Phương Thời Ân sạc đầy máy chơi game sau đó trịnh trọng tắt máy, rồi đặt vào một cái hộp, bên cạnh máy chơi game là chiếc nhẫn kim cương lớn tỏa ra ánh sáng chói lóa. Trước khi đóng hộp cậu nhìn vào lần cuối cùng, thầm thở dài một hơi rồi đóng nắp lại.
Cuộc phiêu lưu ảo của cậu đến đây là kết thúc, cho dù có tự do, vui vẻ, thoải mái và giàu có đến đâu trong trò chơi cuối cùng vẫn phải quay trở lại thực tế.
Sau khi hoàn thành thủ tục học ngoại trú, cậu chính thức quay trở lại trường học.
Đôi khi cậu không có tiết học vào buổi chiều, hoặc thỉnh thoảng buổi chiều chỉ có một tiết học, Tô Chấp Duật bận rộn ở công ty lại không thể dành thời gian đón cậu mãi, nên hắn đưa thêm cho cậu một khoản tiền đi xe để cậu tự bắt taxi về sau khi tan học.
Bởi vậy tiền tiêu vặt hàng tháng của cậu đã tăng lên thành 19 triệu.
Trở về trường học được hai tuần, cuộc sống của cậu dường như cũng đã trở lại đúng quỹ đạo. Nhưng do nghỉ học quá lâu, cộng thêm việc phải uống một số loại thuốc nên hiện tại Phương Thời Ân cần ngủ tới mười mấy tiếng mỗi ngày, trí nhớ cũng không được tốt lắm khiến cậu có phần không theo kịp tiến độ. Ngay cả khi Lục Tiêu đã tốt bụng giúp cậu chép bài trong lúc cậu nghỉ học, mỗi lần cậu mở ra xem chỉ được mười phút đã thấy mệt rã rời.
Cứ thế mỗi lần đến tiết thực hành, cậu vừa thao tác vừa quên mất bước tiếp theo là nên cho thêm nước hay thêm bột mì, phải lấy lại vở ghi chép ra xem lại, làm tới làm lui không những chậm chạp mà còn thường xuyên mắc lỗi.
Cũng may giảng viên hiểu rõ tình hình của cậu sinh viên đã nghỉ học hơn một tháng này, nên cũng không quá khắc khe mà chỉ nhờ các bạn xung quanh giúp đỡ và nhắc nhở nhiều hơn.
Hôm nay là một tiết học bài mới, học cách làm nhiều loại bánh quy.
Sau khi học lý thuyết ban đầu xong, vô tiết thực hành vì là lần đầu làm nên có rất nhiều bạn làm hỏng. Thùng rác trong phòng thực hành chất đầy những sản phẩm bị cháy đen trong lò nướng hoặc bị hỏng của các bạn học, những thứ trông không mấy ngon miệng phần lớn bị mọi người chọn vứt đi.
Phương Thời Ân nhìn thấy các bạn đều làm như vậy, nhìn sang những sản phẩm thất bại trong khay nướng của mình bỗng do dự rất lâu.
"Đây là cái gì vậy?"
Tô Chấp Duật tan làm về nhà nhìn thấy cái túi nilon trên bàn trà, thuận miệng hỏi.
Phương Thời Ân nghe thấy câu hỏi của hắn, lập tức đặt chiếc điều khiển từ xa của tivi trong tay xuống. Cậu mở túi nilon ra rồi đi đến gần trước mặt Tô Chấp Duật, bàn tay cầm một miếng bánh quy đưa đến trước mặt hắn.
"Đây là bánh quy em nướng đấy, anh có muốn nếm thử không?"
Vẻ mặt của hắn không có biểu cảm gì khi nhìn thấy ngón trỏ và ngón cái của Phương Thời Ân cầm một chiếc bánh quy không rõ hình dạng, màu sắc hòa trộn giữa vàng đất và nâu đỏ, mùi hương cũng hơi khó để miêu tả chính xác.
Cậu đưa miếng bánh quy về phía trước, miếng bánh đã chạm vào đôi môi mỏng của hắn.
Tô Chấp Duật hé miệng, cắn miếng bánh quy vào miệng.
Đầu tiên là một vị đắng, sau đó là vị ngọt gắt lan toả. Hắn sắp không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, nhưng khi cúi đầu xuống lại nhìn thấy Phương Thời Ân đang ngẩng đầu lên nhìn mình với vẻ hồi hộp xen lẫn mong đợi.
Dù sao đây cũng là do cậu tự tay làm, hơn nữa còn chủ động mời hắn ăn chứ không có gì ác ý, huống chi Phương Thời Ân bây giờ còn đang yếu đuối như vậy. Nếu có thể Tô Chấp Duật rất mong cậu có thể khỏe mạnh, dù là món hàng mà hắn đã bỏ ra một số tiền lớn mua, chưa chơi đủ thì hàng đã hỏng đúng là rất đáng tiếc.
Tay cậu đã bám vào cánh tay của hắn, vội vàng hỏi: "Thế nào?"
Tô Chấp Duật suy nghĩ một hồi vẫn quyết định không làm tổn thương đến Phương Thời Ân vốn đã yếu đuối, trước khi bước về phía máy lọc nước lấy nước hắn mở miệng nói với thái độ rất thận trọng, giọng nói cũng cố gắng không tỏ ra quá qua loa: "Cũng ngon."
Cậu lập tức cảm thấy tự tin hơn hẳn, lại lục lọi trong túi nilon tìm ra một cái gì đó cuối cùng cũng có vẻ giống bánh quy, một lần nữa giới thiệu với hắn: "Anh nếm thử miếng này nữa đi, đây là vị chanh bạc hà "
Bước chân của Tô Chấp Duật đang hướng về phía máy lọc nước khựng lại, bất lực mở miệng nuốt miếng bánh quy xuống, một vị chua xộc thẳng vào đầu khiến lưỡi hắn thấy chát đến tê dại.
Thế mà Phương Thời Ân vẫn chưa chịu từ bỏ, cậu lại đưa tay vào túi nilon: "Ở đây còn có vị nam việt quất nữa, nếu biết anh thích ăn em đã mang hết về rồi, em còn vứt mấy cái..."
Bàn tay của cậu lục lọi được một nửa đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, Phương Thời Ân ngẩng đầu lên thấy Tô Chấp Duật nhìn mình, mở miệng nói: "Được rồi, đồ ăn anh gọi đã đến rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, những cái bánh quy này anh sẽ giúp em cất đi."
Sự chú ý của cậu nhanh chóng bị dời đi: "Thật không, hôm nay anh gọi món gì, có gọi cá không?"
Tô Chấp Duật nhanh tay lấy túi nilon trên bàn đi, rồi trả lời: "Có gọi, tối qua em đã nói rồi mà?"
Những chiếc bánh quy nướng được cho vào tủ lạnh, Tô Chấp Duật cũng không lén vứt chúng bỏ, đợi đến khi những chiếc bánh quy đó cứng như đá mới bị hắn không chút áy náy lén vứt đi.
Kể từ đó, các bạn học của Phương Thời Ân thường xuyên nhìn thấy trong lớp có một cậu bạn thường xuyên đi học bằng xe Maybach. Chưa vào khai giảng được bao lâu cậu bạn đó nghỉ học một hơn tháng, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng như thể chẳng thấy ai vừa mắt. Khi các bạn học khác vứt bỏ những thứ bị giáo viên chấm điểm không đạt, chỉ có một mình cậu ta chọn lựa trong đống tác phẩm không đạt của mình như không đành lòng vứt đi.
Sau này bọn họ được biết từ Lục Tiêu, Phương Thời Ân làm vậy là vì anh trai mình rất thích ăn nên muốn mang về cho anh trai.
Ngày mùng một Tết dương lịch rơi vào ngày thứ hai, kéo theo cả cuối tuần nên được nghỉ tổng cộng ba ngày, kỳ nghỉ không dài mà Lục Tiêu cũng không giành được vé về nhà nên vẫn ở lại trường.
Trước kỳ nghỉ lễ ai ai cũng cảm thấy phấn khích, sau khi tan học Phương Thời Ân không thể cưỡng lại lời mời nhiệt tình của Lục Tiêu cùng cậu ấy đi lên xe buýt chơi.
Lúc 6 giờ 50 tối, Tô Chấp Duật hiếm hoi không phải làm thêm giờ, hắn nhìn vào video ghi hình ở nhà trên điện thoại, đến 7 giờ vẫn không thấy bóng dáng của cậu đâu.
Hắn nhớ mang máng là chiều nay cậu đã kết thúc buổi học lúc 4 giờ rưỡi, không có lý do gì mà đến giờ này vẫn chưa về nhà. Lần này cậu quay lại trường mỗi ngày đều đi học đi về đúng giờ, vả lại vì cũng không thích nơi đông người nên càng ít khi ra ngoài.
Tô Chấp Duật vừa mở lại thời khóa biểu để xác nhận một lần nữa, vừa gọi điện cho Phương Thời Ân. Điện thoại đổ chuông gần hai mươi giây mới được bắt máy, giọng nói của cậu truyền đến từ bên kia cùng với một số âm thanh ồn ào bất thường.
"Alo."
"Alo, em đang ở trường à, hôm nay anh không làm thêm giờ, có cần đến trường đón em không?" Tô Chấp Duật hỏi.
Phương Thời Ân ở đầu dây bên kia không ngờ trước kỳ nghỉ hắn lại xong việc sớm như vậy, cậu ngạc nhiên vài giây rồi nói với hắn: "Không cần, không cần đến đón em đâu, em tưởng hôm nay anh làm thêm giờ nên quên không nói với anh, hôm nay em không về nhà ăn cơm."
"Vậy em ăn với ai?"
Phương Thời Ân nghe không ra cảm xúc thật sự của Tô Chấp Duật, tiếp tục giải thích: "Để cảm ơn Lục Tiêu đã giúp em ghi bài trong thời gian nghỉ học, hôm nay em mời cậu ấy đi ăn cơm."
"Ồ, vậy em định mời cậu ấy ăn gì?"
"Bọn em chưa chọn được đâu, vừa đến phố đi bộ trước đường Tân Nguyệt ở Bắc Thành."
Tô Chấp Duật đang ở văn phòng tầng mười của công ty Sang Nghị, ánh sáng tỏa ra từ màn hình máy tính chiếu vào đôi mắt đen láy của hắn, hắn không thay đổi sắc mặt mà nói dối: "Thật à, trùng hợp quá, anh cũng vừa đến trước đường Tân Nguyệt ở Bắc Thành, vậy thì để anh mời các em ăn cơm nhé?"
Bên kia truyền đến tiếng ồn ào xì xào cùng với tiếng còi xe ô tô chạy qua, Phương Thời Ân nói: "Vậy không hay lắm đâu, anh với Lục Tiêu lại không quen biết, lần trước anh còn trách móc cậu ấy mà!"
Hắn chớp mắt một cái, cảm xúc trong đáy mắt biến mất, nói: "Không phải anh đã xin lỗi cậu ấy rồi sao, cậu ấy sẽ không để bụng đâu."
Tô Chấp Duật tìm lại những nhà hàng mà hắn từng muốn đưa Phương Thời Ân đến, những nơi đáp ứng tiêu chuẩn "có đỏ mà không có thơm" của cậu. Hắn tùy ý chọn một nhà hàng gần nhất và nói: "Gần phố đi bộ Tân Nguyệt có một nhà hàng Pháp mới mở, được đánh giá rất cao. Anh đưa các em đến đó ăn nhé. Nghe nói không gian ở đó rất đẹp, còn có người biểu diễn đánh đàn piano trực tiếp nữa đấy."
"Tên là Niya à?"
Phương Thời Ân ôm điện thoại nhìn Lục Tiêu vừa đi từ sạp hàng về, trên tay cầm hai xiên mực nướng lớn. Cậu có chút do dự, nhưng cũng hơi xao động trước lời giới thiệu của Tô Chấp Duật, nhà hàng mới mở tên Niya chắc chắn rất đắt, cậu từng xem qua nhiều video quảng cáo của nhà hàng này khi nó khai trương.
Có lẽ thực sự rất phù hợp cho hắn trả tiền.
Nghĩ ngợi một lúc cuối cùng cậu vẫn hạ thấp giọng, trả lời Tô Chấp Duật: "Vậy thì được rồi, nhưng anh đừng nói những lời khó nghe với cậu ấy nữa nhé, cậu ấy giúp em rất nhiều, là bạn tốt của em nên cảm ơn cậu ấy nhiều hơn mới đúng."
Tô Chấp Duật im lặng vài giây mới nói: "Đương nhiên rồi."
Mười lăm phút sau hắn đến nhà hàng, Phương Thời Ân và Lục Tiêu đã ngồi sẵn ở bàn gọi món xong.
Hắn đã nói với cậu mình phải đi tìm chỗ đậu xe nên đến trễ một chút, đói bụng có thể ăn trước không cần đợi.
Tô Chấp Duật mặc một chiếc áo khoác dài màu lông lạc đà, đôi chân dài thẳng tắp tôn lên dáng người rất cao ráo. Mái tóc đen óng có vài sợi rơi xuống trán lúc hắn đi đường, gương mặt khi không cười toát lên vẻ đẹp lạnh lùng đầy nam tính.
Lục Tiêu nhìn thấy người đàn ông đi đến giống như một người mẫu vừa bước xuống sàn diễn thời trang, trông như không phải người cùng một thế giới với bọn họ.
Tô Chấp Duật kéo ghế bên cạnh Phương Thời Ân ra ngồi xuống, Lục Tiêu ngồi đối diện hai người.
Lúc này món ăn vừa được bưng lên, các món ăn trên bàn được trình bày tinh xảo, màu sắc tươi ngon.
Tô Chấp Duật hơi quay đầu nhìn "con chó vàng" ngồi đối diện Phương Thời Ân, mặc một chiếc áo bóng chày, mũi là mũi, mắt là mắt nhưng cái miệng còn hôi sữa.
Lục Tiêu nhìn thấy Tô Chấp Duật, vốn dĩ đang ở chợ đêm bỗng nhiên bị kéo vào một nhà hàng có không khí sang trọng, cậu ấy có chút ngượng ngùng nhìn hắn rồi lắp bắp chào hỏi: "Anh đến rồi, em nói chờ anh một lúc đi nhưng Thời Ân cứ bắt em gọi món trước."
"Không sao, là tôi nói các cậu ăn trước, hôm nay tôi mời, nghe Thời Ân nói ở trường cậu đã giúp em ấy rất nhiều nên phải cảm ơn cậu mới được." Tô Chấp Duật đưa tay cầm ly đồ uống mà nhân viên phục vụ đã rót sẵn, mỉm cười nhẹ nhàng: "Tiểu Hoàng, đừng khách sáo."
Lục Tiêu nghe nửa câu đầu của hắn cũng cảm thấy đói bụng nên đưa tay bỏ miếng bánh mì nướng vừa được bưng lên vào miệng, lúc này thấy Tô Chấp Duật nhìn mình lại đưa ly rượu về phía mình, cũng vội vàng nâng ly rượu lên đưa về phía trước.
Cậu ấy cuống quýt đến nỗi suýt bị nghẹn, chưa kịp nuốt thức ăn trong miệng đã vội vàng kêu: "Anh Thời Ân, em là... à không, là Tiểu Lục."
Tô Chấp Duật tiếp tục mỉm cười, hòa nhã sửa lại: "Cảm ơn cậu, Tiểu Lục."
Phương Thời Ân ở bên cạnh không thể nghe nổi nữa, cậu cảm thấy Tô Chấp Duật đối xử với bạn tốt của mình rất quá đáng nên khuôn mặt nhỏ căng thẳng nhăn lại, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Anh!"
Tiếng gọi này kéo dài âm cuối, giống như oán trách lại giống như nũng nịu.
Ở nơi Lục Tiêu không nhìn thấy, cậu giơ chân khẽ cạ vào chân Tô Chấp Duật dưới bàn. Sau cái chạm, đôi mắt của hắn đối diện với ánh mắt cầu xin của Phương Thời Ân, hắn không thay đổi sắc mặt nhanh chóng dời mắt đi.
"Xin lỗi, là tôi lỡ miệng, Cảm ơn bạn Lục Tiêu đã chăm sóc em trai tôi." Tô Chấp Duật đột nhiên nhớ ra cả tên họ của Lục Tiêu, hắn nâng ly rượu chạm nhẹ vào ly rượu của cậu ấy: "Một lát nữa tôi còn phải lái xe nên không thể uống rượu, nếu cậu muốn uống có thể gọi."
Lục Tiêu vội vàng xua tay, nói mình cũng không thể uống rượu. Thực ra cậu ấy đã từng uống không ít bia rượu, lúc này ở bên cạnh Tô Chấp Duật lại nhìn thấy vẻ mặt của Phương Thời Ân cũng trở nên có chút rụt rè.
Món ăn đã được bưng lên gần hết, mới ăn được hai đũa.
Tô Chấp Duật nhìn xuống bàn ăn, đột nhiên lên tiếng: "Lần này em cũng không chụp ảnh?"
Hắn ngước mắt lên nhìn Phương Thời Ân: "Nhà hàng này mới mở không lâu nhưng rất nổi tiếng, em mà chụp ảnh rồi đăng lên Weibo địa phương chắc sẽ có nhiều người muốn đến đây like cho em."
"Thật không?" Phương Thời Ân rõ ràng rất dễ bị lay động, nâng đũa lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng vẫn nhìn thấy món ăn trên bàn quá đẹp mắt không cưỡng lại được, do dự một hồi vẫn lấy điện thoại ra chụp hai mươi tấm.
Bữa ăn này tốn kém hơn dự kiến, nhưng lại ít tiếng cười nói hơn.
Sau bữa ăn, Tô Chấp Duật lịch sự đưa bạn thân của Phương Thời Ân về trường rồi chở cậu về nhà.
Phương Thời Ân ngồi trên xe bắt đầu chỉnh sửa những bức ảnh mình vừa chụp, thêm vào đó nhiều bộ lọc.
Tô Chấp Duật về nhà, đến phòng làm việc mở trang Weibo địa phương quả nhiên không lâu sau đã tìm thấy bài đăng của cậu.
Hắn lấy liên kết của bài đăng này gửi cho một người bạn trên WeChat, trả tiền mua thêm một số lượt thích và bình luận cho Phương Thời Ân. Đối phương nhận được tiền làm việc rất nhanh, không bao lâu sau hắn đã thấy bài đăng của Phương Thời Ân có hai ba trăm lượt thích, khi vào xem bình luận cũng toàn là lời khen ngợi.
"Blogger chụp ảnh đẹp quá, có học qua lớp chụp ảnh chuyên nghiệp không."
"Nhà hàng này trông xịn thế, chắc chắn rất đắt, ngưỡng mộ blogger được đến ăn..."
"Tay của blogger đẹp giống tay của một nghệ sĩ á..."
Tô Chấp Duật nhìn vào bức ảnh cuối cùng trong tổng bốn bức ảnh mà cậu đăng, là bức ảnh Phương Thời Ân cầm ly rượu đỏ rồi ra vẻ khép các ngón tay mảnh mai lại.
Hắn đọc gần một trăm bình luận, trong lòng không khỏi cảm thấy bình luận quá máy móc, hành động lộ liễu như vậy dù Phương Thời Ân không quá thông minh cũng nên cảm thấy không ổn khi thấy những bình luận khen ngợi mình xuất hiện đột ngột chứ.
"Nhà hàng này ở Yến Đường thuộc hàng cao cấp nhưng món ăn thực sự rất bình thường, chỉ có cách trình bày cầu kỳ hơn một chút, nếu thực sự đến vì đồ ăn ngon không nên phí tiền vào đây."
Tô Chấp Duật gõ xong câu này đặt điện thoại xuống, rồi mở máy tính bắt đầu sắp xếp tài liệu cần dùng cho công việc ngày mai.
Khoảng 10 giờ rưỡi, hắn đứng dậy khỏi bàn làm việc cầm điện thoại lên, điện thoại vẫn dừng ở trang trước đó, bấm vào mới phát hiện Phương Thời Ân đã trả lời "Cảm ơn bạn (hoa hồng hoa hồng)" sau mỗi lời khen ngợi.
Chỉ có bình luận của hắn là trả lời "Không đủ tiền thì đừng có mà nói linh tinh! (Xem thường)"
Nhìn lại tin nhắn cũng hiện lên một chấm đỏ, tin nhắn của Phương Thời Ân gửi đến: "Cười chết, cuộc sống đời thường của tôi đấy, cái gì gọi là phí tiền?"
Tô Chấp Duật suýt nữa tức đến bật cười, đi ra khỏi phòng làm việc đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra, lại thấy Phương Thời Ân đã co ro trong chăn. Cậu nằm nghiêng mắt nhắm nghiền, hàng mi cong dài dính vào mí mắt dưới, hai má hơi phúng phính khiến khuôn mặt càng thêm trẻ con. Hắn còn chưa đến mà cậu đã co vai nằm giữa giường, gối đầu cũng không nằm, trông như đã chuẩn bị sẵn tư thế để hắn ôm vào lòng ngủ.
Màn hình điện thoại của Tô Chấp Duật tự động tắt, hắn nhìn Phương Thời Ân trên giường với vẻ mặt khó hiểu, không biết làm sao cậu lại có thể vừa ngoan vừa hư cùng một lúc được, khiến cho một người luôn quyết đoán đến mức nói một thì không được là hai như hắn phải do dự giữa việc muốn hôn cậu hai cái hay đá cậu hai cái.
Nhưng đương sự Phương Thời Ân biết hắn không thể trải qua cùng lúc hai cảm giác đó đâu, nên phần lớn Tô Chấp Duật đều sẽ chọn làm một trong hai việc thôi.
Cơn tức nghẹn lại trong lồng ngực hắn chưa kịp bùng nổ đã tan biến không dấu vết.
Hắn tắm xong đi ra ngoài, nằm xuống giường vươn tay ôm lấy Phương Thời Ân, tay vừa chạm vào đã phát hiện cúc áo ngủ của cậu chưa cài hết, chạm vào một cái đã cảm nhận được mảng da thịt ấm áp trơn trượt.
Hắn không vội cài lại cúc áo mà đưa tay sờ vào eo cậu, rồi vuốt ve bụng dưới của cậu.
Bụng của cậu rất dễ bị ngứa, mỗi lần hắn ôm cậu từ phía sau vô tình chạm vào bụng, cậu lại rụt người dán sát vào Tô Chấp Duật. Rất nhiều lần hắn muốn mắng Phương Thời Ân toàn thân đỏ bừng, đôi mắt ướt át vừa vô tội lại vừa quyến rũ là đồ dâm đãng.
Nhưng vì chuyện đó không quá lịch sự nên hắn không nói.
Trong những đêm như thế, khi ôm Phương Thời Ân đầu óc của hắn lại không tự chủ mà bay bổng về cõi thần tiên. Không biết nếu một ngày nào đó hắn thực sự nói những lời như vậy với cậu, khi đó Phương Thời Ân đầu óc không tỉnh táo, vừa dụ dỗ vừa trốn tránh chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, có khóc lóc nói "Xin lỗi anh" rồi lại hứa "Xin anh mà, sau này em không dám dâm nữa."