Mộng Ny trầm ngâm nghe câu nói của cô gái trước mặt. Lâm Duyệt Y nói câu này rất thản nhiên càng khiến cô dây lên xót xa trong lòng.
Một là có phải Lâm Duyệt Y từng trải qua cảnh đó? Hai là không có niềm tin dành cho Trí Anh nhà cô.
Tôi không tính sổ gì cả.Nếu chị không tới để ngăn cản, thế chị muốn gì?Sao cô lại nghĩ tôi tới để ngăn cản hai người chứ. Ngược lại, tôi muốn hàn gắn, muốn có em dâu, có cháu nhỏ.Ánh mắt Duyệt Y nhìn cô hơi xao động, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
- Tôi không thể tiến tới với Hình Trí Anh được. Chị xem nơi này cũng hiểu mà, không môn đăng cũng chẳng hộ đối.
Cô còn chưa kịp vào chủ đề chính đã bị Lâm Duyệt Y buông lời phũ phàng, chỉ đành cười trừ dịu giọng.
- Hiểu chứ!
Duyet Y lac dau phu nhan.
- Chị không hiểu đâu. Chị là chị dâu của Hình Trí Anh, chắc hẳn gia thế và năng lực không phải tầm thường. Chị khác tôi! Tôi không mong người khác phải hiểu mình, tôi chỉ nói ngắn gọn rằng tôi không thể, như vậy sẽ đỡ mất thời gian của chị.
Mộng Ny cầm ly nước lên uống một ngụm, sau đó vẫn giữ ly nước trong lòng bàn tay. Cô lấy chiếc gối dựa kê sau lưng và nói.
- Mang thai hơi mỏi lưng ấy mà.
Duyệt Y biết người phụ nữ này không dễ từ bỏ, nhưng sự ung dung nền nã lại khiến người ta không thể cáu gắt và tiễn khách ngay được. Huống hồ đối phương cũng mang thai, còn cất công tới tận đây, hẳn là cũng nhọc lòng lắm.
Mộng Ny từ tốn nói tiếp.
- Cô Lâm cứ thả lỏng đi, phụ nữ mang thai không nên căng thẳng. Thực ra cô đề cao tôi quá rồi, tôi cũng là người rất bình thường. Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở vùng quê, sau này lên thành phố đi học, cũng như cô- ở nhà thuê nhỏ đế tiết kiệm tiền, cũng đi làm thêm và nỗ lực để sống với công việc của mình. Là chị dâu của Trí Anh, tôi không có gì cao siêu cả. Cuộc sống của tôi hàng ngày đi làm, về nhà, lấy chồng và sắp tới đón thêm thành viên nhí. Mô típ và lộ trình quen thuộc mà đa phần phụ nữ đều trải qua. Tôi có thể hiểu mối bận tâm của cô, cũng không cổ xúy các cô gái trẻ mộng mơ về cuộc sống hôn nhân màu hồng. Mỗi người có một hoàn cảnh riêng, không thể đánh đồng tất cả. Vậy nên cô và Trí Anh vẫn có thể, quan trọng là cô thôi. Là chị dâu của em ấy, tôi thấy lần này Trí Anh rất nghiêm túc. Không giấu gì cô, nửa đêm qua nó tới thưa chuyện với vợ chồng tôi. Lại phải nói vì sao lại là tôi tới đây, bởi Trí Anh không còn bố mẹ. Tôi là chị dâu, nhưng cũng được coi như đại diện phụ huynh của em ấy.
Lâm Duyệt Y không nghĩ Quý Mộng Ny nói nhiều như vậy, lại suy tư nghĩ ngợi, thì ra Hình Trí Anh cũng cô đơn không có bố mẹ.
- Cô Quý, gia đình tôi rất phức tạp. Nhà họ Hình mấy người sẽ không thích đâu.
Quý Mộng Ny hơi cười, còn có gia đình nào phức tạp hơn nhà chồng cô chứ. Cô nhã nhặn quan tâm.
- Phức tạp như nào? Tới mức không chấp nhận nổi sao?
Duyệt Y phân vân vài giây, sau đó buồn bã cúi găm mặt.
- Bố mẹ tôi ly hôn. Mẹ tôi lấy người khác, có con khác và sống vui vẻ. Bố tôi cũng vậy. Sau một thời gian thấy mẹ cam chịu, thì một ngày họ nói với tôi là họ khác nhau nên không thể chung sống được nữa. Nhưng thật kì lạ, họ lại giống nhau ở điểm chẳng đoái hoài gì đứa con chung này. Bố tôi thậm chí vì tôi là con gái mà không thích tôi ra mặt. Rõ ràng tôi là con ông ấy, nhưng ông ấy lại chỉ thích con trai.
Khi Mộng Ny đang đau lòng, thì lại nghe được chuyện đau lòng hơn nữa.
- Tôi có một mối tình, vốn dĩ rất đẹp. Nhưng hóa ra chỉ mình tôi nghĩ nó đẹp thôi. Bạn trai cũ của tôi xuất sắc đến nỗi mẹ anh ấy bắt tôi phải chia tay, bởi tôi ở bên sẽ làm cản trở cuộc đời anh ấy. Bao lời hứa của đàn ông, rốt cuộc cũng chỉ nên nghe chứ không nên tin. Tôi hi vọng người đó sẽ nghĩ cách để được ở bên mình. Rồi tôi tự nhận lấy thất vọng. Mới vừa rồi người đó kết hôn, còn gửi thiệp mời cho tôi nữa chứ. Nghe nói cô dâu rất xuất chúng, họ rất đẹp đôi. Nhà cô ấy có điều kiện, được bố mẹ cưng chiều, đúng là gió tầng nào gặp mây tầng ấy. Tôi rất sợ, vết thương cũ chưa lành, tôi không muốn mình phạm phải sai lầm nữa.
Một cái nắm tay động viên, tuy không hơn Duyệt Y nhiều tuổi, nhưng Quý Mộng Ny là người chị, là giảng viên đi dạy biết bao học sinh, cô cố gắng để cô gái này nghĩ thoáng hơn và tích cực hơn.
- Trên đời này không có ai hoàn hảo, nên bút chì có tẩy, bút mực có bút xóa, con người có cơ hội thứ hai. Con người không ai không mắc sai lầm, nhưng sẽ có cơ hội để sửa chữa và cải thiện. Chúng ta không nên hủy hoại tương lai của mình chỉ vì một vài sai lầm.
Lâm Duyệt Y cảm động và nghẹn ngào bật khóc, cô đưa khăn giấy cho đối phương. Nước mắt rơi lã chã, không phải đến từ bộ não mà là từ trái tim.
Sau một quãng trầm tư, thì cô chào Duyệt Y để ra về.
Trí Anh nhìn thấy cô đi xuống liền lo lắng hỏi han.
Cô ấy nói sao hả chị?Cô ấy không cho chị câu trả lời có hay không. Chị nghĩ là em cần thể hiện mình là người đàn ông đáng tin để mẹ con Duyệt Y dựa vào. Cô ấy đã chịu rất nhiều tổn thương, không muốn lấy chồng sinh con là bởi vì sợ lấy phải người như bố, phải sống cam chịu giống mẹ, và con cái phải trải qua tuổi thơ giống mình.Cô không tiện nói quá khứ của Lâm Duyệt Y cho em họ nghe. Nhưng Trí Anh hiểu ý tứ trong lời nhắn nhủ ấy.
Cậu rối rít cảm ơn cô, rồi gấp gáp đi gặp Duyệt Y của cậu.
Mộng Ny nhìn theo bóng lưng hối hả của Trí Anh, khóe môi hơi hiện lên ý cười.
****
Hình Trí Anh thấy mẹ của con mình đang ngồi ở ghế, mắt đỏ hoe nhìn cậu.
Duyệt Y!Ừm.Đừng bỏ con nhé. Anh lấy em. Nếu em cần một người tốt hơn, anh sẽ cố gắng trở thành người tốt hơn. Chỉ xin em đừng cần một người đàn ông khác, bởi làm người khác thì anh không làm được.Cuộc đời Hình Trí Anh, phải nói là lần đầu khụy nụy tha thiết với một người phụ nữ đến thế.
Cậu ghi nhớ lời anh cả tặng cho mình, rằng lúc này mục tiêu không hẳn là theo đuổi hạnh phúc, mà là tránh bất hạnh nhất có thể. Tránh để bản thân ân hận, tránh bỏ đi một sinh linh, tránh làm tồn thương người phụ nữ của mình. Tránh bất hạnh rồi mới có thể vun đắp hạnh phúc.