Chờ Mạc Hạm tắm rửa xong rồi xuống lầu lại lần nữa thì dì giúp việc đã dọn xong cơm, chị ngồi xuống ăn cùng Tiết Gia Lệ nhưng chưa được mười phút đã buông đũa, nói: "Con ăn no rồi, mẹ cứ từ từ mà dùng."
Tiết Gia Lệ nhìn chén cơm trống không của chị, ngạc nhiên nói: "Ăn nhanh như vậy, con cũng không sợ nghẹn à.
Con vội vàng làm gì?"
Mạc Hạm đi súc miệng rửa tay, nhanh chóng nói: "Em ấy đang nằm viện, con phải đi chăm sóc em ấy."
Tiết Gia Lệ còn chưa kịp hỏi là bệnh gì, mà chị đã bay vọt đi rồi.
Mạc Hạm dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, chị còn đặc biệt dùng nước hoa, ôm một bó hoa bách hợp hưng phấn đứng trước phòng bệnh, gõ cửa.
Cố Tâm Mỹ keo kiệt chỉ hé cửa một chút, nói: "Xin lỗi chị Hạm, Thiển Ngưng chị ấy ngủ mất rồi."
Mạc Hạm mỉm cười nói: "Không sao, tôi chỉ ở bên cạnh nhìn em ấy thôi, sẽ không quấy rầy em ấy."
Cố Tâm Mỹ nhớ lại những gì Quý Thiển Ngưng đã dặn dò, uyển chuyển nói: "Hôm qua chị ở đây cả một đêm chắc mệt lắm rồi, vẫn là nên trở về nghỉ ngơi."
Mạc Hạm thấy cô nàng vẫn luôn nắm chặt then cửa, cơ thể đề phòng mà đứng chặn ở cửa, nụ cười trên mặt dần biến mất, hỏi: "Là em ấy không cho tôi vào sao?"
Cố Tâm Mỹ cũng không nói là đúng hay không, vẻ mặt rất rối rắm, nói: "Chị Hạm, chị vẫn nên đừng khiến em khó xử."
Mạc Hạm nghe hiểu, cổ họng nuốt một cái, nhìn cánh cửa chỉ hé một chút kia.
Vì để bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhận, trên cửa sổ cũng không có khung cửa sổ nhỏ, chị không nhìn được bên trong, cũng không biết tình huống hiện tại của Quý Thiển Ngưng là như thế nào, hỏi: "Em ấy có khỏe không?"
Quý Thiển Ngưng cũng không có nói là không được phép nói bệnh tình cho đối phương, Cố Tâm Mỹ châm chước một chút, nói: "Có thể xuống đất, khá tốt."
Mạc Hạm rũ mi xuống.
Chị không làm được cái chuyện xông thẳng vào phòng bệnh, hơn nữa Cố Tâm Mỹ đề phòng chị rất rõ, chị không chắc chắn chỉ cần chị bước lên một bước thì cô bé này sẽ lập tức gọi người tới.
Sau khi đứng ở cửa vài phút, Mạc Hạm đành đưa hoa cho Cố Tâm Mỹ, nói: "Giúp tôi chăm sóc em ấy thật tốt."
Cố Tâm Mỹ cảm thấy những lời này của Mạc Hạm rất kỳ lạ, bản thân cô nàng là trợ lý của Quý Thiển Ngưng, chăm sóc Quý Thiển Ngưng là chuyện đương nhiên.
Mạc Hạm cũng quá khách sáo rồi.
Cô nàng cười gượng nói: "Nhất định rồi ạ."
Nhìn Mạc Hạm đi vào thang máy xong, Cố Tâm Mỹ mới ôm bó hoa vào phòng bệnh, khóa cửa lại.
Quý Thiển Ngưng đang ngồi thẳng lưng rên giường bệnh dựng lỗ tai lắng nghe, hỏi: "Đi rồi sao?"
"Đi rồi." Cố Tâm Mỹ chỉ vào bó hoa bách hợp thơm ngào ngạt trong lòng ngực, khó xử nói: "Đây là chị ấy ép em nhận, giờ sao?"
Quý Thiển Ngưng nhìn nhìn bó hoa kia.
Trên cánh hoa vẫn còn dính chút nữa, mong manh, tươi mới, vứt đi thì tiếc quá.
Cô uể oải mà nói: "Để tạm đâu đó đi."
Không có bình hoa nên Cố Tâm Mỹ đặt bó hoa ở tủ cạnh đầu giường, mới vừa đặt lên thì nghe được có người gõ cửa.
Hai người liếc nhau.
Cố Tâm Mỹ nói thầm: "Không phải là chị Hạm chứ?"
Xét thấy Mạc Hạm từng có hành động như thế thì Quý Thiển Ngưng cũng không dám khẳng định, nói: "Đi xem thử xem."
Cố Tâm Mỹ đi tới, thật cẩn thận thăm dò bên ngoài, lập tức chịu kinh sợ mà lui về sau.
Ngoài cửa nào phải là Mạc Hạm, rõ ràng là kẻ thù Triệu Hân Nhiên!
Cố Tâm Mỹ phản xạ có điều kiện lập tức muốn khóa cửa.
Động tác của Triệu Hân Nhiên so với cô nàng còn nhanh hơn, mạnh mẽ đẩy cô nàng ra, hấp tấp xông vào, nhìn thấy Quý Thiển Ngưng đang nằm trên giường, tức giận đến miệng cũng méo qua một bên: "Quả nhiên là cô!"
Quý Thiển Ngưng không có thời gian mà nghĩ xem cô ta sao lại biết được cô nằm ở phòng bệnh này, hai tay cô chống giường chậm chạp ngồi dậy, quát một tiếng chói tai: "Tâm Mỹ, đuổi cô ta ra ngoài đi."
"Dạ!" Trải qua sự kiện vả mặt lần trước, Cố Tâm Mỹ đối với Triệu Hân Nhiên đã chán ghét đến cực điểm, nghe thấy mệnh lệnh Quý Thiển Ngưng, không hề khách sáo mà đẩy cô ta ra ngoài.
Không nghĩ tới Triệu Hân Nhiên nhìn thì có vẻ mảnh mai nhưng sức lức lại lớn đến vậy, cô ta nhẹ nhàng thoát khỏi sự kiềm chế của Cố Tâm Mỹ, vẻ mặt đầy châm chọc nhìn Quý Thiển Ngưng: "Sợ cái gì, tôi ăn cô được sao?"
Hai tay Cố Tâm Mỹ chống nạnh, dùng dùng cơ thể che chắn giường bệnh lại: "Cô muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô, nơi này là bệnh viện, cô nếu dám làm xằng làm bậy nhất định sẽ bị bảo vệ kéo ra ngoài! Nói không chừng còn bị người khác đăng lên mạng, đến lúc đó toàn mạng xã hội đều sẽ biết cô ỷ thế hiếp người!"
Quý Thiển Ngưng thiếu chút nữa là bị hành vi "gà mẹ bảo vệ gà con" này của Cố Tâm Mỹ làm cho phì cười.
Thật ra cô không lo Triệu Hân Nhiên sẽ làm loạn lên, nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện.
Triệu Hân Nhiên mà nổi danh, thì bản thân cô cũng không thoát được.
Triệu Hân Nhiên bị ba chữ "Đăng lên mạng" này hù sợ, không bước tới nữa, cằm khẽ nhếch, nói: "Tôi chỉ là tò mò mà tới đây, mấy người khẩn trương làm gì?"
"Nơi này không chào đón cô, đi ra ngoài!" Cố Tâm Mỹ nói.
Triệu Hân Nhiên không để một trợ lý nhỏ như Cố Tâm Mỹ vào mắt, vòng qua đuôi giường, nhìn dáng vẻ tiều tụy của Quý Thiển Ngưng như nhìn động vật, nói: "Đây là làm sao vậy nhỉ? Bị xe đụng phải, hay là bị người đánh?"
Quý Thiển Ngưng sớm biết người này miệng chó không mọc được ngà voi, không giận mà cười, nói: "Một tháng trước chỉ bị chó cắn, hiện tại này con chó này còn chạy tới đây nổi điên, thật đúng là phiền người mà."
Triệu Hân Nhiên sao lại không hiểu được là cô đang mắng mình, tức giận đến mức nói không lựa lời: "Ngày đó lẽ ra tôi nên tát cô hai bạt tai, để xem cô còn dám ngang ngược như vậy nữa không!"
Quý Thiển Ngưng khinh thường nói: "Có phải tay lại ngứa hay không? Còn chưa bị nhéo đủ hay sao?"
"Cô......!Tiện nhân!" Triệu Hân Nhiên đấu võ mồm không lại, những lời nói thấp kém cũng phun ra được.
Cố Tâm Mỹ nhịn không nổi mà nói lại: "Miệng cô thối thật đấy, có phải lúc ra ngoài chưa đánh răng đúng không."
Quý Thiển Ngưng nhìn Cố Tâm Mỹ ý bảo bình tĩnh, nhìn Triệu Hân Nhiên tức giận đến mức không màng hình tượng, cười khinh miệt, nói: "Mạc Hạm chân trước mới vừa đi chân sau cô liền tới, có phải cô theo dõi chị ấy hay không? Đây cũng đâu phải loại cao quý gì đâu nhỉ."
Nói đến Mạc Hạm, khuôn mặt tinh xảo Triệu Hân Nhiên nháy mắt liền trở nên vặn vẹo, không có đầu óc mà nói: "A, cô đau đến như vậy mà A Hạm không tới thăm sao? Có phải chị ấy bắt đầu chán cô rồi không?"
Có thể là do ở trong bệnh viện quá mức nhàm chán, nên Quý Thiển Ngưng muốn tìm chuyện vui cho bản thân, dù đang đau ốm vẫn ung dung mà nhìn cô ta, nói: "Vốn dĩ tôi còn muốn tác hợp cho cô và Mạc Hợp, nhưng xem ra thì giờ không cần nữa."
"......!Cô có ý gì?"
"Ý tôi là, người như Mạc Hạm, đối với tôi ngoan ngoãn nghe lời như vậy, là một người bạn gái nhị thập tứ hiếu [1] tốt đến vậy, tôi sao lại chắp tay nhường người được? Đương nhiên là tôi phải buộc chặt chị ấy bên cạnh tôi rồi."
[1]: Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.
"Cô......!Cô thật là không biết xấu hổ! A Hạm sẽ không coi trọng cô, cô đừng có nằm mơ nữa!"
Còn có chuyên càng không biết xấu hổ hơn đó....!
Nhìn Triệu Hân Nhiên tức đến mức không muốn sống nữa, Quý Thiển Ngưng tươi cười xán lạn, không nhanh không chậm mà nói: "Ngày mai tôi liền kéo chị ấy đến Cục Dân Chính, làm những cô gái theo đuổi chị triệt để mất đi cơ hội, vĩnh viễn không thể thừa cơ trục lợi được."
"Cô hoang tưởng!"
Câu này thật sự đã hoàn toàn chọc giận kẻ điên Triệu Hân Nhiên này.
Nhìn vẻ mặt của cô ta, Quý Thiển Ngưng hơi nghi ngờ cô ta có ý giết người.
Cố Tâm Mỹ luôn luôn đề phòng cô ta, chỉ chờ Triệu Hân Nhiên có động tác khác thường thì sẽ lập tức ngăn lại.
Đột nhiên, cửa bị người đẩy mạnh ra kêu "Rầm" một tiếng, cao một thân ảnh cao gầy vọt vào đánh vỡ cục diện bế tắc bên trong.
Quý Thiển Ngưng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Cố Tâm Mỹ hít sâu một hơi.
Không ai khiếp sợ bằng Triệu Hân Nhiên, nhìn người đi tới đang đi đến gần, thì cô ta càng lùi về sau: "A, A Hạm, không phải chị đã đi rồi sao?"
Quanh thân Mạc Hạm bị một cổ khí tức lạnh lẽo bao phủ, sải bước đi vào, bức Triệu Hân Nhiên đến góc: "Em theo dõi tôi?"
Triệu Hân Nhiên sau khi rời khỏi biệt thự Mạc gia thì không biết đi đâu, cô ta đậu xe ở ven đường, không khéo lại bắt gặp xe Mạc Hạm chạy qua, vì thế bèn lặng lẽ đi theo.
Cô ta rất tò mò Mạc Hạm vì sao lại đến bệnh viện, tới tận lúc nhìn thấy Cố Tâm Mỹ, mới suy đoán là có khả năng Quý Thiển Ngưng đang nằm ở phòng này, bèn chờ Mạc Hạm đi rồi mới dám đến đây.
Cô ta không nghĩ tới Mạc Hạm sẽ quay lại, bị khí tràng cường đại trên người đối phương làm sợ tới mức nói không nên lời: "Em......"
Mạc Hạm lười nghe cô ta giải thích, trầm giọng nói: "Đi ra ngoài."
Triệu Hân Nhiên không cam lòng mà liếc Quý Thiển Ngưng, đỏ mắt tức giận mà rời đi.
"Tâm Mỹ, đi theo cô ấy."
"Dạ!" Cố Tâm Mỹ quên mất bản thân là trợ lý của Quý Thiển Ngưng, nghe Mạc Hạm nói xong liền theo sát sau lưng Triệu Hân Nhiên.
Trong chớp mắt, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Quý Thiển Ngưng không dám nhìn mặt Mạc Hạm, tim cô đập "Bình bịch", chỉ vào cửa, nói: "Chị cũng đi ra ngoài."
Thân hình Mạc Hạm di động, nhưng lại không phải đi ra ngoài.
Chị bước đến trước giường bệnh, trên người không còn chút lạnh lẽo, đôi môi gợi cảm chậm rãi tạo thành đô cong hoàn mĩ, vươn tay dịu dàng nựng cằm Quý Thiển Ngưng, nói: "Những lời em nói, chị nghe hết rồi.
- -----
Có thể bạn chưa biết: Dù bạn đang đọc offline thì vẫn vote được đó.
Nên hãy vote ddiiiii -.< Nãy suýt nữa thì mất tài khoản, hú hồn chim én quá các bác ạ.
.
Danh Sách Chương: