• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Thời Ân thực sự đã rời đi, ngay sau hôm Tô Chấp Duật không chịu đưa cậu về thành phố Vân Hoài, cậu quyết định một mình lên đường đến thăm Trình Thi Duyệt.

Một mặt cậu thực sự đã lâu không về thăm chị nên trong lòng rất nhớ nhung, mặt khác cũng bị những lời nói của Tô Chấp Duật làm tổn thương và tức giận.

Cậu cố gắng chứng minh với hắn rằng mình "thực sự có bản lĩnh", vì thế vào ngày thứ hai của cuộc chiến tranh lạnh cậu tự đặt vé tàu cao tốc trên điện thoại. Đã là ngày 29 nên vé tàu lúc này rất khó mua, nhưng có nhiều chuyến tàu cao tốc từ Yến Đường đến Vân Hoài nên cậu canh đến chiều cũng may mắn mua được một vé.

Trước khi rời khỏi nhà cậu mang theo chứng minh thư, đeo ba lô đựng quần áo để tiện tắm rửa rồi đặt phòng khách sạn qua điện thoại. Trước khi bước ra khỏi căn nhà trống trải, Phương Thời Ân nhìn lại một lần cuối rồi lặng lẽ đóng cánh cửa lại.

Tô Chấp Duật vẫn chưa về, kỳ nghỉ đông của hắn hình như lúc nào cũng thay đổi linh hoạt, cứ mỗi khi cãi nhau và muốn lạnh nhạt với cậu thì hắn lại đúng lúc chuyển sang trạng thái bận rộn.

Người đàn ông ấy thực ra rất ít khi nói những lời cay nghiệt, hoặc công khai chỉ trích và nhục mạ Trình Thi Duyệt không thương tiếc. Nhưng Phương Thời Ân lúc này đã khác xưa, dù trước đây không giỏi quan sát sắc mặt người khác, nhưng sống cùng hắn quá lâu nên mỗi khi nhắc đến Trình Thi Duyệt trước mặt Tô Chấp Duật, thấy vẻ khinh bỉ trên mặt hắn, thấy thái độ lạnh lùng, cách nói chuyện qua loa đều khiến cậu mơ hồ cảm nhận được hắn không thích chị mình.

Thật sự trên thế giới này những thứ có thể khiến Tô Chấp Duật vừa lòng đúng là quá ít, mà cậu lại là người mà hắn chán ghét và khinh thường nhất. Phàm là bất cứ điều gì liên quan đến cậu thì thái độ của hắn đều không mấy thân thiện, trước đây Lục Tiêu là một ví dụ, bây giờ có lẽ Trình Thi Duyệt cũng chỉ bị Phương Thời Ân tồi tệ liên lụy.

Quá trình đi taxi của Phương Thời Ân khá suôn sẻ, dù sao cậu đã tự đi taxi nhiều lần lúc đi học rồi.

Đến ga tàu cao tốc cậu phải đứng xếp hàng sau đám đông dày đặc, nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt nên bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, cơ thể cũng hơi đổ mồ hôi. Cậu cảm thấy không khỏe không biết là do dòng người đông đúc không khí quá ngột ngạt hay vì lý do gì khác, cơ thể cậu bắt đầu đổ mồ hôi rồi càng lúc càng cảm thấy hơi khó thở.

Cuối cùng cậu cũng xếp hàng đi qua cửa an ninh, lấy lại ba lô từ máy quét đeo lên vai. Cậu ngẩng đầu nhìn lên sảnh ga tàu cao tốc thấy đông nghịt người, phía sau vang lên tiếng còi tàu cao tốc vào ga và tiếng rầm rầm của thân tàu lướt qua đường ray, trong bất giác cậu không phân biệt được đâu là tiếng do mình bị ảo giác đâu là tiếng chân thật, chỉ khi ngẩng đầu lên cậu cảm thấy mồ hôi chảy xuống trán rơi vào mắt, chớp mắt vài cái nhưng vẫn không nhìn rõ gì.

Cậu nắm chặt chứng minh thư trong túi, vì dùng sức quá mức mà lòng bàn tay đang nắm chặt in hằn những vết đỏ.

Đột nhiên một bóng lưng cao lớn quen thuộc lọt vào tầm mắt của Phương Thời Ân, cậu theo bản bước lên một bước giơ tay định nắm lấy hắn, sợ hãi gọi nhỏ: "Anh Chấp Duật..."

Nhưng người đó không quay đầu lại mà vẫn cất bước đi tiếp, giây tiếp theo Phương Thời Ân tỉnh táo lại mới biết mình đã nhận nhầm người, Tô Chấp Duật không thể nào xuất hiện ở đây được.

Cậu lắc đầu muốn khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút, nhưng cảm giác ngạt thở này không hề giảm đi thậm chí còn bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn.

Cậu nhìn thấy những bóng người nhanh chóng lướt qua trước mắt, những bóng người xa lạ trở nên mờ nhạt, Phương Thời Ân cảm thấy trời đất như quay cuồng trong khi lồng ngực đập mạnh liên hồi, cảm giác thật sợ hãi và khó thở.

"Quý khách lưu ý tàu cao tốc số 110… bắt đầu kiểm tra vé, xin vui lòng đến cửa kiểm tra vé 12A12B để làm thủ tục lên tàu… tàu dừng tại…"

Câu bắt đầu không nhìn rõ đường đi phía trước, loạng choạng đi được hai bước.

"Nhanh nhanh nhanh, bắt đầu kiểm tra vé rồi…"

Phương Thời Ân bị người lạ va vào, vì cơ thể vốn đã không vững nên lập tức ngã xuống đất.

"Xin lỗi, xin lỗi nhé, chúng tôi đang vội lên tàu cao tốc…"

"Bị điên à, không biết đi đường mà đứng chắn ở đây…"

Mọi người xung quanh như những con sóng đen muốn nhấn chìm cậu.

Cơn mưa to bất chợt đổ xuống, Phương Thời Ân đột ngột rơi vào cơn hoảng loạn như sắp bị chết đuối. Cậu nằm trên mặt đất ôm đầu, nghe thấy tiếng hét chói tai cận kề tuyệt vọng của mình, có lẽ là có, cũng có lẽ là không.

Ký ức của cậu bị đứt đoạn, khi đầu óc tỉnh táo lại cậu đã hoàn toàn bỏ lỡ chuyến tàu cao tốc.

Trong phòng nghỉ của ga tàu cao tốc, một nhân viên mặc đồng phục đang nhẹ nhàng nói chuyện với cậu: "Xin chào, anh có nghe thấy tôi nói không... anh..."

***

Tô Chấp Duật cũng không hẳn cảm thấy quá hoảng hốt và thấp thỏm khi biết Phương Thời Ân bỏ nhà ra đi.

Tuy cậu đã sống ở Yến Đường được nửa năm nhưng thực sự hiểu biết về thành phố này quá ít, cuộc sống hàng ngày của cậu chỉ xoay quanh con đường từ nhà đến trường học. Những lần đi ra ngoài duy nhất cũng là do hắn đưa đi ăn tối, vả lại thời gian đều vào ban đêm, trời tối như vậy cậu chắc chắn không thể nhìn rõ đường.

Hắn cũng không nghĩ một người không quen đường xá ở Yến Đường như cậu sẽ có nơi nào tốt để đi, hơn nữa cậu còn là người trưởng thành nên không cần phải lo lắng quá. Cái trò bỏ nhà ra đi cực kỳ trẻ con để gây chuyện này cũng không nên quan tâm nhiều làm chi, kẻo cậu lại tưởng bở mình đã đạt được mục đích, ví dụ như hắn sẽ lo lắng đi kiếm cậu, nhượng bộ hay xin lỗi gì gì đó.

8 giờ rưỡi tối, Tô Chấp Duật đứng trên ban công, khuôn mặt tối sầm như màn đêm. Hắn nhìn vào điện thoại thấy một chấm đỏ nhỏ di chuyển, nhìn thấy Phương Thời Ân sau khi rời khỏi ga tàu cao tốc đã đi dạo quanh công viên gần nhà hai vòng, rồi vào khu chung cư đứng im ở một góc nào đó tận hai mươi phút rồi mà vẫn không chịu vào nhà.

Hắn theo thói quen đưa tay lên muốn lấy thuốc lá, nhưng chợt nhớ ra hôm nay mới là ngày thứ hai cai thuốc nên dừng lại, ngón tay không tự nhiên mà vuốt ve, ánh mắt lại đổ dồn vào chấm đỏ nhỏ trên màn hình điện thoại.

Bữa tối mà nhà hàng gửi đến đã nguội lạnh từ lâu, Tô Chấp Duật đứng trên ban công, cảm giác lạnh lẽo trên khuôn mặt càng trở nên rõ rệt hơn.

Lúc 8 giờ 45 phút, hắn rời khỏi ban công đi vào phòng khách cầm túi rác vừa thay mới trong thùng rác quyết định đi xuống lầu.

Tô Chấp Duật đi xuống lầu mới phát hiện vị trí của Phương Thời Ân không nằm trên con đường bắt buộc phải đi qua thùng rác tái chế của chung cư, định vị trên điện thoại chỉ chính xác được đến đó khiến hắn thấy rất bất mãn

Cuối cùng hắn tìm thấy Phương Thời Ân ở một bồn hoa gần tòa nhà số 6 phía sau khu chung cư.

Tô Chấp Duật thấy cậu đội một chiếc mũ len màu vàng nhạt, trên người mặc áo khoác lông dày. Cậu quàng khăn hai vòng quanh cổ ngồi trên bồn hoa lạnh giá, chiếc ba lô đeo sau lưng càng khiến cậu trông như đứa học sinh quên mang chìa khóa không thể về nhà.

Phương Thời Ân hình như cũng nghe thấy tiếng bước chân nên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tầm mắt của Tô Chấp Duật đang đút tay vào túi quần như đang vô tình đi dạo đến đây.

Tô Chấp Duật đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới người của cậu, phát hiện một chiếc găng tay của cậu bị bẩn.

Lúc cậu ngước mắt lên nhìn hắn sắc mặt trông rất tệ, khuôn mặt trắng bệch như bị bệnh không biết có phải ban đêm đứng ngoài trời lạnh quá lâu hay không.

Im lặng một lúc Tô Chấp Duật mới cất bước về phía trước một bước, hắn làm vậy cũng chẳng phải vì đang yếu thế hay thua cuộc trong cuộc chiến lạnh này. Dù sao nếu Phương Thời Ân bị cảm lạnh thì người thấy phiền phức cũng chính là hắn thôi, hắn đã quá ngán cảnh chăm cậu bị ốm, mỗi lần cậu sốt mê man đều sẽ gọi chị mãi khiến hắn nghe mà thấy ghét.

Vả lại dáng vẻ hiện tại của Phương Thời Ân cũng rất đáng thương, khi nhìn thấy hắn xuất hiện cậu lại nhanh chóng cúi đầu xuống có lẽ là đang cảm thấy xấu hổ, dáng vẻ lo sợ thấp thỏm như một chú cừu đi lạc đường đã đợi hắn đưa về nhà thật lâu.

Tô Chấp Duật đi đến trước mặt cậu đứng lại, Phương Thời Ân vẫn đang cúi đầu.

Lúc này hắn không thể không thừa nhận khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ yếu ớt của Phương Thời Ân, cảm giác tức giận ban đầu trong lòng lại xen lẫn một chút vui sướng nhỏ nhoi rất đáng khinh bỉ.

Hình như Phương Thời Ân ngốc nghếch cuối cùng cũng nhận ra một sự thật là rời xa hắn thì cậu không thể làm được gì cả.

Những tòa nhà xa lạ, đám đông đông đúc trở thành những chiếc còng tay vô hình đưa Phương Thời Ân trở lại bên cạnh hắn. Không có hắn bên cạnh, cậu dường như không thể đi đến bất cứ đâu.

Bởi vậy tâm trạng đã khá hơn một chút, Tô Chấp Duật nói với Phương Thời Ân trông thực yếu ớt bằng một giọng điệu bình tĩnh không biểu lộ cảm xúc: "Còn không mau đứng lên?"

Sau khi nói xong năm chữ này, khuôn mặt vốn đang trắng bệch của cậu đột nhiên bật khóc.

Cậu nói năng lộn xộn: "Hôm nay em... một mình... em ở bên ngoài, em đi ra ngoài rất sợ."

Tô Chấp Duật đưa tay chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo và những giọt nước mắt ấm nóng của cậu, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy buồn bực. Cảm xúc bình tĩnh ban đầu lại có những thay đổi kỳ lạ, hắn không biết nên làm gì nên lại hỏi tội cậu: "Lúc này lại em muốn nũng nịu cho qua chuyện à? Hôm qua em còn mặt nặng mày nhẹ như vậy, hôm nay lại im lặng không nói một lời. Chẳng nói chẳng rằng bỏ nhà ra đi, em nghĩ mình làm như vậy là đúng sao?"

"Nhưng mà em chỉ muốn... quay lại xem..."

Tô Chấp Duật nhìn dáng vẻ đã trải qua nhiều vấp ngã vẫn còn u mê chưa tỉnh của cậu, hoang mang lại khó hiểu hỏi: "Quay lại? Quay lại đâu?"

Hắn như đang nghiêm túc dạy cho Phương Thời Ân câu trả lời đúng: "Đây mới là nhà của em."

Cậu đưa tay lau nước mắt nhìn hắn, giọng run rẩy nói: "Xin lỗi..."

Người đàn ông biết lúc này Phương Thời Ân chưa chắc đã thật lòng xin lỗi và hối hận vì đã nghĩ "Trình Thi Duyệt quan trọng hơn Tô Chấp Duật", có lẽ chỉ vì bản tính mềm yếu lại nhút nhát không muốn bị hắn trách mắng nên mới nói lời xin lỗi.

Nhưng lúc này hắn quyết định không so đo với cậu nữa, dù sao vẻ mặt khóc sướt mướt của Phương Thời Ân cũng rất đáng thương, hình như như đã nhận ra hậu quả của việc bỏ nhà ra đi và rời xa hắn chỉ một lát thôi cũng khủng khiếp như thế nào.

Vì thế hắn nói: "Đi thôi, về nhà."

Nói xong hắn bước đi hai bước, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân của Phương Thời Ân theo sau.

Đến lúc này hắn vẫn chưa ăn tối, thức ăn đã nguội hết, Tô Chấp Duật lại nghĩ đến chiếc bánh ngọt mà mình đã cố tình mua, thầm nghĩ cũng may là đã cho bánh vào tủ lạnh trước nếu không bây giờ kem cũng đã chảy ra hết.

"Em còn định làm loạn đến khi nào nữa?"

Hắn không biết Phương Thời Ân còn muốn làm gì ở đây nữa. Bây giờ đã 9 giờ tối rồi, sức khoẻ của cậu yếu ớt như vậy mà vẫn cứ ngồi hóng gió lạnh mãi chắc chắn tối nay sẽ bị sốt rất cao. Hắn thấy cậu quá cố chấp khi đối mặt với những chuyện của Trình Thi Duyệt nên cũng cố nhân nhượng rất nhiều, giọng điệu không mấy kiên nhẫn đã chịu nhượng bộ: "Ngày mai, ngày mai anh sẽ lái xe đưa em về."

"Bây giờ về nhà được chưa?"

Phương Thời Ân đứng bên cạnh bồn hoa, đầu gối cũng bị bẩn, bước lên được một bước rồi lại đáng thương nói: "Em đi không nổi, chân em đau."

Tô Chấp Duật quay đầu nhìn cậu, như đang đối mặt với một thứ gì đó rất rắc rối lại rất khó vứt bỏ.

Hắn đi đến trước mặt cậu, quay lưng lại rồi ngồi xổm xuống. Phương Thời Ân nhìn lưng của Tô Chấp Duật, ngơ ngẩn dường như không biết mình nên làm gì.

Tô Chấp Duật giục cậu: "Nhanh lên."

Lúc này cậu mới cúi người tựa vào tấm lưng rộng của hắn, cánh tay nhỏ nhắn vòng qua ôm lấy cổ hắn.

Tô Chấp Duật cõng cậu vào tòa nhà số 1 nhấn nút thang máy, hai người vừa đi vào, bên ngoài thang máy dì Vương vừa dắt chó đi dạo về cũng đi vào.

Tô Chấp Duật đi vào thang máy không biết là quên hay như thế nào, cuối cùng vẫn không buông cậy ra. Dì Vương nhìn thấy hắn đang cõng Phương Thời Ân đeo chiếc cặp nhỏ, đứng nép một góc trong thang máy lại còn không nói một lời.

Hình như phát hiện ra hai anh em không biết là đang giận nhau hay sao đó mà bầu không khí có chút kỳ lạ, dì Vương tiến lại trêu chọc: "Sao thế này, hai đứa cãi nhau à?"

Dì cười ha hả tiến lại nhìn Phương Thời Ân đang áp mặt vào vai Tô Chấp Duật, "Ui da, sao em lại khóc rồi."

Cậu có vẻ rất bực bội vội vàng chuyển mặt sang vai bên kia của hắn, tránh ánh mắt trêu chọc của dì Vương.

Tô Chấp Duật cũng lùi lại một bước thể hiện hành động bảo vệ rất rõ ràng. Dì Vương cuối cùng cũng rụt cổ lại, thái độ nghiêm túc như một người lớn tuổi đưa ra lời khuyên thấm thía: "Con là anh, phải nhường em chứ."

Thang máy đã đến tầng mười lăm, Tô Chấp Duật đứng trong thang máy im lặng một lúc lâu, cuối cùng bỗng lên tiếng nói với dì Vương: "Con đã nhường rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK