Nathaniel ngừng câu chuyện để ho khan. Jessamine vội lấy cốc trà Sophie để bên bàn bên cạnh và nhét vào tay Nate. Cô nàng nhìn Tessa với vẻ trịch thượng, như thể trách Tessa đáng ra nên làm vậy.
Nate, đã dùng trà làm dịu cơn ho, tiếp tục. “Sau khi đọc những trang nhật kí, anh cảm thấy như vừa tìm được một mỏ vàng. Anh đã nghe về Mortmain. Anh biết ông ta giàu như Croesus và hơi điên rồ. Anh viết thư bảo ông ta rằng anh là Nathaniel Gray, con của Richard và Elizabeth Gray, rằng bố và mẹ đã qua đời, rằng trong lúc lục lọi giấy tờ của mẹ, anh đã tìm thấy bằng chứng cho thấy ông ta có dính líu tới huyền học. Anh viết rằng anh rất mong được gặp ông ta và xin việc; và rằng nếu ông ta không muốn gặp anh, một vài tờ báo sẽ hứng thú với nhật kí của mẹ.”
“Anh biết làm ăn đấy,” Will có vẻ khá ấn tượng.
Nate mỉm cười. Tessa tức tối lườm anh mình. “Đừng tự mãn. ‘Làm ăn’ của Will nghĩa là ‘ngu ngốc bất tài’ đó.”
“Không, ý anh là làm ăn thật,” Will nói. “Khi anh muốn ám chỉ ngu ngốc bất tài, anh sẽ nói ‘Đó đúng là điều anh sẽ làm.’”
“Đủ rồi đấy Will,” Charlotte xen ngang. “Để anh Gray kể nốt chuyện nào.”
“Anh nghĩ có lẽ ông ta sẽ mua chuộc mình, sẽ dùng tiền để bịt miệng anh,” Nate tiếp tục. “Nhưng anh lại nhận được một tấm vé tàu thủy hạng nhất tới Luân Đôn và một công việc sau khi tới nơi. Anh nghĩ mình đã kiếm được món hời, và đó là lần đầu tiên trong đời, anh không có ý định phá bĩnh.
“Tới Luân Đôn, anh đến thẳng nhà Mortmain và được đưa vào phòng làm việc để gặp ông ta. Ông ta nồng nhiệt chào đón anh, cho anh biết ông ta mừng được gặp anh và anh giống người mẹ thân yêu đã qua đời như thế nào. Rồi ông ta bắt đầu nghiêm túc. Ông ta mời anh ngồi và bảo ông ta quý mến bố mẹ anh và rất buồn khi họ rời Anh. Ông không biết họ đã mất tới khi nhận được thư. Kể cả nếu anh có công bố những gì anh biết về ông ta, ông ta vẫn vui lòng cho anh một công việc và làm mọi thứ có thể cho anh, vì bố mẹ.
“Anh bảo Mortmain rằng anh sẽ giữ bí mật - nếu ông ta đưa anh tới dự một buổi gặp mặt của câu lạc bộ Xứ Qủy. Ông ta cần cho anh biết cái ông ta đã cho bố mẹ xem. Sự thật là, nhật kí mẹ đã nhắc tới các trò bài bạc và điều đó làm dấy nên niềm hứng thú trong anh. Anh tưởng tượng ra một buổi gặp mặt của một nhóm người ngu ngốc tin vào phép thuật và ma quỷ. Chắc chắn không khó để kiếm chút tiền từ lũ ngốc đó.” Nate nhắm mắt.
“Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Mortmain đồng ý. Chắc ông ta không còn lựa chọn nào khác. Đêm đó buổi họp mặt diễn ra tại nhà de Quincey. Ngay khi cửa mở, anh biết mình là tên ngốc. Đấy không phải một nhóm tham gia hoạt động tâm linh thông thường. Đấy là thứ có thật, đấy là Thế Giới Bóng Tối mẹ đã nhắc qua trong nhật kí. Đó là thật và anh không thể tả nổi mình đã xúc động cỡ nào khi nhìn những sinh vật kệch cỡm khó tả đi lại khắp phòng. Chị Em Hắc Ám cũng ở đó, lườm xéo anh từ sau những lá bài uýt, bộ móng tay trông như bộ vuốt. Nhưng người phụ nữ đánh mặt và vai trắng ởn mỉm cười với anh mà máu nhễu xuống khóe miệng. Những sinh vật nhỏ thó mắt đổi màu chạy lút cút. Anh không thể tưởng tượng nổi những thứ đó có thật và anh đã nói vậy với Mortmain, ‘Nathaniel, trên trái đất và thiên đường có nhiều thứ nằm ngoài giấc mơ của cậu,’ ông ta nói vậy.
“Anh biết câu đó nhờ em đó, Tessa. Em luôn trích dẫn Shakespeare với anh, và đôi lúc anh cũng để tâm. Anh định nói rằng Mortmain đừng trêu chọc anh, thì một người đàn ông bước tới. Anh thấy Mortmain đứng khựng lại, như thể đó là người khiến ông ta e sợ. Ông ta giới thiệu anh là Nathaniel, một nhân viên mới và cho anh biết tên người kia. De Quincey.
“De Quincey mỉm cười. Anh lập tức biết hắn không phải người. Anh chưa từng thấy ma cà rồng da trắng ởn chết chóc, và tất nhiên khi hắn cười, anh thấy răng hắn. Anh cứ trố mắt ra nhìn, ‘Mortmain, ông lại giấu tôi nữa rồi,’ hắn nói. ‘Đây không đơn giản là một nhân viên mới. Đây là Nathaniel Gray. Con trai của Richard và Elizabeth Gray.”
“Mortmain lắp bắp gì đó và lộ vẻ bối rối. De Quincey cười khùng khục. ‘Tôi có nghe ngóng chứ Axel,’ hắn nói. Rồi hắn quay sang anh. Tôi biết bố anh,’ hắn bảo. Tôi khá thích ông ấy. Cậu cùng tôi chơi bài chứ?’
"Mortmain lắc đầu với anh, nhưng anh đã thấy phòng chơi bài kể từ lúc bước vào căn nhà và anh bị hút tới bàn đánh bài như thiêu thân lao vào lửa. Anh chơi bài faro cả đêm với một ma cà rồng, hai người sói và một pháp sư tóc rối. Tối đó anh gặp vận đỏ - thắng rất nhiều tiền và nốc kha khá thứ đồ uống lấp lánh ánh màu được đưa đi khắp phòng vào bụng. Mortmain rời đi lúc nào anh không biết. Anh hoan hỉ bước ra dưới ánh bình minh như thể mình đang đứng trên đỉnh của thế giới - với lời mời của de Quincey rằng anh có thể ghé câu lạc bộ bất cứ lúc nào.
"Anh quả là đồ ngốc. Lúc đó anh lên cơn phê vì thứ đồ uống đó trộn cũng thuốc nước của pháp sư, một loại chất gây nghiện. Và anh được phép thắng tối đó. Tất nhiên sau đó, hết đêm này sang đêm khác, anh trở lại mà không đi cùng Mortmain. Lúc đầu anh thắng - thắng triền miên. Chính vì thế anh có tiền gửi về cho em và dì Harriet. Đố không phải tiền lương Mortmain trả cho anh. Anh đến văn phòng buổi đực buổi cái, nhưng anh chẳng tập trung nổi vào những nhiệm vụ dễ dàng nhất. Anh chỉ nghĩ tới trở lại câu lạc bộ, uống thêm và thắng thêm.
"Rồi anh bắt đầu thua. Anh càng mất nhiều, anh càng bị ám ảnh phải thắng lại. De Quincey đề nghị anh nên chơi chịu, vậy nên anh vay tiền; anh không còn đến chỗ làm nữa. Anh ngủ cả ngày và chơi bạc suốt đêm. Anh mất trắng.” Giọng anh nghe xa xăm. “Tessa, khi anh nhận được thư báo dì Harriet qua đời của em, anh nghĩ đó là đòn trừng phạt với anh. Anh muốn lao đi mua vé về New York ngay trong ngày hôm đó – nhưng anh không có tiền. Trong cơn tuyệt vọng, anh đã tới câu lạc bộ - anh không cạo râu, trông nhếch nhác và mắt đỏ quạch. Chắc anh trông giống người vào thời sa sút nhất, vì đúng lúc đó de Quincey tới thương lượng với anh. Hắn đưa anh vào phòng trong và số tiền anh mất cho câu lạc bộ nhiều hơn số tiền bất kì ai có thể trả nổi. Hắn có vẻ thích điều đó vì anh nhìn thấy vẻ quỷ quyệt khi hắn nhe hàm răng sắc như kim với anh. Hắn hỏi anh muốn làm gì để trả nợ. Bất cứ thứ gì.’ Và hắn nói, Thế còn em gái anh?’
Danh Sách Chương: