• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lâm Siêu khẽ gật đầu, không nói bất kỳ điều gì, dù sao anh cũng chỉ là một vị khách qua đường, đợi bình minh tới sẽ rời đi.
Diệp Phỉ thấy Lâm Siêu không có ý định tự giới thiệu bản thân, lo rằng trong lòng anh cảm thấy bất an nên an ủi: “Anh đi nghỉ trước đi, vừa rồi mệt chết đi được rồi phải không? Hai vị này là người nhà của anh à?”
Lâm Siêu gật đầu.
Lâm Thi Vũ hoàn toàn không có phản ứng gì nhưng Phạm Hương Ngữ thấy anh gật đầu thì tim lại bất giác đập thịch một tiếng, bởi vì người thân mà Diệp Phỉ nói bao gồm cả cô ta…
“Hừ, ai thèm làm người thân của tên ác quỷ này chứ, đợi tôi tiến hóa rồi, mỗi ngày tôi phải chà đạp anh ta một trăm lần, hừ hừ!” Phạm Hương Ngữ hung dữ nghĩ thầm.
Diệp Phỉ để ý thấy ba người ăn mặc phong phanh, lập tức cởi khăn quàng cổ của bản thân ra quấn quanh cổ Lâm Thi Vũ, đau lòng nói: “Có còn lạnh không?”
Lâm Thi Vũ lắc đầu.
“Lại đây ngồi cả đi, ngồi hơ lửa một chút.” Diệp Phỉ dẫn ba người nhóm Lâm Siêu tới gần đống lửa, nói với một học sinh nữ mặc đồng phục: “Tiểu Lệ, em ngồi dịch sang bên kia một chút đi, mọi người ngồi chật một chút.”
Học sinh nữ này tỏ ra khó chịu ra mặt nhưng vẫn đứng lên dịch một chút lấy lệ.
“Cảnh sát Diệp, hôm nay không tìm được đồ ăn à?” Lúc này, một phụ nữ trung niên nhìn Diệp Phỉ, sự lo lắng hiện rõ trên nét mặt, một bé gái khoảng 11, 12 tuổi ngồi ngay bên cạnh cô ta, tựa đầu lên vai cô ta sưởi ấm, dựa vào ngoại hình thì họ là một cặp mẹ con.
Diệp Phỉ lắc đầu, áy náy nói: “Xin lỗi, hôm nay con đường đối diện có quá nhiều quái vật nên khó vào được trong siêu thị kia, ngày mai tôi sẽ thử lại một lần nữa.”
Nghe Diệp Phỉ nói vậy, sắc mặt tất cả mọi người đang ngồi sưởi ấm đều ủ dột thêm một chút.

“Mẹ ơi, con đói lắm…” Bé gái 11, 12 tuổi kia nức nở, yếu ớt nói.
Người phụ nữ trung niên vỗ nhè nhẹ lưng bé gái, an ủi mấy câu rồi lập tức ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phỉ bằng ánh mắt van xin: “Cảnh sát Diệp, chỗ cô có còn đồ ăn không, chỉ một chút thôi là được.”
Diệp Phỉ tỏ ra không nỡ, sờ tay vào trong ngực lấy ra một chiếc kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, nói: “Chỉ còn một chiếc cuối cùng, chị cho bé ăn đi.”
Người phụ nữ trung niên vội vàng nhận lấy, cảm kích nói cảm ơn luôn miệng.
Lâm Thi Vũ chứng kiến cảnh này, trong lòng hết sức cảm động, không ngờ cuộc sống của những người sống sót bình thường lại gian nan vất vả hèn mọn như vậy, trong khi đó… hằng ngày chị đều có cơm ngon, có bánh kẹo ăn vặt, có nước lọc uống thoải mái, còn được tắm rửa, tận hưởng giường sưởi thoải mái dễ chịu.
Tất cả những điều này là nhờ có Lâm Siêu.
Nếu không có người em trai này thì có lẽ cô cũng sẽ giống như những người ở đây, sống hèn mọn như con sâu cái kiến.
Chứng kiến cô bé đó nhận kẹo sữa Đại Bạch Thỏ xong không bóc cả giấy gói kẹo bên ngoài, cứ thế cho vào miệng, trong lòng chị có phần thương hại, bất giác âm thầm cho tay vào túi, muốn lấy mấy miếng quà vặt sô cô la của mình ra cho cô bé.
Nhưng tay chị bỗng bị giữ chặt.
Lâm Siêu nhìn chị, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lâm Thi Vũ hơi hoang mang, dù chị hiểu ý Lâm Siêu nhưng chị không hiểu lý do phải làm như vậy.

Họ thu thập đồ ăn rất đơn giản, những xác thối trong siêu thị và một số nhà dân là ác mộng đối với những người sống sót bình thường nhưng chẳng là gì trong mắt họ.

Hiện tại, chỉ cần chị chia cho những người này một chút đồ ăn là có thể cứu được họ, có thể nói đây chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Chị không hiểu vì sao Lâm Siêu không cho chị làm vậy.

Mặc dù không hiểu nhưng chị vẫn lựa chọn tin tưởng và làm theo.
Những người khác nhìn thấy bé gái ăn kẹo, không nhịn được nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Diệp Phỉ thở dài, ngồi sưởi ấm cạnh đống lửa.
Trong tầng hầm rộng rãi chỉ có tiếng bé gái nhai kẹo hết sức rõ ràng, người phụ nữ trung niên dường như ý thức được điều gì đó, đẩy nhẹ người bé gái, giục bé gái nhanh ăn hết đi.
Bé gái nhanh chóng nuốt viên kẹo xuống.
Mọi người ngồi quanh đống lửa đều đói đến mức không còn hơi sức để nói chuyện, thất thần nhìn ngọn lửa nhảy múa, ai nấy đều đang nghĩ về vận mệnh tương lai của mình… hoặc là, liệu có còn có tương lai nữa hay không.
Ngay lúc mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh, bỗng biến cố bất ngờ xảy ra.

Một thanh niên bình thường ngồi bên cạnh Diệp Phỉ bỗng đứng phắt dậy, những người còn lại vẫn tiếp tục thất thần nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, hoàn toàn không để ý đến anh ta cho tới khi nghe thấy tiếng quát vừa kinh ngạc vừa tức giận của Diệp Phỉ mới tới tấp ngạc nhiên quay đầu nhìn sang.

Trong tay người thanh niên đó đang cầm một khẩu súng, súng của Diệp Phỉ!
“Anh làm gì vậy!” Ngực Diệp Phỉ phập phồng dữ dội, kinh ngạc phẫn nộ nhìn đối phương.
Người thanh niên này chĩa nòng súng về phía Diệp Phỉ, nói với thái độ hung hăng: “Không được tới đây, tất cả không được tới đây!”
Trừ Lâm Siêu ra, tất cả mọi người đều ngây ra nhìn, không biết anh ta đang lên cơn vì chuyện gì.
Diệp Phỉ sợ khẩu súng bị cướp cò nên nói ngay: “Anh bỏ súng xuống trước đã, có gì từ từ nói, đừng kích động.”
Người thanh niên thở phì phò, hung hăng nói: “Tôi đã nhận ra rồi, tiếp tục ở lại đây thì chỉ có đường chết đói mà thôi.

Giờ tôi có súng, tôi có thể đi ra ngoài tìm đồ ăn, tôi sẽ không ở lại đây từ từ chết đói rồi mục rữa với các người đâu!”
“Anh đừng kích động, đưa khẩu súng cho tôi, ngày mai tôi sẽ mang đồ ăn về.” Diệp Phỉ vừa khuyên nhủ vừa lặng lẽ tới gần anh ta.
Người thanh niên nhanh chóng nhận ra điều này, anh ta chỉ mạnh súng về phía Diệp Phỉ, giận dữ quát: “Không được tới đây, còn tới gần tôi sẽ nổ súng!”
“Được, được.” Diệp Phỉ lập tức dừng lại, dùng giọng điệu đàm phán ôn hòa được huấn luyện trong nghề cảnh sát nói: “Anh đừng nóng nảy, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết, chỉ có một mình anh thì cho dù có súng cũng rất khó sống sót...”
“Tôi không thèm quan tâm nhiều vậy làm gì, dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, tôi bất chấp hết! Cho dù ngày mai cô mang được đồ ăn về thì liệu mang được bao nhiêu? Đủ cho mấy người ăn? Mọi người vẫn phải chịu đói.

Cô là người tốt, tôi không muốn làm cô bị thương, cô đừng tới đây, nếu không tôi sẽ nổ súng thật đấy!” Người thanh niên hung hăng quát lên.
Diệp Phỉ có phần bất đắc dĩ, không biết phải thuyết phục đối phương như thế nào.

Mấy người sống sót khác đã sợ hãi trốn hết sang một bên từ lâu, trong số này, người đàn ông trung niên ăn mặc tương đối chỉnh tề nói: “Tiểu Lưu, cậu đừng kích động, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, nếu như cậu cảm thấy lượng đồ ăn không đủ thì cùng lắm chúng ta đuổi ba người này đi là được, cậu bình tĩnh một chút, cho dù cậu có súng thì cũng rất khó sống sót một mình, hơn nữa trong súng cũng không có nhiều đạn.”
Người được gọi là Tiểu Lưu hơi ngẩn ra, anh ta không buồn để ý những câu trước đó nhưng câu cuối cùng đã thức tỉnh anh ta, với kích cỡ của khẩu súng lục này thì có lẽ băng đạn cũng chẳng có mấy viên, quả thực không có tác dụng mấy, nhất thời trong lòng cũng thấy hối hận nhưng giờ đã trở mặt rồi, không còn đường quay về nữa.
Anh ta hít một hơi thật sâu, u ám nói: “Được thôi, có điều phải đuổi ba người này và hai mẹ con nhà kia đi, nếu không sau này chúng ta tìm được đồ ăn cũng chẳng đủ chia.”
Nghe anh ta nói vậy, người đàn ông trung niên lập tức mừng thầm, anh ta đã muốn đuổi hai mẹ con nhà đó đi từ lâu rồi nhưng ngại không mở miệng nổi.

Dựa vào kinh nghiệm sống của bản thân, anh ta biết đề nghị của mình sẽ không được Diệp Phỉ đồng ý, trái lại còn bởi vậy mà đắc tội hai mẹ con nhà này nên vẫn luôn nhẫn nhịn không nói ra.
“Không được.” Diệp Phỉ quả quyết nói: “Nếu bắt họ rời đi thì chẳng khác gì giết người ta, sao anh có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy được?”
Tiểu Lưu không ngờ Diệp Phỉ lại từ chối dứt khoát như vậy, lửa giận bốc lên trong lòng, anh ta bực tức nói: “Lương thiện thì có ích gì? Lương thiện có no bụng được không? Lương thiện có không phải chịu đói không? Lương thiện thì không phải chết sao? Tôi muốn giết bọn họ đấy, thế nào, hả? Cô là cảnh sát thì cô bắt tôi đi xem!”
Diệp Phỉ tức xanh mặt, người đàn ông trung niên lập tức vội vàng khuyên nhủ: “Cảnh sát Diệp, cô đồng ý đi, kẻo anh ta cầm súng đi mất thì tất cả mọi người đều sẽ chết đói.”
“Họ Hoàng kia, anh sẽ không được chết tử tế đâu!” Cặp mẹ con kia nghe hai người nói như vậy thì kích động, sợ Diệp Phỉ đồng ý thật, nghĩ tới chuyện rời khỏi đây, phải đối mặt với những quái vật ăn thịt người bên ngoài kia, nỗi sợ hãi kích thích đại não, mặt mày kích động tới độ méo mó.
Bốn người sống sót còn lại đều chỉ im lặng không nói gì.
Sắc mặt Lâm Thi Vũ u ám nhìn Tiểu Lưu và người đàn ông trung niên họ Hoàng, không nói một lời, hai mắt bốc lên lửa giận, nếu như không phải không chắc chắn có thể bắt giữ được người được gọi là Tiểu Lưu này trước khi anh ta nổ súng thì chị đã ra tay rồi.
Phạm Hương Ngữ giống Lâm Siêu, lạnh nhạt ngồi bên đống lửa như thể cuộc cãi vã vừa rồi không hề tồn tại..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK