• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàng Suất nói một câu lại đây anh ôm một cái, lời nói nhàn nhạt, trong bóng đêm hắn dịu dàng là vậy, mà cũng thật yếu ớt như vậy. Bàng Suất vừa nói xong, Đóa Lai liền đến cạnh hắn, từ từ dựa vào hắn, rồi chui vào vòng tay dang rộng vô cùng ấm áp của hắn. Bàng Suất ôm chặt, rất chặt, dường như hắn rất sợ Đóa Lai đột nhiên sẽ bỏ đi, sẽ biến mất khỏi tầm mắt của hắn không còn lại gì.

Đóa Lai cứ như vậy ôm hắn, tựa hồ an ủi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn. Đóa Lai nghĩ rằng Bàng Suất có thể chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, chắc là bị dọa sợ rồi, cũng giống như mình trước đây lấy trộm tiền của lão Đóa ra ngoài ăn vặt. Mặc dù hai việc này không giống nhau nhưng xét về tâm tình thì cũng như vậy, lo lắng đề phòng, sống một ngày mà cảm giác như đã trải qua một năm đằng đẵng.

Nhưng thật ra không phải như vậy, trước đây Bàng Suất vì đánh nhau nên bị bắt, mãi rồi hắn cũng quen nên không sợ, sau này trưởng thành, Bàng Suất mới kiềm chế tính khí nóng nảy, cố gắng không dùng nắm đấm, trong thời kì đất nước thái bình thì cũng dùng cách thức hòa bình để giải quyết vấn đề, huống hồ đàn ông giải quyết vấn đề không phải chỉ có mỗi cách dùng bạo lực.

“Anh, anh đừng sợ, có em ở đây rồi.” Đóa Lai nghĩ rằng Bàng Suất đang sợ hãi, đứng trên phương diện suy nghĩ của người bình thường mà nói, đang sống yên lành đột nhiên lại bị giam lỏng hai ngày hai đêm, lúc được thả ra có thể không sợ?

Bàng Suất muốn ôm Đóa Lai bởi lẽ hắn muốn tìm kiếm sự an ủi thật lòng, chỉ là hắn đang suy nghĩ cẩn thận về một việc, còn về phần sợ? Hắn cảm giác hắn không phải là sợ, ngoại trừ ba ra thì dường như hắn chẳng sợ cái gì. Có ai đi ven sông mà không ướt giày, có ai đi trên con đường phức tạp này mà không xảy ra chuyện, có chuyện thì giải quyết, trên thế giới này, không có vấn đề nào là không thật sự giải quyết được.

Vì vậy, lúc Đóa Lai nói ba chữ anh đừng sợ này, Bàng Suất muốn cười nhưng lại không thể cười nổi, đáy lòng của hắn vô cùng ấm áp. Vì vậy, Bàng Suất càng ôm chặt Đóa Lai, ở bên tai cậu thì thầm: “Lai thần tài, nếu lần này anh không được thả ra thì em tính làm gì?”

Đóa Lai đảo mắt: “Vậy em đem cơm đến cho anh.”

Bàng Suất nhếch miệng cười: “Em chẳng có tí tiền đồ nào cả.” Bàng Suất dùng má cọ cọ mặt Đóa Lai: “Mặc dù anh được thả rồi nhưng tiệm massage cũng cần phải chấn chỉnh, coi như toi rồi, hơn nữa anh sẽ nghèo đói đến nơi rồi, anh thật sự không gánh nổi…” Bàng Suất chưa nói xong, Đóa Lai đã kiềm chế không được, cướp lời: “Vậy em giúp anh.”

Mũi Bàng Suất đau xót, nước mắt suýt nữa tràn mi, cố gắng nuốt nước mắt vào, sau đó nói tiếp: “Anh nợ gần mười vạn, em giúp anh như thế nào?”

Đóa Lai không chút do dự liền nói: “Tiệm hoa của em có thể bán, hơn nữa nhà của em, cũng có thể bán, còn nếu chưa đủ thì em từ từ kiếm, chỉ cần chủ nợ cho thời gian, sớm muộn gì em cũng có thể trả nợ cho anh.”

Bàng Suất càng nghe trong lòng càng cảm thấy khó chịu, mặt nhăn chặt lại, hắn sợ nước mắt sẽ chảy ra. Bàng Suất khẽ thở hổn hển, cằm đặt trên vai Đóa Lai: “Em cũng thật là ngốc, anh có quan hệ gì với em đâu, sao lại giúp anh?”

“Anh đoán xem.” Đóa Lai rất muốn nói cho hắn biết, em vốn đã xem anh như người trong nhà, lão Đóa cũng vậy, nhưng lời vừa tới bên miệng Đóa Lai lại nuốt xuống, cậu cảm giác có chút chua xót.

Bàng Suất thút thít, ngửa đầu cười nói: “Anh giỡn với em thôi, anh khai trương tiệm với Chúc Khải liền có được hơn hai vạn, còn có tiền để dành của anh, làm gì nghèo cho được.”

Đóa Lai không khỏi thở dài nhẹ nhõm: “Thật à?”

“Thật, anh chỉ thử em thôi.” Lúc này Bàng Suất mới buông lỏng Đóa Lai, cầm tay cậu cọ cọ mấy cái: “Hai ngày nay anh không tắm rửa, cũng không cạo râu, sắp hơn ăn mày rồi.”

Đóa Lai cười nói: “Em vẫn thấy rất đẹp trai.”

“Đm, cái này gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi à?” Nói xong, Bàng Suất đứng dậy, trước hết là đóng cửa lớn lại, sau khi trở về, vẫy tay với Đóa Lai nói: “Lên lầu tắm với anh.”

Tim Đóa Lai đập thình thịch, sau khi duỗi tay ra, Bàng Suất nắm tay cậu, từ từ dẫn lên lầu.

Tiệm massage rất lớn, ở trong bóng tối tựa như một mê cung, hai người sau một hồi cũng lên đến căn phòng thuê trên tầng ba, lúc vào cửa, Đóa Lai chưa kịp mở đèn, Bàng Suất liền xoay người giam Đóa Lai vào tường ở một góc sáng (kabedon  í =))  ). Hai người dính rất sát nhau, bởi vì Bàng Suất thở hổn hển nên lồng ngực lên cao xuống thấp phập phồng.

Đóa Lai gặp tình huống như vậy, kích động cũng không ngừng thở hổn hển.

“Lai thần tài…”

“Dạ?”

Bàng Suất nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói: “Thật ra, anh rất quý em, thật đó.”

Đóa Lai gật đầu, nói: “Em biết mầ, anh vẫn luôn đối với em rất tốt.”

“Trước đây anh thích Hoa Kì.”

Đóa Lai vẫn gật đầu như cũ: “Em biết lâu rồi, lúc trước em trộm nhìn hình nền điện thoại anh, là cậu ấy.”

Bàng Suất cười trộm: “Anh biết.”

“Anh biết?”

“Ừm, tối hôm đó anh không ngủ.”

“Vậy anh…”

Bàng Suất cười: “Biết hết.”

Đóa Lai cảm giác vô cùng xấu hổ, cậu ước gì có thể chui xuống đất cho rồi.

Bàng Suất cảm thấy Đóa Lai khác lạ, lập tức ôm đầu Đóa Lai, nhỏ giọng nói: “Anh với em không rời xa nhau, được không?” Lời vừa dứt, Bàng Suất cúi đầu hôn lên, môi chạm môi, khung cảnh này vẽ nên một sự viên mãn hoàn hảo mà hắn cảm thấy thật kỳ diệu.

Bàng Suất chưa từng cảm giác hôn môi lại hưởng thụ như vậy, không nỡ tách ra, lại càng không muốn buông ra, mãi cho đến khi hô hấp của cả hai đều rối loạn, hai người mới luyến tiếc tách ra.

“Hai ngày nay anh nghẹn chết mát, tí nữa làm một lát được không?”

Đóa Lai làm sao có thể từ chối, trong bóng tối ngọn lửa dần dần được châm lên, Bàng Suất hé miệng cười cười, ôm Đóa Lai đến phòng vệ sinh. Mở đèn, cả hai theo bản năng nheo mắt lại, sau khi thích ứng với ánh đèn, lúc này một người chuẩn bị nước đi tắm, một người đứng trước cửa, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.

Sau khi đã thử nước ấm, Bàng Suất quay lưng về phía Đóa Lai cởi quần đùi trên người, đứng dưới vòi sen nói: “Cởi quần áo đi.”

Đóa Lai thất thần, vội cởi quần áo nhưng cậu chỉ đứng ở một chỗ không chịu đi nửa bước. Bàng Suất quan sát Đóa Lai, trêu chọc: “Sao vậy? Ngại?”

“Mau lại đây, nhanh lên.” Bàng Suất ôm Đóa Lai lại, để cho cậu đứng trước người mình, dòng nước len lỏi giữa hai người, khiến cho nhiệt độ cơ thể của cả hai càng thêm nóng rực. Bàng Suất ở phía sau cọ xát, mà tay phải lại đưa ra phía trước, vuốt ve nơi đó của Đóa Lai, nói: “Nhìn này, đã cương vậy rồi.”

Đóa Lai cúi đầu, cười: “Không phải anh cũng vậy à…”

Bàng Suất trước sau nhẹ nhàng kích thích: “Anh không nhịn được nữa, anh trực tiếp vào nha.”

Đóa Lai cúi đầu không nói.

“Nếu không có ý kiến thì anh vào đó nha.” Bàng Suất vỗ vỗ mông Đóa Lai: “Cong mông lên.”

Hai tay Đóa Lai chống trên bồn rửa mặt, rướn người lên tạo thành hình vòng cung.

Bàng Suất nhìn không chớp mắt: “Ngày càng thuần thục.” Nói xong, Bàng Suất lấy một ít dầu gội, tìm đúng vị trí rồi mới bắt đầu cuộc hành quân dài đến bốn mươi phút.

Trong tiệm massage rộng lớn, chỉ có hai người bọn họ nên không hề kiêng dè, muốn ồn liền ồn, cho đến khi hai chân nhũn ra, mỏi mệt không chịu nổi mới thôi.

Làm xong, Bàng Suất dựa vào tường ngồi, ngửa đầu. Mà Đóa Lai đang cầm dao lam, giúp Bàng Suất từ từ cạo râu.

“Anh, mệt sao?”

Bàng Suất mỏi mệt nói: “Ừm, hai ngày nay anh không ngủ được.”

“Vậy anh đợi tí em làm xong liền đây.”

Nghe vậy, Bàng Suất mở mắt, mỉm cười nói: “Không sao đâu, cứ từ từ làm, không vội.”

Đóa Lai gật gật đầu, đợi Bàng Suất nhắm mắt lại, cậu cẩn thận cạo râu giúp Bàng Suất, cạo xong xuôi, gương mặt đẹp trai xán lạn của Bàng Suất đã trở lại, không giống bộ dạng lôi thôi sa sút vừa rồi, Đóa Lai cảm giác chỉ cần hắn ngủ một giấc là lại trở thành Bàng Suất lúc đầu.

Một đêm trôi qua, Đóa Lai nằm trong lòng Bàng Suất ngủ rất say, có lẽ vì vậy mà lúc tỉnh dậy mặt cậu cứ cười ngốc ngốc. Giữa trưa hôm sau, Đóa Lai tỉnh giấc, lúc này Bàng Suất đã rời giường, đưa lưng về phía Đóa Lai ngồi trước cửa sổ, Đóa Lai từ trong chăn ló đầu ra nhìn, nheo nheo mắt, vừa định mở miệng lại thấy Bàng Suất đang dùng khăn lau một con dao Thụy Sĩ.

“Anh, anh lấy dao ra làm gì vậy?”

Bàng Suất cứng đừng, vội vàng gấp dao lại nhét vào trong bao, quay người cười nói: “Tỉnh rồi à? Anh dẫn em xuống lầu ăn cơm ha.”

Đóa Lai nghi ngờ nhìn Bàng Suất.

Bàng Suất nhíu mày hỏi: “Nhìn anh ghê vậy?”

“Anh, tại sao anh lại lau dao?” Đóa Lai gặng hỏi, quyết không buông tha.

Bàng Suất cười nói: “Không có gì, anh vẫn mang dao theo bên mình, sáng nay lúc lấy dao ra khỏi bao, tiện tay lau để nó khỏi rỉ thôi.” Bàng Suất từ nhỏ đã ra ngoài đánh lộn, còn rất thích dùng dao kéo, giống như con dao này, chính là vào sinh nhật mấy năm trước, Chúc Khải tặng hắn.

Đóa Lai bán tín bán nghi xuống giường, Bàng Suất giục: “Mau đi rửa mặt đi, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm.” Bàng Suất thấy Đóa Lai vẫn cứ đứng ở bên giường nhìn hắn, không còn cách nào khác phải nói dối: “Mai mốt Hoa Kì với Trang Hào lại đây chơi.”

Đóa Lai vừa nghe hai người họ đến đây, cao hứng cười toe toét: “Thật ạ?”

Bàng Suất trộm thở dài nhẹ nhõm: “Thật.”

“Vậy tốt quá, chúng ta có thể dẫn họ đi chơi.”

Bàng Suất vui vẻ nói: “Ừm, em thích thế nào thì là thế ấy.”

Đóa Lai phấn khởi chạy vào phòng vệ sinh, đợi Đóa Lai biến mất trong tầm mắt của mình, Bàng Suất liền thu lại vẻ mặt tươi cười, trong ánh mắt lộ ra một tia hung ác, hắn lấy điện thoại đặt trên bàn, điện cho Côn Tử.

Điện thoại vừa bắt, Bàng Suất nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào, tối mấy giờ?”

Ở đâu bên kia, Côn Tử nói: “Buổi tối khoảng chín giờ, Thiết Quân đều về nhà vào giờ này.” Côn Tử do dự một lát, nói tiếp: “Anh, thật sự chúng ta phải làm vậy sao?”

Bàng Suất âm trầm nói: “Lén chơi bố, tên nhóc đó còn non lắm, thù này tao phải trả.”

“Nhưng mà…”

“Không sao đâu, tao tự có chừng mực, không ra tay thì không biết hắn còn huênh hoang đến chừng nào.”

Chuyện này nằm ở thế phải làm, ván đã đóng thuyền, Côn Tử cũng không biết phải nói như thế nào, vì muốn nắm phần chắc, Côn Tử hỏi tiếp: “Có nên điện Chúc Khải không?”

Bàng Suất suy nghĩ: “Ừm, mày điện cho hắn đi.” Nói xong, Bàng Suất cúp máy, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, lòng hắn sinh ra do dự, Bàng Suất không phải là kiểu người thích nương tay, nhưng hiện tại hắn dường như đã khác, hắn không dám làm liều.

“Anh, em muốn ăn bánh chẻo.” Đóa Lai ở trong phòng vệ sinh vừa tắm vừa nói.

Bàng Suất lấy lại tinh thần, đáp: “Được, đừng nói là ăn bánh chẻo, em muốn ăn thịt rồng anh cũng cho em ăn.”

____________

Cuối mỗi chap anh tác giảđều viết ra suy nghĩ của mình, tui cũng phân vân không biết nên dịch không nhưng vì ảnh có spoil nên tui sợ mọi người mất hứng nên cuối cùng tui quyết định hong dịch nè =))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK