đựng trong lá to cuốn tròn.
Hoàng Phủ Minh Phong ánh mắt nửa khắc cũng không rời khỏi Cố Tịch Hy, nhìn nàng quay qua bưng lấy một cái lá to đựng ngập nước giơ ra trước mặt hắn.
Hắn cảm thấy, đây mới chín là dáng vẻ thật sự của nàng. Có lẽ là không quá tôn quý, không quá đoan trang, nhưng kiên cường, phóng khoáng, hơn nữa còn rất trong sáng, chân thành.
Khi từ ngoài quay về, trên mặt nàng xuất hiện thêm nhiều vết xước của cành cây cà vào, một bên mu bàn tay cũng bị tróc da, vừa nhìn là biết do cọ xát với một mặt phẳng cứng nào đó khi bị ngã. Cả cái eo nhỏ kia, lớp áo trắng vốn đã không còn sạch sẽ xuất hiện một màu đỏ nho nhỏ, xem ra không nặng, nhưng vẫn đang rỉ máu.
Nữ nhân này, sao lại khiến hắn vừa xót xa, vừa ấm áp như thế?
Có khoảnh khắc bất chợt nào đó, Hoàng Phủ Minh Phong xuất hiện ý nghĩ, sự hiện diện của nàng thật tốt…
Danh Sách Chương: