Cuối cùng, Henry đã thả Nathaniel khỏi cái ghế bằng cách dùng mặt kiếm cùn chặt tới khi cái cùm rụng ra. Nathaniel trượt xuống sàn nhà, nằm đó rên rỉ còn Tessa ôm lấy anh mình. Charlotte vội vàng mang khăn ướt tới lau mặt Nate và ném mấy mảnh rèm rách lên người anh, trước khi rảo bước tới bàn bạc sôi nổi cùng Benedict Lightwood. Thi thoảng, chị lại nhìn Tessa và Nathaniel và vẫy tay rối rít. Tessa, bối rối và sức cùng lực kiệt, tự hỏi Charlotte đang làm trò khỉ gì.
Nhưng nó chẳng quan trọng. Mọi thứ như trong mộng. Cô ngồi trên nền nhà cùng Nathaniel khi các Thợ Săn Bóng Tối di chuyển xung quanh, dùng thanh stele vẽ lên những người khác. Thật khó tin khi thấy những vết thương của họ biến mất khi Ấn Ký trị thương xuất hiện trên da họ. Hình như tất cả đều biết bề Ấn Ký. Cô quan sát trong khi Jem nhăn mặt, cởi cúc áo để lộ ra một vết thương dài chạy theo một bên bả vai trắng nhợt; anh quay đi chỗ khác, môi mím chặt, trong khi Will cẩn thận vẽ một Ấn Ký bên dưới vết thương.
Mãi tới khi Will xong việc với Jem và thong thả đi tới, cô mới nhận ra mình mệt mỏi tới mức nào.
“Có vẻ em đã trở lại là mình,” anh nói. Anh cầm một cái khăn ướt trong tay nhưng chẳng thèm dùng nó để lau máu trên mặt và cổ.
Tessa cúi nhìn mình. Quả vậy. Cô đã mất lớp da của Camille và trở lại là mình tự lúc nào. Cô nghĩ, chắc mình phải rất mụ mẫm nên không nhận ra tim đập trở lại. Nó đập thình thịch trong ngực cô tựa như tiếng trống.
“Anh không biết em biết dùng súng,” Will nói thêm.
“Em không biết,” Tessa nói. “Em nghĩ Camille biết. Nó là… bản năng.” Cô cắn môi. “Nhưng chẳng quan trọng vì em không bắn trúng.”
“Bọn anh hiếm khi sử dụng chúng. Khắc chữ rune lên phần kim loại của súng hay đạn khiến bột súng không nổ được, không ai biết vì sao. Tất nhiên Henry đã thử xử lí vấn đề này, nhưng không thành công. Vì em không thể giết quỷ khi không có vũ khí khắc chữ rune hay con dao thiên thần, súng cũng chẳng mấy hữu dụng. Quả là ma cà rồng có thể chết nếu em bắn xuyên tim họ, nhưng nếu em trượt mục tiêu, hắn sẽ điên cuồng hơn. Nếu chém một ma cà rồng bằng vũ khí có chữ rune, hắn sẽ khó lành vết thương hơn.”
Tessa kiên định nhìn anh. “Thế không khó sao?"
Will ném cái khăn ướt sang bên. Nó đỏ vết máu. "Cái gì không khó?”
“Giết ma cà rồng,” cô nói. “Có thể họ không phải người, nhưng họ giống con người. Họ có cảm giác như con người. Họ gào thét và chảy máu. Giết họ không khó sao?”
Will cắn chặt răng. “Không,” anh nói. “Và nếu em thật sự rõ về họ…”
“Camille có cảm giác,” cô nói. “Cô ấy biết yêu biết hận.”
“Và cô ấy còn sống. Mọi người đều được lựa chọn, Tessa. Không ai có thể bắt những ma cà rồng kia đến đây, trừ chính họ.” Anh liếc nhìn Nathaniel đang nằm im trong lòng Tessa. “Và theo anh, anh trai em cũng vậy.”
“Em không hiểu sao de Quincey muốn anh ấy chết,” Tessa khẽ nói. “Em không biết anh ấy đã làm gì để chọc giận ma cà rồng.”
“Tessa!” Charlotte đang lao tới chỗ Tessa và Will như một con chim ruồi.
Tessa vẫn thấy chị nhỏ bé và vô hại - dù chị mặc bộ đồ đi săn và những Ấn Ký đen uốn lượn trên người chị tựa như rắn. “Bọn chị được phép đưa anh trai em về Học Viện rồi,” chị thông báo và bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào Nathaniel. “Có lẽ ma cà rồng đã đánh thuốc anh ta. Có lẽ anh ấy bị cắn, và ai biết còn bị gì nữa? Anh ta có thể biến thành kẻ hướng tối, hoặc tệ hơn, nếu chúng ta không ngăn chặn kịp thời. Dù thế nào, chị không nghĩ bệnh viện của người phàm có thể giúp anh ấy. Với bọn chị, ít nhất các Tu Huynh Câm có thể tới thăm bệnh cho anh chàng tội nghiệp này.”
“Anh chàng tội nghiệp?” Will bực bội lặp lại. “Chính anh ta tự đâm đầu vào chuyện này, đúng không? Đâu có ai bảo anh ta phải dấn thân vào Thế Giới Ngầm.”
“Will này, chị hỏi thật nhé,” Charlotte lạnh lùng nhìn anh. “Em không có chút thông cảm nào sao?”
“Lạy Chúa lòng lành,” Will nói và lần lượt nhìn từ Charlotte tới Nate. “Có điều gì khiến những người phụ nữ ngu ngốc hơn là cảnh một chàng thanh niên bị thương không?”
Tessa nheo mắt. “Có lẽ anh sẽ muốn lau sạch máu trước khi tiếp tục tranh cãi về vấn đề này.”
Will giơ tay lên trời và đi mất. Charlotte nhìn Tessa với đôi môi khẽ cong lên. “Chị thích cách em xử lí Will đấy.”
Tessa lắc đầu. “Chẳng ai xử lí được Will hết.”
Chuyện được quyết định rất nhanh rằng Tessa và Nathaniel sẽ đi cùng Charlotte và Henry trên xe ngựa bốn bánh còn Will và Jem về nhà trên một cỗ xe nhỏ hơn mượn của dì Charlotte, với Thomas đánh xe. Bố con Lightwood và những thành viên khác của Enclave ở lại soát nhà de Quincey và xóa dấu vết gì để người phàm không thấy có gì lạ vào sáng hôm sau. Will cũng muốn ở lại và tham gia cùng, nhưng Charlotte nhất định không đồng ý. Anh đã nuốt máu ma cà rồng và cần trở về Học Viện để chữa trị càng sớm càng tốt.
Nhưng Thomas không chịu để Will vào trong xe với bộ dạng máu me đầy người. Sau khi thông báo cậu sẽ trở lại trong “nửa tích tắc”, Thomas đã đi tìm một mảnh vải ướt. Will dựa vào xe, quan sát Enclave đi đi vào vào nhà de Quincey như kiến, cứu giấy tờ và đồ đạc còn lại từ vụ hỏa hoạn.
Trở lại cùng một mảnh giẻ thấm xà phòng, Thomas đưa cho Will, và dựa thân hình bồ tượng vào xe. Xe nghiêng đi dưới sức nặng của cậu. Charlotte luôn khuyến khích Thomas cùng Jem và Will tham gia các bài tập thể chất, và nhiều năm trôi qua, Thomas từ một đứa trẻ khẳng khiu thành một người đàn ông to lớn và cuồn cuộn cơ bắp khiến thợ may phải ngán ngẩm. Will có thể là một chiến binh giỏi hơn - dòng máu đã cho anh khả năng đó - nhưng sự hiện diện của Thomas khiến kẻ khác phải e dè.
Đôi lúc Will không thể không nhớ tới lúc Thomas lần đầu tới Học Viện. Cậu tới từ một gia đình đã phục vụ Nephilim trong nhiều năm, nhưng lúc sinh ra, cậu quá nhỏ bé khiến cha mẹ tưởng cậu sẽ không sống nổi. Khi lên tuổi mười hai, cậu được đưa đến Học Viện; lúc đó cậu nhỏ như trẻ lên chín. Will đã trêu Charlotte vì muốn thuê cậu, nhưng thầm hi vọng cậu sẽ ở lại để anh có thêm một cậu bé bằng tuổi trong nhà. Và thế là một Thợ Săn Bóng Tối và một cậu bé phục vụ đã đánh bạn với nhau, - tới khi Jem tới và Will gần như quên tiệt mất Thomas. Thomas dường như chưa từng chống đối anh, luôn đối xử với Will với thái độ thân thiện như với những người khác.
“Luôn mạo hiểm xem những chuyện đang xảy ra, và không một người hàng xóm nào ra ngoài dòm ngó,” giờ Thomas đang nói, liếc ngược xuôi con đường. Charlotte luôn yêu cầu những người làm của Học Viện sử dụng tiếng Anh “chuẩn” trong nhà và chất giọng East End của Thomas dường như lúc có lúc không tùy thuộc vào cậu có nhớ không.
“Ở đây được chăng phép che mờ kĩ càng.” Will xoa mặt và cố. “Và anh nghĩ ở đây có kha khá kẻ không phải người và làm gì ai thích dây dưa với việc của Thợ Săn Bóng Tối.”
“Ờ đúng là các anh rất đáng sợ,” Thomas điềm đạm nói khiến Will ngờ cậu đang chế nhạo mình. Thomas chỉ vào mặt Will. “Nếu anh không dùng iratze đi, ngày mai khuôn mặt anh sẽ khá kì khôi đấy.”
“Có thể anh muốn có một con mắt bầm,” Will giận dỗi. “Cậu đang nghĩ gì?”
Thomas chỉ cười và leo lên ghế xà ích. Will tiếp tục kì máu ma cà rồng khô khỏi bàn tay và cánh tay. Anh chuyên tâm đến độ gần như lờ đi Gabriel Lightwood khi cậu kia rời khỏi bóng tối và thong thả tới chỗ Will kèm theo một nụ cười trịch thượng.
“Cậu đốt nơi đó tốt lắm,” Gabriel nhận xét. “Thật may vì chúng tôi đã ở đó dọn dẹp sau đít cậu, không toàn bộ kế hoạch cùng với chút tiếng tăm của cậu sẽ tan thành mây khói.”
“Vậy cậu đang nói chút tiếng tăm của tôi vẫn còn nguyên vẹn?” Will giả bộ hoảng hốt. “Rõ ràng tôi đã làm sai vài chuyện. Hoặc không sai, tùy theo trường hợp.” Anh vỗ vào thân xe ngựa. “Thomas! Chúng ta phải đi tới nhà thổ gần nhất thôi! Anh đang tìm scandal và tình bạn rẻ mạt.”
Thomas khịt mũi và lầm bầm gì đó nghe như “Bậy nào!” mà bị Will lờ tảng đi.
Gương mặt Gabriel đen lại. “Có thứ gì không phải trò đùa với cậu không?”
“Giờ tôi không nghĩ ra.”
“Cậu biết không?” Gabriel nói, “Từng có thời tôi nghĩ chúng ta có thể là bạn đấy, Will ạ.”
“Từng có thời tôi nghĩ mình là chồn sương,” Will nói, “nhưng hóa ra đó là tác động của thuốc phiện. Anh có biết nó có tác động thế không? Vì tôi không biết.”
“Tôi nghĩ,” Gabriel nói, “có lẽ cậu nghĩ những câu đùa cợt về thuốc phiện rất vui, theo như… tình huống của cậu bạn Carstairs của cậu.”
Will đứng im. Vẫn bằng cái giọng như cũ, anh nói, “Ý cậu là điểm yếu của cậu ấy?”
Gabriel chớp mắt. “Cái gì?”
“Cậu đã dùng từ đó. Lúc ở Học Viện. ‘Điểm yếu’ của cậu ấy.” Will ném cái khăn dính máu sang bên. “Và cậu tự hỏi vì sao chúng ta không thể là bạn.”
“Tôi chỉ tự hỏi,” Gabriel kiềm chế hơn, “liệu cậu có bao giờ biết thế nào là đủ không.”
“Đủ gì?”
“Cư xử thế nào là đủ.”
Will khoanh tay trước ngực. Đôi mắt anh lấp lánh tia nguy hiểm. “Ồ, tôi có thể không bao giờ biết đủ,” anh nói. “Và vô tình làm sao, đó là điều em gái anh nói khi…”
Cửa xe mở ra. Một bàn tay thò ra, nắm lưng áo anh lôi vào trong. Cửa đóng sầm lại và Thomas, ngồi thẳng, cầm chắc cương ngựa. Một lát sau, cỗ xe phóng vào màn đêm, để lại Gabriel trố mắt nhìn theo.
“Bồ nghĩ gì vậy hả?” Jem ấn Will ngồi vào vị trí đối diện và lắc đầu. Đôi mắt bạc của Jem sáng lên trong bóng tối. Anh kẹp cây gậy giữa đầu gối, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đốc gậy hình rồng. Will biết cây gậy thuộc về cha Jem, và đã được một thợ làm vũ khí cho Thợ Săn Bóng Tối ở Bắc Kinh thiết kế riêng cho Jem. “Trêu chọc Gabriel Lightwood như vậy… sao bồ làm vậy? Để làm gì chứ?”
“Bồ nghe hắn nói gì về bồ rồi đấy…”
“Tôi không quan tâm hắn nói gì về tôi. Mọi người đều nghĩ vậy. Hắn chỉ có can đảm nói ra thôi.” Jem nhoài người, tì cằm lên tay. “Bồ biết không, tôi không thể mãi đánh giá những giác quan bị thiếu của bồ là sự tự bảo vệ mình được. Rồi bồ sẽ phải học cách sống không có tôi.”
Will, như thường lệ, lờ đi. “Gabriel Lightwood chẳng nguy hiểm đâu mà.”
“Vậy quên Gabriel đi. Có lí do gì khiến bồ cắn ma cà rồng suốt không?” Will chạm vào vết máu khô trên cổ tay và cười. “Họ không đoán được điều đó.”
“Tất nhiên là không rồi. Họ biết chuyện gì sẽ xảy ra khi một người uống máu ma cà rồng. Chắc họ mong cậu biết nghĩ hơn.”
“Đời mấy ai hay được chữ ngờ, đúng không?”
“Điều đó đúng với bồ.” Jem trầm ngâm nhìn Will. Anh là người duy nhất chưa từng bực Will. Dù Will làm gì, phản ứng cực đoan nhất của Jem chỉ là hơi bực dọc. “Có chuyện gì ở đó? Bọn tôi đợi tín hiệu…”
“Cái máy Lân Tinh quỷ quái của Henry không hoạt động. Thay vì lóe sáng, nó làm đống rèm bén lửa.”
Jem cười khùng khục.
Will lườm. “Không vui đâu. Tôi không biết các bồ có xuất hiện hay không.”
“Bồ thật sự nghĩ chúng tôi sẽ không vào khi toàn bộ nơi đó cháy bừng bừng như đuốc thế hả?” Jem lí giải. “Theo những gì chúng tôi biết, họ có thể xiên thịt bồ nướng chơi ấy chứ.”
“Và cái cô Tessa ngu ngốc đó, đáng lẽ ra phải ra ngoài cùng Magnus, nhưng lại không chịu đi…”
“Anh cô ấy bị xích trên ghế trong phòng,” Jem chỉ ra. “Nếu tôi vào trường hợp đó, tôi không chắc mình bỏ đi được.”
“Rõ ràng bồ quyết không hiểu ý tôi.”
“Nếu ý bồ là trong phòng ấy có một cô gái xinh đẹp và nó khiến cậu phân tâm, vậy tôi hiểu cực rõ ý bồ.”
“Bồ nghĩ cô ấy xinh hả?” Will ngạc nhiên; Jem hiếm khi nêu ý kiến trong vấn đề này.
“Đúng, và cậu cũng cho rằng vậy.”
“Thật ra tôi không để ý.”
“Không, bồ có để ý, và tôi thấy rõ.” Jem đang cười. Sau những căng thẳng của trận chiến, tối nay trông anh vẫn khỏe. Trên má anh có chút huyết sắc, và đôi mắt anh tối sậm và mang màu bạc kiên định. Có những lúc, khi căn bệnh nặng nhất, khi tất cả màu sắc đều biến mất, chỉ để lại cái màu trắng bệch ghê rợn trong đôi mắt anh, khiến đồng tử đen ở giữa giống như đốm tro đen giữa màn tuyết. Những lần như thế, anh thường lên cơn mê sảng. Will đè Jem xuống trong lúc anh lăn lộn và gào thét bằng một thứ ngôn ngữ khác và mắt trợn không thấy lòng đen. Mỗi lần như vậy, Will nghĩ vậy là xong, lần này Jem sẽ chết. Thi thoảng sau đó, Will sẽ nghĩ về những chuyện anh làm lúc trước, nhưng anh không thể tưởng tượng ra nổi khi nhìn lại và nhớ lại cuộc đời trước khi tới Học Viện. Cả hai đều không nghĩ về chuyện đó từ lâu rồi. Nhưng có những lúc khác, như thế này, khi anh nhìn thấy một Jem không ốm yếu, anh bỗng băn khoăn chuyện sẽ thế nào ở một thế giới mà Jem không chết. Và anh không dám nghĩ tới chuyện đó. Đó là một nơi đen đúa kinh khủng trong anh mà từ đó, nỗi sợ của anh phát ra, một giọng nói hắc ám anh chỉ có thể dẹp yên bằng cảm giác tức giận, liều lĩnh và đau đớn.
“Will.” Giọng Jem cắt ngang cơn hồi tưởng không mấy vui vẻ của Will. “Bồ có nghe được lời nào của tôi suốt năm phút qua không?”
“Không.”
“Nếu cậu không muốn, chúng ta không cần nói về Tessa nữa.”
“Không phải về Tessa.” Đúng vậy. Will không nghĩ về Tessa. Anh rất giỏi trong việc không nghĩ về cô; cái đó chỉ cần anh quyết tâm và luyện tập là được. “Một người hầu của ma cà rồng đã tấn công tôi. Tôi đã giết hắn mà không buồn nghĩ,” Will nói. “Hắn chỉ là một cậu con trai ngu ngốc, vây mà tôi lại giết hắn.”
“Hắn là một kẻ hướng tối,” Jem nói. “Hắn đang Biến Đổi. Đó chỉ là vấn đề thời gian.”
“Hắn còn rất trẻ,” Will lại nói. Anh quay ra cửa sổ, dù ánh sáng của đèn phù thủy trong xe ngựa khiến anh chỉ nhìn được thấy mặt mình phản chiếu lại. “Tới lúc chúng ta về nhà, chắc tôi phải đi uống rượu thôi,” anh bổ sung. “Chắc tôi phải làm vậy thôi.”
“Không, đừng.” Jem nói. “Bồ biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta về nhà.”
Và bạn mình nói đúng, Will cau mày
Phía trước Will và Jem, trong cỗ xe ngựa đầu tiên, Tessa ngồi trên băng ghế bọc nhung đối diện Henry và Charlotte; họ đang lầm bầm nói chuyện đêm nay và nó đã kết thúc thế nào. Tessa để câu chuyện vào tai này ra tai khác,không để ý nhiều. Chỉ hai Thợ Săn Bóng Tối hi sinh, nhưng vụ trốn thoát của de Quincey là thảm họa, và Charlotte lo rằng Clave sẽ giận chị. Henry khẽ an ủi, nhưng Charlotte không khuây khỏa được. Tessa hẳn sẽ thấy thương cho anh ấy, nếu như cô còn sức.
Nathaniel gối đầu lên chân cô. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng xoa mái tóc bết của anh. “Nate,” cô nói rất nhỏ, chỉ mong Charlotte không nghe thấy. “Giờ mọi chuyện ổn rồi. Mọi chuyện đều ổn.”
Hàng mi của Nathaniel khẽ động và anh mở mắt. Tay anh giơ lên - những móng tay đã gãy cả, các đốt tay sưng và cong queo - và đan chặt vào tay cô. “Đừng đi,” anh khó khăn nói. Đôi mắt anh lại nhắm; rõ ràng ý thức của anh đang lúc có lúc không, nếu anh còn có ý thức. “Tessie… ở lại đi.”
Không ai gọi cô như vậy nữa; cô nhắm mắt cố kìm nước mắt lại. Cô không muốn Charlotte - hay bất cứ Thợ Săn Bóng Tối nào - thấy cô khóc.
Danh Sách Chương: