Mọi người đi ra ngoài ngõ, chờ ở đó.
Vưu Tiềm đang quấn lấy Lâm Thi Vũ hỏi chuyện liên quan tới người tiến hóa.
Lâm Thi Vũ hoàn toàn không giấu giếm gì.
Dựa vào hành vi vừa rồi của Lâm Siêu, cô ta đã nhận ra anh không hề định giấu giếm, hơn nữa ban nãy đánh nhau đều đã Diệp Phỉ nhìn thấy hết, có muốn giấu cũng không giấu nổi.
Cho nên cô ta nói sơ lược một lượt về chuyện nguồn năng lượng tiến hóa và người tiến hóa tự thức tỉnh.
Vưu Tiềm nghe nói bản thân thuộc về số ít người tiến hóa tự thức tỉnh, lập tức mừng khấp khởi: “Anh biết ngay anh không phải người thường mà, hề hề, thế này thì cho dù anh bị bọn quái vật này cào bị thương cũng không lo bị lây nhiễm, cuối và đêm nay cũng có thể tắm rửa thoải mái rồi.”
Diệp Phỉ nghe vậy rơi vào trầm tư.
Cảnh tượng Lâm Siêu chiến đấu với rắn khổng lồ vảy đỏ ban nãy lặp đi lặp lại trong đầu cô ta.
Sức mạnh và phong thái vượt ngoài giới hạn của con người đó để lại cho cô ta ấn tượng cực kỳ mãnh liệt.
“Nếu như mình có được sức mạnh như vậy…”Diệp Phỉ thầm siết chặt nắm đấm.
Lâm Siêu ra ngoài ngõ, bảo Phạm Hương Ngữ: “Đưa anh ta đi và, đi theo tôi.”
Phạm Hương Ngữ “ồ” một tiếng, tới cạnh Vưu Tiềm, túm cánh tay anh ta lại, sau đó chỉ tay vào Diệp Phỉ, nói: “Thế cô ta thì sao?”
Lâm Siêu thấy Diệp Phỉ căng thẳng ra mặt bèn nói: “Giờ cô trở về trạm cứu hộ vẫn còn kịp.
Đi theo chúng tôi, cô sẽ chết.”
Nghe anh nói vậy, sắc mặt Diệp Phỉ tái đi đôi chút.
cô ta cắn nhẹ môi dưới, nói: “Tôi không trở về đâu, ai rồi cũng chết một lần, tôi muốn trở thành người tiến hóa giống như anh, tôi muốn mạnh lên!”
Lâm Siêu không hề thay đổi thái độ, đáp: “Cho dù cô có sức mạnh mạnh nhất thì cô vẫn sẽ chết thôi.”
“Vì sao?” Diệp Phỉ không khỏi sửng sốt.
“Chấp niệm!” Lâm Siêu nhìn cô ta một cái, bình tĩnh nói: “Chấp niệm của một người chính là nhược điểm của người đó.
Có người dựa vào chấp niệm trở thành kẻ mạnh nhưng tương tự, cũng vì chấp niệm mà bị sụp đổ chỉ trong giây lát! Cho nên có sống được lâu hay không phụ thuộc vào chấp niệm có chính xác hay không.
Chấp niệm của cô nếu là ở thời đại trước thì có lẽ là điều đáng khen ngợi nhưng ở mạt thế người ăn thịt người, chấp niệm của cô sẽ trở thành tử huyệt của cô!”
Diệp Phỉ giật mình.
“Đi thôi.” Lâm Siêu quay đầu lại gọi Phạm Hương Ngữ và Lâm Thi Vũ.
Vưu Tiềm bị Phạm Hương Ngữ túm cánh tay, bất giác muốn giãy ra nhưng điều khiến anh ta giật mình là bàn tay trắng trẻo của cô gái 16, 17 tuổi này lại khỏe chẳng khác gì móng vuốt của thú dữ, bất kể anh ta giãy mạnh thế nào cũng không hề lỏng tay ra.
Phạm Hương Ngữ đập đầu anh ta một cái, nói: “Ngoan ngoãn chút đi, đừng lộn xộn.”
Vưu Tiềm giống như con gái nhà lành bị tráng hán bắt được, hoảng hốt hét to: “Thả tôi ra, các người muốn mang tôi đi đâu, tôi là dân lành! Có câu quân tử động khẩu không động thủ, cô gì ơi, chị gì ơi, tôi gọi cô là mẹ, cô thả tôi ra đi…”
Phạm Hương Ngữ hừ một tiếng, nói: “Tôi không phải quân tử.
Anh còn kêu thêm nữa, coi chừng tôi đánh anh!” Nói rồi dí nắm đấm trắng trẻo trước mặt anh ta.
Nếu là lúc trước thì chắc chắn Vưu Tiềm chẳng thèm để ý.
Nắm tay nhỏ như vậy, đánh người có khác gì tầm quất chứ? Tuy nhiên, sau khi nếm mùi 5 ngón tay của Phạm Hương Ngữ, anh ta đã biết đây là một cô gái khỏe lạ lùng, nắm đấm này mà đấm anh một cái thì có khi anh ta mất nửa cái mạng.
Anh ta quả quyết chọn co vòi lại, nói lí nhí: “Tôi nghe lời là được chứ gì, có gì thì nói chuyện đàng hoàng, dùng nắm đấm thật thiếu thục nữ, cô bảo có phải không…”
Phạm Hương Ngữ hừ một tiếng, ngẩng đầu nghĩ thầm, sau này bổn tiểu thư muốn trở thành nữ hoàng xác thối, thục nữ thì là cái đinh gì?
Mấy người đi dọc theo con đường vắng vẻ tới thẳng bệnh viện.
Đi chưa được bao lâu thì chạm trán một một con xác thối lang thang, Lâm Siêu hoàn toàn không ra tay mà đẩy Vưu Tiềm ra.
“Anh bảo tôi giết nó à?” Vưu Tiềm trợn trừng mắt, kêu lên: “Anh có nhân tính hay không vậy, loại quái vật này mạnh như vậy, sao tôi giết nổi...”
Lâm Siêu đạp một cú.
Cơ thể Vưu Tiềm nhào tới như bay, đúng lúc con xác thối này nghe mùi cũng hưng phấn lao tới, đôi bên lao rầm vào nhau, ôm chầm lấy nhau.
Tay Vưu Tiềm chạm vào lưng xác thối, phần thịt sau lớp quần áo mềm như bùn nhão.
Anh ta cố chịu đựng mùi hôi thôi nhức mũi cúi xuống nhìn con xác thối chỉ cao 160cm này, trên khuôn mặt mục rữa đúng lúc có một con giòi chui ra từ lỗ mũi, anh ta cười gượng gạo, nói: “Chào, chào bạn, chúng ta bắt tay nhau một cái chứ nhỉ…”
Grào!
Con xác thối há mồm gào lên, vừa hét vừa nhào tới cắn anh ta.
Vưu Tiềm giật mình, lập tức vội vàng tránh ra khỏi ngực nó, quay đầu chạy trốn tới chỗ Lâm Siêu.
Lâm Siêu hơi co chân lên.
Vưu Tiềm toát mồ hôi đầy đầu, lập tức kịp thời thắng xe, sau đó chạy chếch sang trái, chỗ đó có 1 chiếc xe hơi, anh ta cố gắng nhảy lên nóc xe, quay đầu nhìn lại thì thấy con xác thối này húc vào thân xe, móng tay sắc nhọn điên cuồng bám lấy nóc xe nhưng tạm thời không trèo lên được.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, đắc ý ngồi xổm xuống, nói: “Mày trèo đi, anh ngồi đây chờ mày, mày trèo lên xem nào, xin mày đấy, mày leo lên đây đi…”
Lâm Siêu phẩy tay với Phạm Hương Ngữ, lập tức tiếp tục đi tiếp.
Phạm Hương Ngữ hiểu ý, điều khiển con xác thối kia tự vặn gãy đầu mình, sau đó lại chỗ ô tô, vẫy ngón tay gọi Vưu Tiềm: “Xuống đây.”
Vưu Tiềm ngây người, không hiểu ra làm sao, kinh ngạc hỏi: “Sao nó lại tự sát? Chẳng lẽ đây chính là năng lực đặc biệt của cô à?”
“Xuống mau.” Phạm Hương Ngữ không nhịn được nói.
Vưu Tiềm lập tức ngoan ngoãn trượt xuống, bị Phạm Hương Ngữ lôi đi, tiếp tục chặng đường.
Sau màn đọ sức vừa rồi, Lâm Siêu nhận ra thể chất của Vưu Tiềm gấp người bình thường khoảng 3 lần giống những người tiến hóa tự thức tỉnh khác, không phải người đa tiến hóa tự thức tỉnh.
Bởi vậy nên trong lòng anh càng muốn biết năng lực đặc biệt của anh ta là gì.
Chỉ dựa vào một năng lực duy nhất cũng có thể sống sót trong bụng rắn khổng lồ, năng lực này thực sự quá mạnh!
Tới cửa bệnh viện, hài cốt nằm la liệt khắp nơi, có rất nhiều xác thối đi lang thang ở nơi này, dưới mặt đất có một số xác thối trẻ sơ sinh đang bò.
Sau khi đánh hơi ra mùi của nhóm Lâm Siêu, bọn xác thối như thể tỉnh lại, ánh mắt trở nên hung dữ, ùn ùn kéo tới.
Lâm Siêu đi trước mở đường, cầm rìu cứu hỏa nhẹ nhàng chém giết bọn xác thối xông tới.
Tất cả đều bị bổ toác đầu chỉ bằng một nhát rìu, gọn gàng nhanh nhẹn.
Anh không hề dừng lại nửa bước, thi thể của bọn xác thối ven đường bổ nhào dưới chân anh lát thành một con đường đen sì máu tươi và thi thể.
Bọn xác thối ùa tới từ hai bên hông, Phạm Hương Ngữ và Lâm Thi Vũ liên tục xuất thủ, những con xác thối nhào tới chỗ Phạm Hương Ngữ bên cánh trái hễ bước vào phạm vi 3m quanh người cô ta đều tới tấp dừng lại, sau đó tự dùng tay bẻ gãy đầu mình, cực kỳ kỳ dị.
Phạm Hương Ngữ ung dung lôi Vưu Tiềm đi tiếp, cứ như thể cái chết của bọn xác thối này hoàn toàn không liên quan gì tới cô ta.
Vũ khí của Lâm Thi Vũ là một ống thép, mỗi lần ra đòn, trên thân ống thép đều có ánh điện màu tím tăng cường lực sát thương, nhẹ nhàng đập phát nổ đầu chết tươi.
Vưu Tiềm trợn mắt há miệng ra xem, há to đến độ có thể nhét hẳn một quả trứng gà, tới khi một giọt máu đen sì của xác thối bắn trúng vào miệng, anh ta mới hoàn hồn, vội vàng cuống cuồng nhổ ra.
Cả nhóm giết thẳng một mạch tới từng dãy nhà trong bệnh viện, nhanh chóng tìm được một bộ kính hiển vi, Lâm Siêu cất kính hiển vi vào trong không gian độc lập, sau đó chích một ít máu ở cánh tay của Vưu Tiềm giao cho Lâm Thi Vũ để chị vào trong không gian độc lập giúp làm thí nghiệm.
Bản thân Lâm Thi Vũ rất thích nghiên cứu nên đương nhiên chị đồng ý ngay.
Sau đó, Lâm Siêu dẫn Phạm Hương Ngữ và Vưu Tiềm đi tiếp..
Danh Sách Chương: