• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình như chỉ cần đối xử với Phương Thời Ân tốt hơn một chút, kiềm chế thái độ một chút cậu sẽ biến từ một đứa trẻ ngoan thành một tên nhóc hư. Đôi khi Tô Chấp Duật cảm thấy nên dạy dỗ cậu thật nghiêm khắc, đôi khi cũng tự khuyên mình không nên so đo với cậu làm chi.

Đêm hôm trước trời đổ một trận tuyết lớn, ngày hôm sau trời quang mây tạnh.

Phương Thời Ân tỉnh dậy trên giường cảm thấy lưng mình ê ẩm, không biết đêm qua mình bị Tô Chấp Duật lăn lộn đến mấy giờ, bây giờ đưa tay cầm điện thoại lên xem đã là 10 giờ rưỡi sáng.

Vị trí bên cạnh đã trống trơn, đối với Phương Thời Ân mà nói sức khoẻ của Tô Chấp Duật đúng là vượt xa người thường.

Đúng 12 giờ trưa, hắn trở về phòng thấy cậu đã tỉnh dậy, đang nằm chổng mông lướt điện thoại.

Hắn gọi cậu dậy ăn cơm.

Cuối cùng cậu cũng rời khỏi giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Ăn cơm được một nửa, cậu vừa dùng thìa múc súp vừa quan sát vẻ mặt của hắn, ánh mắt lộ liễu lướt nhìn qua khuôn mặt của Tô Chấp Duật ba lần nhưng hắn vẫn là người lên tiếng trước: "Có chuyện gì thì nói."

Cậu mở miệng hỏi: "Trưa ngày mai em muốn đi ăn cơm với Lục Tiêu, anh không cần gọi món cho hai người đâu." Phương Thời Ân suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: "Vì nghỉ lễ nên ký túc xá trường học vắng lắm, nhiều bạn học đã về nhà, Lục Tiêu không giành được vé về nhà nên phải ở lại Yến Đường nghỉ lễ, một mình cậu ấy ăn cơm rất cô đơn."

Tô Chấp Duật không hiểu tại sao ăn cơm một mình lại thấy cô đơn, trong đầu mơ hồ hiện lên những cảnh tượng khi mình ăn cơm ở căng tin trường đại học, có vài bóng người xẹt qua luôn cố gắng bắt chuyện hoặc hỏi những câu hỏi mà hắn khinh thường trả lời.

Đối với hắn mà nói đi một mình sẽ đi được nhanh hơn, trong căng tin hắn lúc nào cũng nhìn thấy những nhóm người tụ tập lại đi ăn cơm với nhau, không biết nếu một ngày nào đó hắn thực sự trở thành một người trong số bọn họ, sẽ bị những câu chuyện dong dài của mấy người này chiếm mất bao nhiêu thời gian để nghỉ trưa hay thời gian quay lại thư viện học.

Ánh mắt của hắn dừng trên Phương Thời Ân, thấy mái tóc xoăn của cậu bị rối tung trong lúc ngủ cũng không biết tự mình chải chuốt lại.

Có lẽ chỉ những người như cậu mới không thể tự làm tốt được chuyện gì, không thể tự mình ăn uống, từ ngủ nghỉ đến mọi thứ đều phải dựa dẫm vào hắn mới làm được.

Cậu ở đây suy bụng ta ra bụng người muốn quan tâm đến bạn thân, nhưng con chó vàng cũng đâu giống như lời cậu nói, đâu cần có ai ăn cơm chung với mình. Nhưng cuối cùng Tô Chấp Duật vẫn nói: "Biết rồi, ngày mai anh sẽ ở công ty, trưa không về, em muốn sắp xếp thế nào cũng được."

Ngày hôm sau lúc 4 giờ chiều, Phương Thời Ân và Lục Tiêu ăn trưa xong rồi lại đi chơi net đến 4 giờ rưỡi, mới bắt taxi về chung cư Thuý Hồ Uyển.

Hôm nay trời thật đẹp, dù đã vào mùa đông nhưng đến giờ này vẫn còn ánh nắng chiều chiếu rọi lên lớp tuyết đọng trên hai bên đường, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như những viên kim cương nhỏ vụn. Tuyết tan đi phần nào khiến những dòng nước nhỏ chảy ướt nhẹp ven đường. Trên những cái cây trồng hai bên đường chỉ còn lại vài chiếc lá khô, vang lên những tiếng xào xạc rất nhỏ dưới làn gió lạnh.

Phương Thời Ân xách hộp đồ ăn vặt vừa mua đi xuống khỏi taxi bước vào cổng chung cư. Đi được vài bước, vài chiếc lá khô rơi xuống đáp xuống chân cậu.

Lúc này, cậu nghe thấy tiếng động sột soạt sau lưng.

Quay đầu lại cậu thấy một con chó màu xám xịt, dơ đến nỗi không còn biết màu lông ban đầu của nó là gì, xung quanh mắt có một mảng lông bị bầm tím như bị ai đó đấm một cú, trên chân quấn một chiếc túi nilon đang mong ngóng nhìn cậu chằm chằm.

Phương Thời Ân dừng chân, con chó cũng dừng lại vẫy đuôi về phía cậu.

Cậu thấy đôi mắt của nó cũng có màu nhạt, trông rất dễ phản chiếu hình bóng của người khác. Cuối cùng cậu thở dài lấy một cái chân giò hun khói trong hộp đồ ăn ra, xoay người lại đi vài bước rồi ngồi xổm xuống định cho nó ăn.

"Nào, ăn đi."

Con chó lại gần ngửi ngửi, há miệng ra cắn ngay như đang rất đói khát.

Phương Thời Ân rút xiên tre ra làm miếng thịt rơi xuống đất, cậu thấy nó cúi đầu ăn nên đứng dậy tiếp tục đi về phía trước. Nhưng không ngờ con chó thấy cậu quay người đi, ngay cả cái chân giò hun khói thơm ngon cũng không thèm ăn nữa chỉ lo chạy theo cậu.

Cậu tưởng nó chưa no, nên lại lấy một xiên gà trong hộp đồ ra cho nó. Lần này nó còn quá đáng hơn, thậm chí không thèm ngửi mà chỉ chạy loanh quanh bên chân cậu, còn dùng cái chân bẩn cào vào giày của cậu làm trên đó xuất hiện rất nhiều vết dơ.

Cậu lẩm bẩm trách móc: "Con chó bẩn, mày còn kén ăn nữa chứ."

Cậu vừa nói lại vừa lấy một xiên cá chiên từ hộp đồ ăn ra, vừa lấy ra đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn bốc lên. Cậu đưa xiên cá cho nó nhưng con chó vẫn chẳng hề để tâm, chỉ đáng thương nhìn cậu chằm chằm, dù thở hổn hển nhưng không kêu lấy một tiếng.

Hai đôi mắt hổ phách nhìn nhau nhanh chóng khiến Phương Thời Ân phải chịu thua, cậu phát hiện mình không thể nhìn nó được nữa, thậm chí còn cảm thấy hối hận vì hồi nãy đã cho nó ăn khiến nó tưởng sẽ được dẫn về nhà nuôi.

"Đừng theo tao nữa! Tao không nuôi nổi mày đâu, tao còn đang ăn nhờ ở đậu là đằng khác." Cậu cố ý nói lớn tiếng để đuổi nó đi, tăng tốc bước về phía tòa nhà của mình.

Con chó vẫn chạy theo cậu, nhìn thấy còn vài bước là sắp đến tòa nhà rồi nên Phương Thời Ân bực mình cúi người nhặt một viên đá trong bồn hoa bên đường ném về phía nó: "Cút đi!"

Cậu không dùng nhiều sức lắm, nhưng không ngờ con chó lại dùng sức nhảy lên vô tình khiến viên đá rơi trúng ngay đầu nó. Con chó kêu lên một tiếng "gâu" yếu ớt rồi loạng choạng ngã xuống đống tuyết bên đường, như vừa bị cậu tiễn xuống suối vàng.

Nếu không phải bịt đồ ăn đang treo trên cổ tay, chắc Phương Thời Ân đã sợ hãi đến suýt không cầm nổi nữa, cậu hoảng hốt nhìn con chó, run rẩy tiến lại gần thử coi nó còn thở không.

Cậu không yên tâm đi về mà đi vòng quanh con chó đã ngã xuống hai lần, rồi cắn răng đưa nó đến bệnh viện thú y.

Kỳ diệu là sau khi tiêu hết 3 triệu 5 để khám tổng quát cho con chó tại bệnh viện thú y, cậu phát hiện ra ngoại trừ bị bọ chét và một số bệnh ngoài da thường gặp ở chó hoang thì nó không bị bất kỳ tổn thương nào khác.

Phương Thời Ân vẫn không tin lắm, chỉ vào chỗ bị ném đá trúng đầu rồi nói với bác sĩ thú y: "Em vô tình ném đá trúng đầu nó, chỗ này có vấn đề gì không?"

Bác sĩ thú y nhìn cậu, ánh mắt dừng lại trên cánh tay gầy của Phương Thời Ân nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Ngoài việc lông trên đầu bị đá làm bẩn ra thì không có vấn đề gì khác."

Lúc này, con chó đang quấn tấm chăn nằm cuộn tròn trong lòng Phương Thời Ân, đôi mắt vốn dĩ híp lại như sắp chết giờ lại chột dạ nhắm nghiền rất nhanh. Giây tiếp theo con chó bị bế lên, cậu vui mừng nói: "Mày đúng là một con chó thông minh."

Những người như Tô Chấp Duật luôn thích những loài vật thông minh mà, cậu nghĩ vậy.

Số tiền còn lại của Phương Thời Ân trong tháng này tiêu hết sạch ở bệnh viện thú y, cậu mua một số loại thuốc trị bệnh ngoài da và một số đồ dùng cho thú cưng, xách túi lớn túi nhỏ đi về nhà.

Lúc 7 giờ tối, Tô Chấp Duật mở cửa nhà lập tức nghe thấy tiếng Phương Thời Ân la hét thất thanh từ phòng tắm.

"Đừng nhúc nhích! Nghe này! Ngoan nào!"

"Chờ một chút, sắp xong rồi!"

"Đừng chạy! Chưa sấy lông..."

Một vật thể ướt át không rõ hình dạng lao ra từ cánh cửa phòng tắm chưa đóng kín, chạy vào phòng khách.

"Đứng lại!" Hình bóng của cậu đuổi theo sát phía sau, cổ áo ngủ lệch sang một bên, vạt áo ướt sũng một nửa, trên đầu còn vương chút bọt xà phòng trông rất lôi thôi.

Phương Thời Ân vốn đang hét lớn tiếng, vừa đuổi đến phòng khách nhìn thấy Tô Chấp Duật đang đứng ở cửa với vẻ mặt lạnh như băng, lập tức bị doạ đến đơ ra.

Hắn nhìn những vệt chân ướt của con chó trên sàn nhà, trọng giọng nói đã không kiềm chế được cơn tức giận: "Phương Thời Ân, em đang làm cái quái gì vậy?"

Phương Thời Ân đứng đó với vẻ mặt hoảng hốt, tình cảnh cũng không khác gì con chó sợ hãi đến mức chui tọt dưới bàn khi bị bắt đi tắm.

Tô Chấp Duật tự dưng về đột ngột thế, cậu định nhân lúc hắn chưa tan làm tắm rửa cho chó sạch sẽ trước. Đến lúc đó hắn nhìn thấy một con chó vừa sạch sẽ vừa xinh xắn lại còn thông minh, biết đâu người đàn ông trông không có chút thiện tâm ấy sẽ mềm lòng đồng ý nhận nuôi chú chó lang thang giữa mùa đông lạnh giá.

"Em... Em đang tắm cho chó..." Đầu óc Phương Thời Ân đờ đẫn, yếu ớt nói.

Hắn hít một hơi thật sâu: "Anh thấy rồi, anh hỏi là ai cho phép em mang con chó về đây?"

Cậu nhìn hắn, đôi mắt dần dần cụp xuống giống như một đứa trẻ bị mắng: "Em tình cờ gặp nó thôi nhưng nó cứ đi theo em miết, cứ như là quen biết em đó."

Cậu nhìn con chó làm cho sàn nhà khách ướt nhẹp đang trốn dưới gầm bàn, rồi lại nhìn Tô Chấp Duật đang đứng đó. Rõ ràng đây chẳng phải là một khởi đầu tốt đẹp, con chó dơ đó khó có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn.

Cậu cố gắng cứu vãn tình hình, giải thích: "Vả lại nó rất thông minh, còn biết giả bệnh, cần thiết thì còn giả chết nữa, thật sự không phải là một con chó ngốc đâu..."

"Đừng nói nhảm nữa." Tô Chấp Duật ném chìa khóa xe xuống tủ thật mạnh, chẳng có chút kiên nhẫn nào nghe Phương Thời Ân lải nhải, ra lệnh bằng giọng điệu khó chịu: "Em lập tức mang con chó này đi ngay."

Phương Thời Ân dù đã lường trước việc thuyết phục hắn nhận nuôi một con chó sẽ không dễ dàng, nhưng cũng không ngờ hắn lại phản đối kịch liệt như vậy.

"Trong cái thời tiết lạnh giá này, nó còn ướt sũng thế kia, đuổi nó đi chẳng khác nào muốn nó chết cóng sao?"

Hắn không hề quan tâm đến lời lên án, vẫn lạnh lùng nói tiếp: "Vậy em lau khô nó rồi đuổi nó đi."

Cậu không thể tin được mà nhìn Tô Chấp Duật, thấy hắn phản đối việc nuôi thú cưng đến vậy không khỏi hỏi: "Tại sao em không thể nuôi một con chó chứ?"

"Nhà của chúng ta rất nhỏ không có chỗ dư để nuôi một con vật nào nữa, nó còn bị rụng lông, còn phải đi vệ sinh, chúng ta làm gì có thời gian để dắt nó đi dạo? Đến lúc nó sẽ đi vệ sinh trong nhà, em sẽ dọn phân cho nó sao? Rắc rối lắm, em còn chưa lo nổi cho bản thân mà còn muốn nuôi chó?"

"Em sẽ chăm sóc nó mà!"

Tô Chấp Duật vốn không có nhiều sự tin tưởng Phương Thời Ân, nên lời nói của cậu cũng không có mấy sức nặng. Hắn làm việc về đã đủ mệt mỏi rồi, không muốn phải tiếp tục cãi vã vô nghĩa với cậu nữa.

Hắn ngồi xuống ghế sofa, nhìn thấy những chiếc lồng thú cưng và bát ăn mà cậu mua không khỏi đưa tay lên xoa mày, quay đầu lại nhìn về phía cậu: "Em lau khô nó rồi mang những thứ này cho nó, nó sẽ không dễ chết cóng đâu."

"Sao anh biết nó sẽ không chết cóng!" Phương Thời Ân cảm thấy hắn quá kiêu căng tự đại, như thể lúc nào cũng có thể dễ như trở bàn tay quyết định số phận của những thứ mình không thích.

Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ dường như chẳng hề quan tâm đến sự sống chết của một con chó lang thang.

Tô Chấp Duật nói: "Nó vốn là chó hoang nên có khả năng sống sót trong tự nhiên, không đến nỗi yếu đuối đến thế." Hắn liếc nhìn Phương Thời Ân đã tức đỏ mắt vì yêu cầu quá đáng không được đáp ứng, nghĩ bụng chỉ có cậu mới yếu đuối như vậy, nếu không có hắn sẽ không biết phải sống sao.

Hắn buộc phải kìm chế lại cảm xúc của mình một lần nữa, giọng nói trở nên bình tĩnh nhưng không che giấu được sự lạnh lùng, nói: "Phương Thời Ân, anh không cho em nuôi nó không phải vì anh nhẫn tâm không có tình thương, mà là vì em không đủ khả năng để nuôi một con vật nuôi và chịu trách nhiệm với nó. Em không có khả năng chăm sóc tốt cho nó thì thả nó đi, nó vẫn còn cơ hội được người tốt khác nhận nuôi. Em cứ giữ nó ở nhà rồi không chăm sóc tốt nó, làm sao biết em có đang tước đoạt một cuộc sống tốt hơn của nó không?"

Cậu kích động nói: "Lần này em đảm bảo, em sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Tô Chấp Duật hết kiên nhẫn, cười lạnh một tiếng: "Em đã hứa quá nhiều lần rồi."

Phương Thời Ân cảm giác mình đang bị khinh bỉ và sỉ nhục, đứng đó hét lên: "Em ghét anh!"

Tô Chấp Duật cảm thấy mình đã chịu đựng quá đủ, không biết Phương Thời Ân thích kiếm chuyện lại hay làm loạn lần sau sẽ lại nói hận mình, hay hối hận đã kết hôn với mình nữa không. Hắn nhắm mắt lại, tỏ vẻ sự "chán ghét" của cậu chẳng thể đụng tới được cọng lông của mình, nhún vai nói với cậu: "Tùy em, nhưng chuyện này không thể thương lượng."

Phương Thời Ân tức giận vô cùng, nhanh chóng bước đến bàn bế con chó dưới bàn lên rồi mở toang cửa ném con chó ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại vang lên một tiếng "phanh" rất mạnh.

Con chó ở ngoài điên cuồng cào cửa, bắt đầu sủa ầm lên.

Cậu ở trong nhà ngoan cố nhìn Tô Chấp Duật rồi lại rơi nước mắt lã chã.

Hắn bực mình, cảm thấy cậu cứ làm loạn mãi: "Em phiền quá, không nói lại thì chỉ biết khóc."

Phương Thời Ân thút thít nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ trông rất đáng thương, mở to nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Dù sao anh cũng luôn như vậy."

Cậu khóc nấc lên một hơi, cúi khuôn mặt đỏ bừng vì khóc như đang rất thất vọng về những gì hắn đã làm: "Có thể một ngày nào đó em làm sai, anh cũng sẽ đối xử với em như vậy."

Tô Chấp Duật không biết xui rủi làm sao lại gặp phải một kẻ vô ơn như cậu, tính khí cũng rất khó kìm chế: "Còn cần đợi đến một ngày nào đó sao, những việc sai trái em đã làm chưa đủ nhiều sao, anh đã đối xử với em như thế nào, dựa vào những việc em làm thì ném em đi tám trăm lần cũng không đủ."

Hắn biết cậu lại đang oán hận mình trước đây đã ném đồ đạc của cậu ra ngoài, muốn đuổi cậu đi. Nhưng việc nào ra việc đó, cậu nói không lại hắn nhưng lại moi chuyện cũ ra kể.

Tô Chấp Duật tức đến chóng mặt, quyết tâm muốn gây khó dễ với ban quản lý khu chung cư, hỏi tại sao lại cho chó hoang ngang nhiên đi vào chung cư dụ dỗ những kẻ không có khả năng nuôi dưỡng lại hay khóc lóc um sùm.

Phương Thời Ân "oà" lên một tiếng đứng ở phòng khách, như vừa bị hắn đánh gục khóc đến bù lu bù loa.

Tiếng chó sủa bên ngoài vẫn chưa dừng lại, hàng xóm bắt đầu không chịu được nữa hét về phía tầng dưới: "Ai nuôi chó ở hành lang vậy, có chút ý thức nào không! Ai nuôi con chó đó làm nó im lặng đi chứ?"

Tai Tô Chấp Duật như bị tra tấn dã man, đầu đau như búa bổ.

Năm phút sau, con chó được mang vào nhà lại không biết điều sủa "gâu gâu" vào mặt hắn, rồi chạy đến bên chân Phương Thời Ân đang nằm sấp trên sofa vẫy đuôi.

Hắn cảm thấy đầu óc càng lúc càng choáng váng hơn.

"Anh cho em ba ngày để tìm chủ mới cho nó, rồi đưa nó đi."

Nói xong hắn đứng dậy khỏi sofa trở về phòng làm việc, trước khi đóng sầm cửa lại hắn còn nói với cậu bằng giọng điệu rất khó chịu: "Tự em dọn dẹp phòng khách đi!"

Phương Thời Ân nghe Tô Chấp Duật nhượng bộ, cậu không nói gì chỉ cúi đầu đưa tay lau nước mắt, rồi khom lưng bế con chó đang ngồi trên sàn nhà lên.

Ba ngày sau, trước lúc đi ngủ hắn nghe thấy cậu nói với mình vì bộ lông của con chó xù xì, lúc chạy lại trông như một bông bồ công anh khổng lồ nên muốn đặt tên cho nó là "Bong Bóng".

Tô Chấp Duật không hiểu được mối liên hệ logic giữa hai câu này, nhưng trong lòng nghĩ nếu cứ để cậu đặt tên cho nó có thể sau này sẽ rất khó tiễn đi, thế nên đáp lại một câu nghe rất mất hứng: "Đến khi nó đến nhà chủ mới, sẽ có chủ mới đặt tên cho nó thôi."

Phương Thời Ân quả nhiên hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện với hắn nữa.

Nhưng con chó này đợi vẫn chưa có ai đến nhận nuôi.

Tô Chấp Duật suy đoán là do con chó này quá xấu xí, rất muốn nhân lúc Phương Thời Ân đi học làm một cuộc phóng sinh từ bi.

Vào một ngày trước nào đó trước khi hắn rời khỏi nhà đi làm, nhìn thấy Phương Thời Ân mặc đồ ngủ đi từ phòng ngủ ra, cậu bế Bong Bóng lên rồi giơ chân của nó lên lắc lư về phía hắn, khẽ nói: "Tạm biệt ba đi con."

Hắn không chịu nổi đóng sầm cửa lại.

Cuối cùng, Bong Bóng vẫn được ở lại.

Năm dương lịch qua đi cũng là lúc học kỳ này của Phương Thời Ân sắp kết thúc. Cũng vì gần đến cuối năm nên công việc của Tô Chấp Duật càng bộn bề hơn, nhiều lần phải về rất khuya.

Thỉnh thoảng hắn lại xem video ghi hình trong nhà thấy Phương Thời Ân đang chơi với Bong Bóng lúc ăn cơm, gắp một sườn lên rồi lại không cho nó ăn ngay.

Cậu ăn cơm một mình cũng không còn cô đơn nữa, hắn phát hiện ra Bong Bóng đã thay thế vị trí của mình mang lại cho cậu rất nhiều sự ấm áp và nụ cười, ban đầu hắn cũng cảm thấy không vui khi vị trí của mình lại có thể bị một con chó con thay thế.

Nhưng ánh mắt của Tô Chấp Duật dừng lại trên vài tin tức ngoại tình vô tình xuất hiện trên điện thoại của mình. Dù lòng nghi ngờ rất nặng nhưng công việc lại quá bận rộn, cuối cùng hắn cũng không so đo chuyện này nữa. Phương Thời Ân vuốt mèo chơi chó vẫn dễ chấp nhận hơn nhiều, so với việc một ngày nào đó cậu không chịu được cô đơn mà lao vào vòng tay người khác.

Không phải hắn không đủ tốt để trở thành lựa chọn tốt nhất của Phương Thời Ân, mà là do bản tính của cậu vốn yếu đuối lại sợ cô đơn, tiền án cũ vẫn còn rành rành ở đó nên hắn mới nghi ngờ cậu không chung thủy trong hôn nhân.

Tóm lại, vì có thêm Bong Bóng nên để tránh cho nó quậy phá phòng khách, Tô Chấp Duật đã mở lại phòng để đồ đã phủ đầy bụi từ lâu (vốn là phòng của Phương Thời Ân trước đây), từ đó Bong Bóng chiếm riêng một phòng trong căn hộ chỉ có ba phòng chứng tỏ địa vị vô cùng cao.

Ngày hôm đó cậu còn vô cùng xúc động vì sự tử tế đột ngột của Tô Chấp Duật, vì hắn sẵn lòng chấp nhận Bong Bóng. Ánh mắt cậu nhìn hắn như cảm động tới nỗi sắp muốn khóc.

Nhưng điều này cũng không ngăn được nhiều năm sau khi cả hai lại cãi nhau, Phương Thời Ân lôi tội ác của hắn ra kể lại có thêm một điều như hắn chịu cho con chó ở nguyên một phòng mà không chịu cho cậu có phòng riêng, người gì đâu mà hẹp hòi và ích kỷ thế.

Hoàn toàn quên béng mất việc chính mình là người khóc lóc ầm ĩ, làm ầm lên một trận mới khiến Tô Chấp Duật miễn cưỡng đồng ý cho Bong Bóng ở lại.

Tối 9 giờ, Tô Chấp Duật trở về khu chung cư Thuý Hồ Uyển.

Hắn mở cửa ra nghe thấy trong nhà vang lên tiếng video: "Đầu tiên cho vào 300 gram bột mì, sau đó cho thêm sữa và một ít mật ong... trộn đều... đánh bông kem..."

Phương Thời Ân đang làm bài tập cuối kỳ, lần này trường yêu cầu mỗi sinh viên phải làm một sản phẩm để giảng viên chấm điểm. Cậu vừa thở hổn hển nhào bột trên thớt vừa xem video, còn Bong Bóng nằm cuộn tròn dưới chân cậu.

Bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng pháo hoa nổ.

Tô Chấp Duật nhìn Phương Thời Ân thấy cậu cũng quay đầu nhìn mình, trên mặt còn dính bột, không biết đang lẩm nhẩm nói gì.

Hắn rời khỏi thành phố Vân Hoài cũng được một thời gian rất lâu, công ty Tô Đức sau khi hắn rời đi cũng không nhanh chóng sụp đổ, mà ngược lại còn trụ vững lâu hơn nhiều so với dự kiến của hắn. Hai tháng sau khi tin tức Tô Đức gặp khó khăn được tung ra thì đám cưới hoành tráng của Tô Chấp Thư cũng được diễn ra, tập đoàn Mạnh Thị mạnh tay rót vào 13 tỷ vốn cố gắng vực dậy Tô Đức một lần nữa, dù là kéo dài hơi tàn, đến bây giờ vẫn còn đang vật lộn nhưng có lẽ vẫn còn trụ thêm được nhiều năm nữa.

Đến lúc này, Tô Chấp Duật đã dần chấp nhận trên thế giới có rất nhiều việc không hoàn toàn do hắn quyết định, dù hắn có cố gắng, thông minh và có tài năng thiên bẩm mà người thường không có.

Hắn nhìn bóng lưng của Phương Thời Ân đang cẩn thận cho bột vào lò nướng, bản thân hắn chưa bao giờ dám tưởng tượng đến ngày mình bước vào cung điện hôn nhân với ai, cũng khịt mũi khinh thường những kẻ tìm kiếm tình yêu đích thực. Nhưng sau ngày hôm nay, hắn sẽ không còn đứng trên mà phán xét những người muốn nuôi thú cưng để xoa dịu nỗi cô đơn, hay những ai khao khát một người bạn đời là những người yếu đuối chưa đủ kiên cường nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK