• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ta nói tình sâu thì nhấp nhiều, tình cạn thì liếm chén, rượu uống như vậy mới có cảm giác. Ba người ngồi trên bàn ly cạn ly, tiếng vang vô cùng lớn, uống một ngụm, hương vị bao trùm cả vị giác. Lão Đóa ngà ngà say, tuổi đã cao nên xin rút khỏi chiến trường, cầm tách trà ngồi trên ghế sô pha xem TV, thỉnh thoảng thì nhìn lên bàn.

Rượu thấm vào người, lời nói đều xuất phát từ thật tâm. Đóa Lai uống khá nhiều, lá gan ngày càng lớn, dựa vào người Bàng Suất, nhấc tay khoác lên vai hắn, đánh một cái thật mạnh, mắt say lờ đờ mơ mơ màng màng nói: “Tiểu Suất nè, em nói cho anh biết…Hức…Hôm nay…Hức…Em với anh phải uống cho say.”

Bàng Suất vừa cầm ly rượu lên, suýt run tay ném đi, hắn quay đầu, trừng mắt nhìn Đóa Lai. Không chỉ có mình Bàng Suất kinh ngạc mà ngay cả lão Đóa đang ngồi trên sô pha cũng không ngoại lệ, dở khóc dở cười nói: “Đứa nhóc này, nói năng xằng bậy, sau này không cho con uống nữa.”

Bàng Suất chưa từng thấy Đóa Lai như vậy, liền cảm thấy mới mẻ, vội nói với lão Đóa: “Ông, không sao đâu, chẳng qua hôm nay Đóa Lai cao hứng thôi.”

Lão Đóa lắc lắc đầu, tiếp tục xem TV.

Bàng Suất nhịn cười, nhìn chằm chằm Đóa Lai, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”

Đóa Lai hé miệng, mặt đỏ bừng nói: “Tiểu Suất đó, không phải ba anh gọi anh như vậy à?” Đóa Lai nhe răng nhếch miệng ngây ngô cười: “Lần trước em nghe được người trong nhà gọi anh như vậy, cho nên em nhớ kĩ lắm luôn.” Đóa Lai ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát Bàng Suất, nói: “Anh đẹp trai ghê á, ăn gì mà được vậy nhỉ.” Đóa Lai khều khều ngón tay, vân vê lông mi Bàng Suất: “Đẹp muốn chết luôn.”

Bàng Suất nghe xong lời này liền mát lòng mát dạ, đắc ý cười nói: “Có phải nhìn vô cùng thích phải không?”

Đóa Lai vội gật đầu: “Không sai không sai.” Nói xong, Đóa Lai chu miệng tiến lại gần, tư thế này hoàn toàn là muốn ăn thịt Bàng Suất.

Bàng Suất hết hồn, dùng tay đẩy Đóa Lai ra, ho vài tiếng: “Lai thần tài, lại đây cạn ly.” Bàng Suất bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, nếu bị lão Đóa thấy được không phải chết chắc à? Đề phòng Đóa Lai không lỡ miệng nói hớ hoặc làm gì đó sai trái, Bàng Suất chỉ có thể nhanh chóng dọn dẹp bãi chiến trường, kéo Đóa Lai lên sân thượng.

Tối nay, Đóa Lai uống say nên cả người đều đứng không yên, vì vậy, Bàng Suất vội trải giường chiếu xuống. Đêm khuya, Bàng Suất ôm Đóa Lai say đến bất tỉnh nhân sự vào trong chăn, hắn cúi đầu nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng bừng của Đóa Lai, nhớ đến lời cậu vừa nói trên bàn rượu kia nhịn không được, lúc này mới ôm Đóa Lai ngủ say như chết hôn mãnh liệt.

Hôn xong, Bàng Suất có chút thỏa mãn, ôm Đóa Lai nhìn bầu trời đêm, bỗng nhớ đến chuyện dẹp tiệm massage, hắn hoàn toàn không có cảm giác gì, lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì. Lăn lộn nhiều năm vậy, hiện tại Bàng Suất cũng không bị đả kích gì to tát, tiền không có thì có thể kiếm lại, kiếm không được thì học Trang Hào mở một tiệm tạp hóa nho nhỏ sống ổn định qua ngày không phải tốt lắm sao? So với hắn, Trang Hào cũng không chênh lệch là mấy, không phải người ta cũng đang sống rất tốt sao?

Bất cứ việc gì cũng phải tính toán, còn sống đương nhiên sẽ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, còn có phải chu toàn cho người bên cạnh.

Bàng Suất áp mặt vào mặt Đóa Lai, nhẹ nhàng ma sát, trong lòng rất thỏa mãn. Trước kia hắn hâm mộ Trang Hào, hiện tại thì không, bởi vì bản thân hắn bây giờ đã có rồi. Người cũ đóng cọc trong người Bàng Suất trước kia bây giờ hoàn toàn đã bị nhổ ra tận gốc, mà thay vào đó là một hạt mầm mới.

Quá trình thật đơn giản, gieo mầm, mọc rễ, nảy mầm, nở hoa, kết quả.

Giữa trưa ngày hôm sau, Đóa Lai giãy dụa ngồi dậy từ trong chăn, tóc tai lộn xộn, cậu đưa tay vò đầu vài cái, lúc này mới phát hiện người bên cạnh đã biến mất. Giờ Đóa Lai đã không còn hớt ha hớt hải hấp tấp lo lắng sao Bàng Suất lại vô duyên vô cớ biến mất, cậu đứng dậy đến cầu thang, gọi vọng xuống lầu: “Ông, Bàng Suất đâu rồi ạ?”

Lão Đóa lúc này đã xem thời sự được ba mươi phút, nghe được giọng Đóa Lai liền đẩy kính lão, đáp: “Đi rồi, nói là tìm cái gì Khải đó, kêu con chờ.”

Đóa Lai làm gì mà còn tâm tư ở nhà chờ, nghĩ đến cảnh Bàng Suất đang bận bịu công việc, cậu liền kiềm chế không được.

Đóa Lai qua loa rửa mặt chải đầu rồi vội ra khỏi cửa. Rời khỏi nhà lão Đóa, Đóa Lai đến tiệm hoa trước, đem hết mọi chuyện kể cho Lương Sinh nghe, Lương Sinh vừa nghe Đóa Lai phải rời khỏi nơi này liền không có cách nào mà buồn rười rượi níu cậu ở lại. Lúc Đóa Lai hỏi đến cậu có đồng ý chăm nom tiệm hoa hay không, Lương Sinh không nói nhiều liền đồng ý. Bàn bạc xong xuôi, Đóa Lai kéo Lương Sinh về nhà chuẩn bị đồ đạc.

Bàng Suất mang theo rất ít đồ, quần áo nhét vào một cái vali là đủ, mà Đóa Lai lại không như vậy, quần nào cũng như áo nào, thu dọn cũng mất hai cái vali lớn.

“Không lấy ít hơn được hả?” Lương Sinh ỉu xìu, thở hồng hộc hỏi.

Đóa Lai lau mồ hôi: “Tớ vẫn nghĩ quần áo của tớ ít, ai ngờ thu dọn lại nhiều vậy.”

Lương Sinh cười: “Đó là bởi vì cậu mặc cái nào cũng giông giống nhau, cảm giác ít là phải.” Lương Sinh lại mở vali ra, lấy hết quần áo ra: “Tớ giúp cậu lựa, cái gì không cần mang thì không mang cho khỏi cồng kềnh, hơn nữa, cậu định không quay lại à?”

“Quay lại chứ, chắc chắn sẽ về rồi, nếu không bị lão Đóa mắng thì cũng bị cậu la.” Đóa Lai kiên quyết.

“Nếu không phải đi luôn thì mang nhiều vậy làm gì, cùng lắm tới chỗ kia kêu Bàng Suất mua cho cậu cái mới.” Lương Sinh giúp Đóa Lai lựa quần áo mang theo, lúc xếp bỏ lại trong vali, Lương Sinh lại hỏi: “Đúng rồi, tớ chưa hỏi cậu, cậu và Bàng Suất định đi đâu?”

Đóa Lai lắc đầu: “Tớ cũng không biết nữa, hắn chưa nói, nhưng mà hình như là Lâm Nghi.” (Lâm Nghi là thành phố lớn nhất ở Sơn Đông, Trung Quốc)

“Vậy cũng tốt, đi xe lửa nhiều nhất cũng chỉ một tiếng, có thời gian thì tớ đi thăm cậu.”

Đóa Lai vui vẻ, trong lòng cũng rất luyến tiếc người bạn thanh mai trúc mã này, nhưng mà trong lòng cậu đã có lựa chọn, cho nên không thể do dự, lại càng không thể hối hận, nếu không sẽ phụ lòng Bàng Suất.

“Ui, mém nữa quên đi chuyện đại sự.” Đóa Lai vội cởi giày, đứng trên giường cẩn thận gỡ mấy bức ảnh dán trên tường: “Cái này phải mang theo.”

Lương Sinh vui vẻ: “Liêm sỉ liêm sỉ.”

Tầm một tiếng sau, cả hai cuối cùng cũng chuẩn bị hành lí đầy đủ, kéo xuống lầu rồi bắt xe. Đóa Lai đứng trước xe, thút thít: “Sinh cục cưng, cậu phải sống thật tốt đó, nếu tên đàn ông kia dám bắt nạt cậu, nhớ điện cho tớ, chắc chắn tớ và Bàng Suất sẽ thuê giang hồ dạy hắn một bài học.”

Lương Sinh trừng mắt nhìn, cố gắng kiềm chế nước mắt, nói: “Biết rồi, cậu đi đường cẩn thận, tới nơi nhớ điện cho tớ một tiếng.”

Nói xong, cả hai giang tay ôm chầm nhau: “Tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Đây là lời nói cuối cùng mà hai người dành cho nhau.

Đóa Lai kéo hành lí đến chỗ lão Đóa, mới vừa vào cửa, Đóa Lai liền thấy mặc áo ba lỗ quần đùi rộng thùng thình đứng trong bếp xào nấu.

Đóa Lai ngạc nhiên, vội đẩy hành lí qua một bên, chạy vào: “Anh, sao anh lại nấu ăn, cứ để em làm cho, anh vào nhà nghỉ ngơi đi.”

Đóa Lai vừa mới lại gần, Bàng Suất đã xua tay, cười: “Đệt, anh nấu cho ông ăn không được à?”

Bàng Suất tiến đến bên tai Đóa Lai, nhỏ giọng nói: “Cũng sắp đi rồi, anh phải thể hiện tài năng của mình chứ.”

Đóa Lai vừa nghe vội nhìn vào trong chảo, nghĩ thử món ăn sở trường của Bàng Suất là món gì, kết quả liền thấy món trứng chiên sốt cà chua.

“Món sở trường của anh là trứng chiên sốt cà à?” Đóa Lai nhịn cười.

Bàng Suất sững sờ: “Ừ, thì sao nào? Anh chỉ biết nấu mỗi món này thôi.”

“Không sao không sao, em thích ăn trứng chiên sốt cà nhất.” Đóa Lai liền hùa theo, cho dù Bàng Suất có nói cứt thơm thì Đóa Lai tuyệt đối cũng không nghi ngờ.

“Đm, em lừa anh à?” Bàng Suất tí ta tí tửng nói: “Anh chỉ muốn nấu cho ông ăn thôi mà, nhưng mà cũng chịu thôi, anh chỉ biết nấu mỗi món này.”

“Em cảm thấy ngon mà, chắc chắn lão Đóa sẽ thích ăn.”

Bàng Suất vui vẻ: “Đúng rồi, em mới đi đâu về đó?”

“Em về nhà dọn dẹp hành lí của anh với em, đợi lão Đóa đi thì hai người chúng ta có thể xuất phát.”

Bàng Suất vội buông muôi xào, xoa xoa mặt Đóa Lai nói: “Em làm anh thích ghê vậy đó, không cần nói cũng tự giác như vậy, vừa hay hôm nay anh cũng sắp xếp bên tiệm massage hết rồi, tiền cũng nhận được rồi. Ngày mai ông đi, chúng ta cũng xuất phát.”

Đóa Lai vô cùng mong đợi: “Anh, chúng ta đi đâu vậy?”

Bàng Suất cười: ” “Anh với em khám phá đất nước trước đã, đi Thiết Lĩnh.”

Đóa Lai biết Bàng Suất cố ý đùa cậu, vội tiếp lời: “Ai ui cần gì đi khám phá đất nước, em đã là mỹ cảnh rồi dăm ba cái khám phá ấy tuổi gì?”

“Đm, học cái tính chọc anh ở đâu đấy?” Bàng Suất giơ chân đá mông Đóa Lai.

Đóa Lai xoa mông, cười nói: “Em buột miệng thôi.”

Bàng Suất không đùa nữa, nói thật: “Anh dẫn em đi Bá Ngư Khuyên trước, chỗ đó phát triển không tệ, chơi ở đó hai ngày rồi về Lâm Nghi, nếu không có gì thì anh với em tìm việc làm.” (Bá Ngư Khuyên là một quận ở Liêu Ninh, Trung Quốc)

“Ừm, quyết định vậy đi.” Đóa Lai hí hửng chạy ra phòng khác.

Buổi tối, lúc lão Đóa trở về, cả ba quay quần trước bàn ăn bữa tối cuối cùng. Một đêm qua đi, lão Đóa phải rời khỏi nơi này trở về quê nhà ở Đông Sơn. Về lí do tại sao lão Đóa lại trở về quê, ông không nói, Đóa Lai và Bàng Suất cũng không gặng hỏi, tóm lại, lão Đóa thích là được rồi.

Nhìn thấy đoàn tàu từ từ lăn bánh rời ga, Đóa Lai thủy chung không có ý rời đi, Bàng Suất đứng cạnh cậu, cười nói: “Có phải không nỡ xa ông không?”

Đóa Lai không dứt khoát nói: “Ừm, từ lúc em sống với ông đến giờ đây là lần đầu xa ông như vậy.”

Bàng Suất ôm Đóa Lai như cách ôm một người bạn thân, hoàn toàn không khiến mọi người xung quanh nghi ngờ. Hắn mỉm cười, nói: “Ông đã lớn tuổi rồi, nhất định sẽ có một vài chuyện muốn hoàn thành, em phải hiểu cho ông.”

Đóa Lai gật gật đầu: “Lỡ như ông ở quê có bồ nhí, bà em không biết thì sao…”

“Đệt, đứa ngốc này, ông của em là người như vậy sao?” Bàng Suất cốc đầu Đóa Lai, Đóa Lai xoa xoa đầu nói: “Nếu như vậy cũng tốt, ông có thể bầu bạn tuổi già, không đến mức cô đơn lạnh lẽo.”

“Được rồi, ông của em chắc chắn có tính toán riêng, em cũng đừng đoán mò, đi thôi, chúng ta về nhà lấy hành lí, buổi tối xuất phát.” Bàng Suất kéo Đóa Lai ra khỏi nhà ga.

Đóa Lai và Bàng Suất trở lại nhà của lão Đóa, trong phút chốc liền cảm thấy vắng vẻ, không phải vì thiếu đồ này mất đồ nọ mà là giống như trống đi một cảm giác an yên dễ chịu, lúc này họ mới hiểu được rằng, lão Đóa thật sự rất quan trọng.

Hơn mười giờ tối, Đóa Lai và Bàng Suất kéo theo hành lí vào nhà ga, đến tiễn họ chỉ có Chúc Khải, y đứng khoanh tay, phóng khoáng đứng trước cửa xe, cười nói: “Người anh em, thuận buồm xuôi gió.”

Bàng Suất đập tay với hắn, sau khi lên xem quay đầu nói: “Nghe tao khuyên một câu, đừng sống một mình nữa, mau tìm người gối đầu đi.”

Chúc Khải cười nói: “Thôi bỏ đi, bây giờ tao quyết định làm độc thân quý tộc.”

“Mau cút đi, tao đi đây.” Bàng Suất cùng Đóa Lai đến chỗ giường nằm, Đóa Lai vẫy vẫy tay với Chúc Khải, lúc không thấy Chúc Khải nữa, Đóa Lai mới hỏi: “Anh, anh có cảm thấy hôm nay anh Khải hơi lạ không?”

Bàng Suất cười khổ: “Hắn lúc nào không lạ.”

Tiễn Bàng Suất và Đóa Lai đi, Chúc Khải đứng tại chỗ, miệng hút thuốc không có mấy là vui vẻ, y bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó đưa tay gãi gãi đầu, y vốn dĩ cũng không muốn sống một mình nữa, cảm giác rất khó chịu.

Lúc Chúc Khải quay người rời khỏi nhà ga, bởi vì quá nhập tâm vào lời Bàng Suất vừa nói nên không chú ý đằng trước nên liền đâm đầu vào người đối diện, lúc cả hai chạm vào nhau, Chúc Khải đau đớn nhăn mày, xoa tay nói: “Đm, mắt mày bị mù không thấy đường à???”

Đây là lần đầu Tô Hàng gặp phải loại người cục súc như vậy, mình bị đụng chưa nói, tên này lại chửi mình? Tính tình còn bẩn hơn cả Trư Bát Giới.

Tô Hàng cẩn thận quan sát Chúc Khải, cảm giác người trước mặt mình không phải là hạng người tốt lành gì, không nói nhiều liền lách qua chuẩn bị vào trong nhà ga đón người.

“Ái ui đm, tao đang nói chuyện với mày đấy!” Chúc Khải bước nhanh đuổi theo Tô Hàng, túm cậu lại: “Tên nhóc này, hôm nay tao bực lắm đấy nhé. Nếu mày không nhận lỗi đừng trách tao đánh mày răng rơi đầy đất!”

Tô Hàng nhíu mày nhìn Chúc Khải: “Anh không bị khùng chứ hả?”

Chúc Khải tức giận: “Mày ngứa đòn à!” Chúc Khải nắm chặt tay vung lên cao, còn chưa kịp hạ xuống, Tô Hàng đã đấm vào bụng y một cú, Chúc Khải đau đớn ôm bụng, thừa dịp này, Tô Hàng gạt tay Chúc Khải qua một bên chạy vào trong ga.

Chúc Khải nổi trận lôi đình, chạy theo phía sau Tô Hàng như bắt gà, vừa chạy vừa quát: “Thằng chó, đừng để cho bố bắt được mày!!!”

Xe lửa đến nơi, Bàng Suất và Đóa Lai bắt xe vào một khách sạn ba sao, Bàng Suất vốn định dẫn Đóa Lai vào một cái năm sao nhưng Đóa Lai không đồng ý, năm sao rất đắt, ba sao là được rồi, vì vậy, Bàng Suất đành nghe lời Đóa Lai vào khách sạn ba sao.

Thủ tục hoàn tất, cả hai đi thang máy lên tầng năm, cửa vừa mở, Bàng Suất liền vọt vào buồng vệ sinh đi tiểu.

Đóa Lai kéo hành lí vào phòng, nhìn kĩ một vòng rồi cười nói: “Anh, em đã nói chỗ này không tệ rồi mà, điều kiện rất tốt đó.”

Bàng Suất không thèm để ý, vẫn đi tiểu như trước, hắn cúi đầu nhìn người anh em của mình, đột nhiên Bàng Suất nảy ra một ý tưởng, cười nói: “Lai thần tài.”

“Hả? Em ở đây.” Đóa Lai ở trong phòng sắp xếp hành lí.

Bàng Suất nhịn cười: “Lai thần tài.”

Đóa Lai nhíu mày, vội chạy đến buồng vệ sinh: “Kêu em có chuyện gì?”

Bàng Suất quay đầu, cười nói: “Không gọi em, anh gọi nó.” Bàng Suất quay đầu dùng sức giật giật chỗ đó.

Đóa Lai nghe thấy lời này liền sững hết cả người, qua lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Bàng Suất vui vẻ không ngừng đùa giỡn: “Lai thần tài, sao cưng lại lớn như vậy nữa, lại vừa to vừa đen nữa chứ.”

Đóa Lai thấy hắn đùa vui như vậy, tự nhiên cũng muốn phối hợp một chút, cậu dựa người vào cửa, cười: “Anh, nó được đặt theo tên của em à?”

“Ừm, sao nào?” Bàng Suất híp mắt cười.

Đóa Lai vui vẻ: “Nếu như cùng tên thì em có thể bắt tay một cái với nó được không?”

Bàng Suất cười tà: “Đương nhiên là có thể, đừng nói là bắt tay, em muốn hôn nó cũng được nữa.” Nói xong, Bàng Suất ném quần qua một bên lại gần Đóa Lai: “Muốn hôn một cái không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK