Presco chạy vài bước về phía trước, đột nhiên dừng lại.
Hắn vội vàng đến bên Falcon, hóa thành hình người, tay nắm lấy đầu cánh của Falcon và đ.â.m nhẹ vào cánh tay mình, khiến m.á.u lập tức trào ra.
Falcon chịu đựng đau đớn, ngoan ngoãn nằm bẹp xuống đất, để Presco bước lên cánh rồi trèo lên lưng hắn.
Từ túi, Presco lấy ra một lọ thủy tinh trong suốt, đổ chất lỏng bên trong cùng m.á.u của mình lên vết thương sâu hoắm trên thân Falcon.
“Đây là thuốc gây tê Yvette từng cho ta dùng khi bị thương. Ngươi nên cảm ơn nàng. Ngươi biết nàng là ai không?”
Hỗn hợp ma dược cùng m.á.u của Presco ngấm vào vết thương, cơn đau dữ dội của Falcon dần giảm xuống, vết thương bắt đầu đóng vảy.
Thấy vậy, Presco nhảy khỏi lưng Falcon, ngay lập tức lao về phía Gwendolyn.
Gương mặt tái nhợt, mồ hôi toát ra như mưa, không rõ vì căng thẳng hay vì nóng.
Hắn không nghi ngờ Zachley sẽ đuổi theo hai kẻ kia, càng không nghi ngờ Zachley có thể cứu được Yvette. Nhưng điều khiến hắn lo là cơn giận của Zachley, sợ rằng trong lúc kích động, hắn sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.
Presco biết mình không thể ngăn cản Zachley một mình. Hắn cần Gwendolyn cùng mình ngăn Zachley lại, ít nhất để đảm bảo sẽ không có ai bỏ mạng.
Falcon không thể làm điều đó, chỉ khiến Zachley thêm giận. Gwendolyn là lựa chọn duy nhất hắn có ngay lúc này.
Giờ phút này, việc quan trọng nhất là đánh thức Gwendolyn, sau đó cầu mong rằng Yvette vẫn an toàn, Zachley không quá giận, và hai anh em kia có thể kéo dài thêm chút thời gian.
“Gwendolyn? Gwendolyn!” Presco dùng sức vỗ mạnh vào má của ngân long.
Tử long Falcon lết đến gần, rũ rượi nhìn Presco. “Ta biết Yvette là ai. Nàng chính là nữ vu bị bọn họ bắt đi.”
Falcon ngừng một chút rồi tiếp lời: “Ta hiểu ý ngươi. Ta sẽ không nói thêm với thủ lĩnh điều gì, nếu ngươi nghĩ ta đang tính giúp hắc long chịu ít trừng phạt hơn.”
Presco liếc nhanh Falcon, nhếch mép, “Ngươi giờ mới tỏ ra khôn ngoan. Đáng lẽ ngươi nên biết rằng dây dưa với bọn họ chỉ đem lại rắc rối. Ta tưởng ngươi đã rút được bài học từ lâu rồi.”
Falcon uể oải đáp: “Ta đã chuyển khỏi chỗ đó từ cả trăm năm trước, là bọn họ tìm đến ta. Nhưng ngươi nên biết, mục tiêu của bọn họ chính là hắc long kia.”
Dĩ nhiên.
Dù cùng lớn lên với hai anh em nhà kia, Presco vẫn luôn khó chịu với họ. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, việc Gwendolyn đến cứu mình không liên quan gì đến ân oán cá nhân của họ.
Hắn không tin Yvette đã làm gì đắc tội với bọn họ, và điều này cũng chẳng liên quan gì đến tranh chấp lãnh thổ.
Nếu mọi khả năng đều bị loại trừ, thì chỉ có thể là Zachley, nhưng điều Presco không hiểu là tại sao chúng đó lại nhằm vào một con dã long như Zachley, người chưa từng bước chân vào lãnh địa của Long Tê sơn mạch.
“Bọn họ nhằm vào Zachley vì lý do gì? Họ vốn không quen biết nhau mà.” Presco hét lên, không ngừng lay Gwendolyn.
Falcon thẳng thắn trả lời, “Ta cũng không biết. Có thể nghe thấy danh tiếng hắc long liền muốn thử sức chăng?”
Y ngừng một chút, rồi bổ sung: “Ta cũng nghe qua chuyện hắc long thiêu cháy cả nhà Công tước Sman.”
Presco sững lại, sau đó càng cuống cuồng lay Gwendolyn, “Dậy đi! Gwendolyn, tỉnh lại ngay!”
“Nhẹ tay thôi, Presco! Nhẹ chút...” Falcon lên tiếng, giọng nói mang chút lo lắng.
Chợt nghĩ ra điều gì, Presco quay ngoắt lại nhìn Falcon, ánh mắt sáng quắc. “Đứng trước mũi Gwendolyn! Lấy viên đá quý truyền thừa của ngươi ra!”
Falcon ngơ ngác nhưng vẫn làm theo, đứng trước mũi Gwendolyn và lấy ra viên đá quý của mình.
Ngay lập tức, ngân long hít sâu, chóp mũi động đậy, rồi bất ngờ hắt hơi thật lớn.
Gwendolyn chầm chậm tỉnh dậy, ánh mắt vẫn ngái ngủ, theo bản năng tránh xa Falcon.
Presco vội vàng bước đến, giọng khẩn thiết, “Dậy đi, Gwendolyn! Chúng ta phải đi cứu người!”
Falcon nhanh tay thu nhặt những viên đá quý, ánh mắt sáng lên, như vừa tìm ra lý do tại sao Gwendolyn không thích mình từ trước đến nay.
Gwendolyn lắc đầu, hồi phục ký ức trước khi bất tỉnh. Cô đảo mắt nhìn quanh, rồi bất ngờ mở rộng đôi cánh, cất lên trời. Presco lập tức theo sau.
Falcon phản ứng nhanh chóng, hóa thành hình người và lao tới, túm lấy chân của Presco khi chỉ còn cách mặt đất một đoạn. Presco thuận tay tóm Falcon, giữ chặt hắn trong móng vuốt. Một bạc một lục, cả hai con rồng tiếp tục bay về phía Zachley vừa biến mất.
Trên đường bay, Presco giải thích mọi chuyện đã xảy ra, đồng thời nêu ra những suy đoán của mình. “Chúng ta phải ngăn Zachley lại,” hắn kết luận.
Gwendolyn trả lời thẳng thắn: “Ngươi luôn nghĩ hắn không thể thua, nhưng ta không cho rằng hắn sẽ thắng.”
Alston có thể ngu ngốc, nhưng Osborne thì không. Gã chắc chắn đã chuẩn bị điều gì đó rất nguy hiểm tại di tích này.
Gwendolyn nói tiếp, giọng bình tĩnh: “Ta không giúp hắc long kia. Ta chỉ muốn cứu Yvette. Nàng không đáng bị cuốn vào cơn bão này. Ta đã hứa sẽ đưa nàng về.”
Lời nói khiến Presco kinh ngạc. Hắn vội đuổi theo khi Gwendolyn vượt lên, hô lớn: “Gwendolyn! Đừng nói những lời vô tình như vậy!”
Gwendolyn quay lại nhìn hắn, ánh mắt đầy ý tứ: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng quá đặt tình cảm vào hắc long đó. Sau này ngươi sẽ đau lòng.”
Presco bực tức: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Gwendolyn cắt ngang: “Ngươi nghĩ hai anh em kia đến đây để so gan dạ với hắn sao? Osborne không phải loại kẻ lỗ mãng như Alston.”
Falcon co người lại khi nghe điều này, giọng yếu ớt chen vào: “Ta cũng cảm thấy vậy.”
Gwendolyn không kiềm chế được, lạnh lùng tiếp tục: “Ngươi không bao giờ tự hỏi tại sao từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy một con hắc long nào? Tại sao không có ai nhắc đến chúng trong tộc?”
Presco tức tối đáp trả: “Màu sắc hiếm gặp thì đã sao? Cam long cũng ít thấy mà! Ngươi không thể kỳ thị hắn chỉ vì màu sắc!”
Nếu không phải gấp rút đuổi theo, Gwendolyn đã quay lại cho hắn hai cú đấm. “Ngươi đúng là đầu óc toàn bông! Long tộc đối với chủng tộc khác đã đủ thành kiến, ngươi nghĩ chúng ta kỳ thị chỉ vì màu sắc sao?”
Presco định phản bác thêm, nhưng Gwendolyn tiếp tục: “Ngươi không tự hỏi hắn lớn lên thế nào? Ai dạy hắn săn bắn, sống sót, hay thậm chí là nói chuyện?”
Cô nghiến răng, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi chưa từng nghĩ rằng thiên phú của hắc long phải trả giá đắt thế nào sao?”
Kim long và hồng long mang theo Yvette, bay qua những dãy núi và hồ nước. Tới một vùng đồng bằng rộng lớn, cỏ xanh nhạt trải dài theo gió, Osborne cẩn thận nhìn xung quanh.
Hồng long quay đầu lại, lo lắng: “Anh à, hắn đuổi tới. Có cần ta ngăn hắn không?”
“Không cần,” Osborne bình tĩnh đáp. “Chúng ta chỉ cần thả nữ vu xuống đây.”
Nhưng chưa kịp nói xong, hồng long đột ngột biến mất, không để lại dấu vết.
Osborne hoảng hốt, nhanh chóng hạ cánh. Khi nhìn xuống, hắn nhận ra Yvette cũng không còn. Xung quanh, chỉ có sự tĩnh lặng. Phía dưới là đồng cỏ lam uốn lượn, không một bóng dáng nào khác.
Zachley tiếp tục theo dấu. Ban đầu, hơi thở của kim long và hồng long còn rõ, nhưng càng đi, dấu vết càng mờ nhạt. Đột nhiên, chúng biến mất.
Dừng lại giữa không trung, Zachley cẩn thận tìm kiếm. Nếu có người quan sát, họ sẽ thấy hắc long này bất ngờ biến mất, như thể bị nuốt chửng.
Một lúc sau, Gwendolyn và Presco tới chỗ Zachley biến mất. Presco ngạc nhiên: “Tại sao nơi này lại có một ngọn núi tuyết?”
Gwendolyn dừng lại, đôi cánh bạc rộng lớn đột ngột bị đẩy ngược lại. Cơn gió mạnh ném cô vào Presco, cả hai rồng rơi xuống đất.
“Ngươi nhìn thấy gì?” Gwendolyn vội hỏi.
Presco, còn choáng váng, trả lời: “Là đá... và núi tuyết.”
Falcon, đang run rẩy, nói thêm: “Ta thấy biển.”
Presco nhìn Falcon, nhíu mày: “Ngươi nói đùa à?”
“Không, là biển thật mà.” Falcon mờ mịt nói.
Gwendolyn nhìn cả hai, rồi lạnh lùng lên tiếng: “Đây chắc chắn là di tích bọt nước. Tất cả chỉ là ảo giác.”
Cô tiếp tục: “Các ngươi ở lại đây, không được đi lung tung. Ta sẽ tìm Yvette.” Nói xong, Gwendolyn biến mất.
Bước vào di tích, Gwendolyn thấy cảnh tượng kinh hoàng: những đống xương trắng chất chồng, cành cây khô quái dị, và bóng tối dày đặc.
Cô điềm tĩnh tiến vào, ánh mắt sắc lạnh giữa cảnh hoang tàn.
=====
Tác giả có chuyện nói:
- Presco: “Ngươi không thể vì Zachley xấu xí mà kỳ thị hắn!”
- Zachley: “...” *rắc rắc*