• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tận mắt chứng kiến Bàng Suất và Chúc Khải giáo huấn Thiết Quân một trận, Đóa Lai nghĩ rằng đó là bộ dáng khi đụng đến giới hạn cuối cùng của Bàng Suất, bây giờ ngẫm so sánh, Đóa Lai thế mới biết cơn giận dữ thật sự của Bàng Suất. Bàng Suất hỏi Đóa Lai có hối hận không, đương nhiên là cậu không hối hận, chỉ là cậu cảm thấy hơi khó tin.

Nơi này là một thành phố nhỏ xa xôi, mặc dù cơ sở vật chất tốt nhưng việc trị an ở đây quả thật vẫn có một lỗ hổng khá lớn, hơn một nửa chuyện xảy ra đều không thể giải quyết được, nhưng nếu so với thời Đóa Lai còn đi học thì tốt hơn nhiều.

“Đang nghĩ gì vậy?” Bàng Suất cười tủm tỉm nhìn Đóa Lai.

Đóa Lai hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có gì.”

Bàng Suất chép chép miệng, ôm bụng nói: “Đã ăn gì chưa?”

“Chưa.” Đóa Lai thấp giọng nói.

“Ừm, vậy anh dẫn em đi ăn bánh xuân.” Bàng Suất bắt một chiếc taxi, sau khi hai người đi đến thẳng đến hẻm Lão Vương, ở đó có một tiệm bánh xuân vừa ngon lại vừa tiện. (Món bánh xuân như bánh tráng cuốn thịt ở mình vậy đó =)))

Dọc trên đường đi, Đóa Lai cũng không nói gì, cho đến khi vào tiệm bánh, sau khi hai người ngồi đối diện nhau, lúc này Đóa Lai mới nhẹ giọng hỏi: “Anh, hôm nay anh làm vậy có sợ tên Thiết Quân kia trả thù không?”

Bàng Suất hút thuốc, cười nói: “Đm, anh mà sợ thì đã không làm rồi, cùng lắm…” Bàng Suất sớm đã có tính toán riêng, nói với Đóa Lai: “Tiệm massage lần này tổn thất nặng nề, không có bên giao tiếp lại bị phạt tiền, khó có thể mà phất lên lại.”

Đóa Lai khiếp sợ nói: “Thật sự nghiêm trọng vậy à? Cứ buôn bán đường đường chính chính không được à?”

Bàng Suất cười khổ: “Em vẫn còn nhỏ lắm, chuyện này anh đã trải qua rồi, nếu muốn kinh doanh nhà tắm công cộng cỡ nhỏ thì có thể không cần bộ phận phục vụ khách hàng, nhưng nếu đã làm với quy mô lớn thì không có bộ phận kia chẳng khác nào chim mất cánh, một khi đã ngã thì không thể vực dậy.” Lời vừa dứt, nhân viên đã đem đồ ăn lên, tay phải Bàng Suất lấy một cái bánh xuân còn tay trái gắp một miếng thịt kho, dưa chuột, thêm chút gia vị, cẩn thận cuốn lại rồi đưa đến trước mặt Đóa Lai: “Bánh xuân ở chỗ này cũng ngon lắm, Chúc Khải dẫn anh đến đây ăn hai lần rồi.”

Nhắc đến bánh xuân, Đóa Lai vẫn thường hay ăn nhưng đều là lão Đóa làm cho cậu ăn.

Đóa Lai nhận bánh cắn một miếng, nhai nhai: “Không ngon bằng lão Đóa làm.”

Bàng Suất cười nói: “Em may mắn thật nha, có một người ông tốt như vậy.”

Đóa Lai vừa ăn vừa cười: “Cũng là ông của anh mà.”

Bàng Suất giật mình, cẩn thận ngẫm lại hình như cũng không sai, không khỏi mỉm cười, nói: “Ừm, vậy hôm nào có thời gian bảo ông làm cho anh ăn thử một miếng.”

“Được, nhất định ông sẽ đồng ý.”

Bàng Suất hút thuốc, nghĩ một chút rồi nói: “Khỏi cần hôm nào, tối nay chúng ta đi đi.”

“Được.”

Bàng Suất nhả khói, nhìn Đóa Lai ăn, do dự một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Lai thần tài, nếu như…Anh nói nếu như thôi nha, nếu như anh phải rời khỏi nơi này, em có đồng ý đi với anh không?”

Đóa Lai ngạc nhiên: “Anh muốn đi đâu?”

Bàng Suất bất đắc dĩ nói: “Anh chỉ là nói nếu như thôi, em có đồng ý không?”

Đóa Lai không chút do dự nói: “Đương nhiên là đồng ý, chỉ cần anh nói thì đi đâu em cũng đi với anh.”

Trong lòng Bàng Suất vô cùng vui mừng, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, tiện đà lộ ra vẻ nghiêm túc: “Vậy em theo anh, ông của em phải làm sao? Ông cũng đã lớn tuổi rồi, chỉ có mỗi em là cháu trai, nếu em theo anh, ông phải làm sao?”

“Cái này…” Đóa Lai liền cứng miệng không trả lời được, ù ù cạc cạc không nói nên lời.

Bàng Suất thấy cậu ấp a ấp úng, không còn cách nào đành thở dài: “Được rồi, anh đùa em thôi, coi như anh chưa nói gì đi.” Bàng Suất sớm đã nghĩ đến rồi, lão Đóa chỉ có một mình Đóa Lai là cháu trai, ông cũng là người thân duy nhất của Đóa Lai, nếu như hắn mang cậu đi thật, vậy thì có lỗi với ông lắm. Chính là…Bàng Suất chăm chú nhìn Đóa Lai, hắn không nỡ…

Bàng Suất sớm đã có quyết định nhưng hắn lại khó nói ra.

Bàng Suất mới đầu tính rằng sau khi giải quyết xong Thiết Quân sẽ bán tiệm massage, có thể thu hồi phí tổn thất tầm hai phần ba, cũng không tính là thiệt thòi lắm. Trước nay Bàng Suất đều lo liệu chu toàn, không có bộ phận chăm sóc khách hàng thì có làm đằng trời tiệm cũng không thể vực dậy, mà tên Thiết Quân này, một khi đã thả hắn đi, nhất định hắn sẽ không bỏ ý định trả thù, vì phòng ngừa chuyện không may, Bàng Suất phải xử lí chuyện bán lại tiệm, rời khỏi nơi này.

Nếu như vậy, Bàng Suất và Đóa Lai sẽ hết duyên.

“Anh, anh đang nghĩ về chuyện vừa rồi à?” Đóa Lai đột nhiên lên tiếng, chặt gãy suy nghĩ của Bàng Suất.

Bàng Suất hoàn hồn, cười: “Không có gì đâu.”

Rõ ràng có chuyện gì đó không ổn, Đóa Lai càng thêm chắc chắn về chuyện Bàng Suất vừa nói: “Anh, nếu anh muốn rời khỏi đây thì em đi với anh, nhưng mà phải nói rõ ràng với lão Đóa.”

Bàng Suất đột nhiên cảm thấy mình thật tàn nhẫn, lão Đóa đã lớn tuổi như vậy rồi, mắt nhìn cháu trai của mình rời đi, trong lòng sao có thể dễ chịu? Bàng Suất hổ thẹn nói: “Đừng nghĩ về chuyện này nữa, nếu như lời anh vừa nói là thật, nếu như anh muốn rời khỏi đây, cũng sẽ không mang em theo, hơn nữa…” Bàng Suất thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn từng dòng xe đang nối đuôi nhay băng băng trên đường: “Anh cũng không định về nhà, muốn đi nơi khác chơi.”

Đóa Lai sửng sốt, cậu cảm giác tất cả những lời Bàng Suất đang nói đều là thật, không sớm cũng muộn sẽ xảy ra.

“Anh…”

Bàng Suất quay đầu, cười chua xót: “Mau ăn đi, ăn xong rồi thì anh chở em đến chỗ của ông.”

Đóa Lai muốn nói nhưng lời muốn nói lại cứ nghẹn ngay cổ, không thể nuốt xuống cũng không thể nói ra, nghẹn rất khó chịu.

“Em ăn trước đi, anh đi điện thoại.” Bàng Suất cầm điện thoại rời khỏi tiệm bánh.

Đóa Lai ngồi ở cạnh cửa sổ, đầu hướng ra ngoài nhìn.

“Côn Tử, Chúc Khải có ở cạnh mày không?” Bàng Suất biết hắn có gọi cho Chúc Khải mấy chục cuộc thì tên này cũng không thèm bắt máy, cho nên hắn gọi thẳng cho Côn Tử.

“Có, để em đưa máy cho.”

Chúc Khải ở đầu bên kia uống say ngút trời, nhận điện thoại cười to nói: “Sao? Tao đang uống say nha mày.”

Bàng Suất cười khổ: “Mày liên lạc với người mua như thế nào rồi?”

“Liên lạc xong từ sớm rồi, được lắm, tao dẫn hắn đến tiện xem, hắn rất vừa ý, ngày mai chuyển tiền.” Chúc Khải nói tự nhiên, hoàn toàn không nghe ra vẻ bấc đắc dĩ trong lời nói của Bàng Suất.

“Ừm được, vậy tối nay tao không về, mày kêu Côn Tử giúp tao chuẩn bị đồ, sớm mai tao dẫn Đóa Lai đến.”

Chúc Khải an ủi: “Chuyện cũng đã rồi, mày đừng có để trong lòng, anh em giúp mày dọn dẹp.”

Bàng Suất cười cười: “Ừm tao tin mày, còn nữa, lúc mày với Côn Tử về thì để ý một chút, đừng có lơ là, phòng tên Thiết Quân kia trả thù.

“Đm, bố lại sợ hắn.”

Bàng Suất tức giận: “Mày vẫn nên cẩn thận một chút đi.”

“Yên tâm, anh em có tính toán rồi, nhưng mà…” Chúc Khải nhíu mày, lo lắng: “Mày rời khỏi đây thì tính đi đâu? Có về với ba mẹ không?”

“Đi đâu tao cũng không biết nhưng không phải là về nhà.”

Chúc Khải nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Còn Lai thần tài thì sao?”

Bàng Suất vô cùng rối trí: “Không biết nữa, từ từ rồi tính, tao cúp máy đây.”

“Đợi tí nữa.” Chúc Khải ngăn Bàng Suất hấp tấp tắt máy, vội nói: “Mày đi tao cũng phải tiễn mày một đoạn, không lẽ đây là lần cuối gặp mặt rồi sao?”

Bàng Suất cười: “Không cần tiễn đâu, tương lai còn dài chắc chắn sẽ gặp lại.” Nói xong, Bàng Suất cúp điện thoại, đứng trên lề đường ngẩn người. Lâu sau đó, Bàng Suất mới lấy lại tinh thần, lúc xoay người nhìn vào trong tiệm, hắn liền thấy Đóa Lai dựa vào cửa sổ mở to mắt, lo lắng nhìn mình.

Bàng Suất không rõ trong lòng có cảm giác gì, vẫn cứ nở nụ cười, vẫy vẫy Đóa Lai.

Bàng Suất vào tiệm thanh toán tiền rồi dẫn Đóa Lai ra, lúc này đã là buổi chiều, không khí nóng bức nên cả hai đi dạo không rõ mục đích. Một lát sau, Đóa Lai đột nhiên nói: “Anh, muốn đến tiệm hoa của em xem không?”

Bàng Suất cười: “Ừm đi, anh còn chưa đến lần nào.”

“Cách đây không xa, đi thôi.” Đóa Lai phấn khích kéo Bàng Suất, bước nhanh đến tiệm hoa cỏ của mình.

Ăn cơm xong, hai người đến tiệm hoa cách đó không xa, chỉ cách có ba dãy phố, đi thêm hai mươi phút là đến. Lúc cả hai đến tiệm, Lương Sinh đang bốc dỡ hàng, đứng từ xa đã ngửi được mùi hoa tươi cùng bùn đất trộn lẫn.

“Anh, là chỗ này.” Nói xong, Đóa Lai đến trước cửa vẫy vẫy Lương Sinh: “Sinh cục cưng.”

Lương Sinh đầu chảy đầy mồ hôi xoay người, cười nói: “Sao hai người lại đến đây?”

“Đến xem một chút.”

Lương Sinh chà chà hai tay bên hông, cười nói: “Hai người vào trong phòng ngồi đi, tớ vừa mới nhận hàng.”

Đóa Lai mặc áo tay ngắn nhưng lại giả vờ làm động tác xắn tay áo: “Tớ giúp, anh vào phòng ngồi trước đi.”

Bàng Suất nhìn hoa cỏ trên mặt đất, cười: “Anh cũng giúp.” Nói xong, Bàng Suất cùng Đóa Lai liền giúp đỡ tháo dỡ hàng. Bình thường hàng hóa trong tiệm nhiều, phải mất hơn hai mươi phút mới xong, nhưng nhờ Đóa Lai và Bàng Suất giúp nên chỉ hơn mười phút đã xong xuôi.

Ba người ngồi trong tiệm, mở quạt quay phần phật, Lương Sinh vui vẻ nói: “Lai thần tài, vừa rồi ông mới đến đây.”

“Hả? Sao lão Đóa lại đến đây?”

Lương Sinh lắc lắc đầu: “Ông không thấy cậu trong tiệm nên lập tức rời đi rồi.”

“Ông có nói gì không?”

Lương Sinh cười: “Ông tới tìm cậu, muốn nói cậu biết ông muốn đi về quê ở Sơn Đông, hỏi cậu có muốn theo ông về không.”

“Hả? Sao ông chưa từng kể với tớ.”

“Ông kể ông muốn ra ngoài đi dạo, cũng muốn về quê thăm họ hàng nhân dịp cơ thể còn khỏe mạnh.” Lương Sinh nhìn Đóa Lai, lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Đóa Lai à, tớ có nhìn ra ông thật sự không hy vọng cậu đi theo.”

“Không thể đi?” Đóa Lai sờ soạng một chút rồi nói tiếp: “Sao tự nhiên ông lại muốn về quê chứ?”

Lương Sinh cười: “Tớ cũng không biết vì sao nữa, cậu về hỏi ông đi.”

Bàng Suất vẫn im lặng ngồi nghe, nghe đến đây, chính hắn cũng không thể giữ bình tĩnh được, vội nói: “Lai thần tài, anh cũng đến xem tiệm hoa rồi, nếu không chúng ta về thăm ông đi, nhân tiện hỏi chuyện luôn.”

Đóa Lai nghĩ một chút: “Ừm được.”

Đóa Lai ở trong tiệm dọn rửa một chút rồi mới cùng Bàng Suất đến chỗ lão Đóa. Lúc tới nơi, vừa vào cửa đã thấy lão Đóa chuẩn bị đồ đạc, nhìn thấy Đóa Lai và Bàng Suất đến, ông theo quán tính nở nụ cười nhưng liền kiềm chế, xụ mặt nói: “Lại đây.”

Đóa Lai lén nhìn Bàng Suất: “Dạ.”

Lão Đóa gật đầu, quay sang nhìn Bàng Suất: “Nộp tiền phạt chưa?”

Bàng Suất vội lại gần, mang theo ý xin lỗi nói: “Ông, lần này ít nhiều cũng nhờ ông giúp đỡ, nếu không con cũng không được thả ra rồi.”

Rốt cuộc lão Đóa cũng mềm lòng, tức giận nói: “Con nói xem đứa nhóc này, không phải con rất chững chạc sao, sao lại có thể làm mấy hành vi không ra người vậy chứ, thành thành thật thật buôn bán không phải rất tốt à?”

Bàng Suất vội gật đầu: “Ông nói rất đúng, vừa rồi con bị phạt nặng, nhưng mà con bảo đảm rằng từ nay về sau sẽ không làm nữa.”

Lão Đóa vui mừng: “Vậy là tốt rồi, trẻ tuổi biết xông pha là tốt, nhưng không thể quá phận, lại càng không thể trái với pháp luật.” Lão Đóa đặt quần áo trong tay xuống, tận tình khuyên bảo: “Đi theo con đường của quân tử, ba trăm sáu mươi nghề đều có Trạng Nguyên, làm điều đứng đắn ắt tự sống được” (Ý câu ‘Ba trăm sáu mươi nghề đều có Trạng Nguyên’ nghĩa là trong tất cả các nghề thì nghề nào cũng có người tài, mặc kệ có là nghề gì đi chăng nữa thì chỉ cần cố gắng sẽ thành công.)

Bàng Suất khiêm tốn: “Ông dạy phải, cho nên con đã bán tiệm massage đi rồi, định rời khỏi nơi này.”

Đóa Lai hoảng sợ nhìn Bàng Suất, nhưng hắn cũng chỉ đơn giản nhìn cậu, cười nói: “Con vừa mới ở tiệm Đóa Lai về, nghe nói ông muốn về quê?”

Lão Đóa gượng gạo: “Nói thật, ông không tính mang theo Đóa Lai, muốn một mình trở về.”

Đóa Lai vừa nghe đã không vui: “Lão Đóa, trước kia ông đi đâu cũng dẫn theo con, sao bây giờ lại không? Hơn nữa, tại sao đột nhiên ông lại muốn về quê?”

Lão Đóa mỉm cười nói: “Ngày hôm qua người ở quê điện đến, lúc này ông cũng muốn về.”

Đóa Lai lại hỏi: “Vậy ông định đi trong bao lâu?”

“Khó nói trước lắm, chắc cũng gần một năm.” Lão Đóa nói xong, đứng lên cười: “Con cũng thật là, không cần lo cho ông đâu.”

Bàng Suất cười trộm trong lòng, vội nói với Đóa Lai: “Vào nhà rót cho anh ly nước nha, anh hơi khát.”

“Nước ấm hay lạnh?” Đóa Lai hỏi.

“Đại đi, sao cũng được.” Mục đích của Bàng Suất là dụ Đóa Lai đi.

Đóa Lai gật gật đầu, sau đó chạy vào trong bếp.

Đóa Lai vừa đi, lão Đóa cười tủm tỉm nhìn Bàng Suất, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi, có việc gì cứ nói thẳng.”

Bàng Suất mỉm cười ngồi xuống, nghĩ thầm, đúng là đừng thấy lão Đóa lớn tuổi mà xem thường, có lẽ trong lòng ông tường tận hơn ai hết.

Bàng Suất ngồi xuống rồi kể đầu đuôi câu chuyện cho lão Đóa nghe. Lão Đóa vốn đang vui vẻ, sau khi nghe xong, mặt ông còn dài hơn cả núi Trường Bạch.

“Cho nên, con muốn mang Đóa Lai đi du ngoạn.” Bàng Suất vội giơ tay phải lên: “Nhưng mà con đảm bảo với ông, con sẽ không để Đóa Lai gặp chuyện gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK