Gương mặt Mortmain không còn chút sắc huyết. “Cô làm gì thế?” ông ta sải bước tới.
Tessa ấn dao vào ngực. Cảm giác đau đột ngột tới, máu ứa ra ngực áo. “Không được tới gần.”
Mortmain dừng lại, gương mặt cau có. “Sao cô nghĩ tôi quan tâm tới sự sống chết của cô hả cô Gray?”
“Vì ông tạo ra tôi,” Tessa nói. “Dù vì lí do gì, ông cũng muốn tôi sống. Ông quan tâm đến tôi nên không muốn Chị Em Hắc Ám khiến tôi chịu thương tật vĩnh viễn. Ông nghĩ tôi cực kì quan trọng với ông. Nhưng cái ông cần không phải bản thân tôi mà là quyền năng của tôi.” Cô cảm thấy dòng máu nóng ấm đang chảy xuống nhưng cái đau chẳng là gì so với cảm giác thỏa mãn được nhìn thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt Mortmain.
Ông ta nghiến răng nói. “Cô muốn gì?”
“Không. Là ông muốn gì mới đúng. Nói đi. Nói vì sao ông tạo ra tôi. Bố mẹ đẻ của tôi là ai. Mẹ tôi có phải mẹ đẻ không? Còn bố tôi, bố tôi nữa?”
Mortmain cười khốn khổ. “Cô hỏi sai rồi, cô Gray.”
“Tôi là gì… tôi là gì, và Nate chỉ là người sao? Vì sao anh ấy không giống tôi?”
“Nathaniel chỉ có chung nửa dòng máu với cô thôi. Cậu ta chỉ là người, mà cũng chẳng làm người cho ra hồn. Cô không phải thương hại cậu ta.”
“Vậy…” Tessa dừng lại. Tim cô đang đập thình thịch. “Mẹ tôi không thể là quỷ được,” cô bình tĩnh nói. “Hay một sinh vật siêu nhiên nào đó vì dì Harriet là em gái mẹ, mà dì hoàn toàn bình thường. Vậy phải là bố tôi. Bố tôi là quỷ sao?”
Mortmain cười dị hợm. “Bỏ dao xuống và tôi sẽ cho cô đáp án. Có lẽ chúng ta nên triệu hồi cái thứ là bố cô, nếu cô muốn gặp hắn đến vậy… hay tôi nên gọi là ‘nó’ nhỉ?”
“Vậy tôi là pháp sư,” Tessa nói. Cổ họng cô nghẹn lại. “Ý ông là thế.”
Đôi mắt Mortmain tràn ngập sự khinh miệt. “Nếu cô đã muốn,” ông ta nói, “cô gọi mình thế cũng được.”
Tessa nghe thấy giọng nói trong trẻo của Magnus Bane trong đầu: Ồ, em là pháp sư. Tin tôi đi.
“Tôi không tin,” Tessa nói. “Mẹ tôi, bà ấy sẽ không bao giờ làm chuyện đó… với quỷ.”
“Bà ấy đâu có biết.” Mortmain có vẻ thương hại. “Không hề biết mình đã phản bội bố cô.”
Bụng dạ Tessa cồn cào. Cô đã từng nghĩ tới nhưng được nghe lại là hoàn toàn khác. “Nếu người tôi tưởng là bố tôi hóa ra không phải và bố đẻ của tôi là quỷ,” cô nói, “vậy vì sao tôi không có dấu ấn của pháp sư?”
Ánh mắt Mortmain ánh lên ác ý. “Qủa vậy, sao cô lại không có nhỉ? Có lẽ vì mẹ cô không biết bà ấy là gì, cũng như cô vậy.”
“Ý ông là gì? Mẹ tôi là người!”
Mortmain lắc đầu. “Cô Gray, cô tiếp tục hỏi sai rồi. Cô phải biết tôi phải lên kế hoạch rất nhiều chuyện để cô có mặt trên đời. Kế hoạch thậm chí còn bắt đầu trước khi có tôi - tôi chỉ tiếp tục nó, vì biết tôi sắp được chứng kiến sự ra đời của một tạo vật độc nhất vô nhị. Một thứ độc nhất vô nhị thuộc về tôi. Tôi biết một ngày nào đó tôi sẽ kết hôn với cô, và cô sẽ mãi mãi là của tôi.”
Tessa hoảng sợ nhìn ông ta. “Nhưng vì sao? Ông không yêu tôi. Ông không biết tôi. Ông còn chẳng biết tôi trông ra sao! Tôi có thể trông xấu xí!”
“Chẳng sao hết. Cô xấu hay đẹp là chuyện của cô. Gương mặt cô đeo bây giờ chỉ là một trong hàng ngàn khuôn mặt mà thôi. Khi nào cô mới biết chẳng có Tessa Gray nào là thật hết?”
“Cút,” Tessa nói.
Mortmain chăm chú nhìn cô. “Cô vừa nói gì với tôi?”
“Cút. Rời Học Viện. Đưa lũ quái vật kia đi cùng ông. Hoặc không tôi sẽ đâm vào tim mình.”
Ông ta lưỡng lự một lát, hết nắm rồi xòe tay. Hẳn ông ta vẫn làm thế khi phải đưa ra một quyết định quan trọng trong kinh doanh - nên mua hay bán? Đầu tư hay mở rộng? Ông ta là người thường nắm bắt tình hình trong tích tắc, Tessa nghĩ. Và cô chỉ là một cô gái. Làm sao cô giỏi hơn ông ta được?
Ông at từ từ lắc đầu. “Tôi không tin cô sẽ làm vậy. Cô có thể là một pháp sư, nhưng mặt khác cô cũng chỉ là một cô thiếu nữ. Một người phụ nữ yếu đuối.” Ông ta tiến thêm một bước. “Cô không có bản tính tàn bạo.”
Tessa nắm chặt cán dao. Cô cảm nhận được mọi thứ - bề mặt cứng trơn tuột dưới những ngón tay cô, cảm giác đau khi nó đâm da cô, tiếng nhịp tim của chính mình. “Không được lại gần,” cô run rẩy nói, “không tôi sẽ làm thật. Tôi sẽ đâm.”
Sự run rẩy trong giọng cô khiến ông ta tin; ông ta cắn chặt răng và sải bước tiến tới. “Cô sẽ không làm đâu.”
Tessa nghe thấy giọng Will vang lên trong đầu. Khi bị đánh bại, bà ấy thà uống thuốc độc còn hơn bị người La Mã bắt. Bà ấy dũng cảm hơn bất kì đấng mày râu nào.
“Có,” cô đáp.
Nét mặt cô hẳn đã thay đổi vì sự bình tĩnh, ngạo mạn của Mortmain đã biến mất khi ông ta lao tới để giằng con dao. Tessa tránh khỏi Mortmain và quay mặt vào đài phun nước. Điều cuối cùng cô thấy là dòng nước bàng bạc bắn cao quá đầu khi cô đâm thẳng con dao vào ngực.
Will thở hổn hển khi tới cửa Đất Thánh. Anh đã phải giao chiến với hai người máy trên cầu thang và nghĩ đời anh thế là xong, cho tới khi con đầu tiên - bị kiếm của Thomas chém vài nhát - bắt đầu bị loạn máy và đẩy con thứ hai ra khỏi cửa sổ trước khi gục xuống vỡ tan, trở thành một đống phế liệu và bắn ra những tia lửa lách tách.
Will bị lớp da lởm chởm của chúng cứa cho vài vết ở tay, nhưng anh không ngừng lại để dùng iratze. Anh vừa chạy vừa rút thanh stele và đâm thẳng tới cửa Đất Thánh. Anh nhoay nhoáy vẽ chữ rune Mở bằng tất cả sức bình tĩnh.
Cửa mở ra. Will chỉ mất một tích tắc để đổi từ thanh stele lấy một con dao thiên thần ở thắt lưng. “Jerahmeel”, anh thì thầm, và khi lưỡi dao lóe sáng, anh đá tung cửa.
Và sựng lại vì kinh hãi. Tessa nằm co quắp bên đài phun nước nhuốm máu đỏ. Vạt trước của cái váy màu xanh trắng là một vệt đỏ sậm và máu ứa thành vũng bên dưới cô. Con dao nằm trên bàn tay phải khẽ mở, chuỗi dao ướt vết máu. Mắt cô nhắm nghiền.
Mortmain quỳ bên cạnh, tay đặt lên vai cô. Ông ta ngước lên khi cánh cửa bật mở, rồi loạng choạng đứng dậy và lùi xa Tessa. Tay, áo sơ mi lẫn áo khoác của ông ta đều đỏ những máu.
“Tôi…” ông ta mở lời.
“Ông giết cô ấy rồi,” Will nói. Giọng anh nghe thấy ngu ngốc và xa xôi. Anh bỗng nhớ lại thư viện của ngôi nhà anh sống hồi bé. Bàn tay anh đặt lên cái hộp, những ngón tay tò mò bật cái lẫy. Thư viện âm âm những tiếng gào thét. Nhưng lời nói ong ong trong đầu anh hết lần này tới lần khác, anh rời xa mọi thứ anh từng biết, mãi mãi. Mình đã mất mọi thứ. Mất tất cả.
Tất cả.
Danh Sách Chương: