• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Snail

Mạch Đương gần như mà tâm như tro tàn mà đánh xuống bốn chữ “Em gái không rảnh” trên khung trò chuyện, đối với chuyện nam thần hôm nay lần đầu tiên gặp mặt “em gái”, ngày mai liền định mang em gái về nhà gặp gia trưởng, cậu tỏ vẻ mệt quá không muốn yêu đương nữa! Chỉ có gạo nấu thành cơm mới có thể an ủi trái tim bị thương của cậu, cân nhắc lần sau nam thần đến nhà cậu ngủ lại cậu nhất định sẽ đè người ta trước rồi nói sau.

Lúc cậu đang cân nhắc khả năng “Gạo nấu thành cơm”, Trì Yến lại nhắn tới một tin.

Chi: Vậy à, vậy cậu giúp tôi hỏi xem ngày mai ban ngày em ấy có rảnh không.

Duang: Muốn làm gì?

Chi: Hẹn hò.

Hẹn hò!! Mạch Đương não bổ một chút cảnh tượng hẹn hò với Trì Yến: dắt dắt tay nhỏ, uống uống chút rượu, xem xem điện ảnh, tản tản bộ bên đường, cùng nhau về nhà, sau đó hey hey hey…

Cảnh tượng hoàn mỹ như thế chỉ não bổ thôi cũng khiến cho người máu lang sôi trào!! Tâm Mạch Đương vừa chết đi liền sống lại trong nháy mắt, quản anh ấy hẹn em gái hay là em trai, dù sao người đi đều là mình, nhất định phải hẹn!

Duang: Có, tui thay em ấy đáp ứng!

Bên kia Trì Yến nhìn tin nhắn Mạch Đương gửi tới, đáy mắt hiện lên ý cười rõ ràng, ngón tay nhanh chóng ấn vài cái, reply tin nhắn.

Chi: Ngày mai 11 giờ, gặp nhau dưới gác chuông trung tâm thành phố.

Duang: Được.

Chi: Đừng chơi game quá muộn, đi ngủ sớm chút.

Duang: Được.

Mạch Đương phải tốn sức lực rất lớn mới khống chế được mình không gửi qua một câu “Yêu anh moah moah moah (づ ̄3 ̄)づ”, câu này cậu học được ở khu bình luận, mỗi lần cậu post hai chương hoặc một chương dài, đám tiểu yêu tinh ở khu bình luận đều sẽ gửi câu này, ngược lại nếu như ngừng có chương mới hoặc là chương ngắn sẽ bị các cô nhắn lại những câu như “Ngắn nhỏ-kun”, “Ba giây-kun”, v.v…

Cậu đem mấy tin nhắn đằng sau kéo lên kéo xuống nhìn nhiều lần, nếu xem nhẹ một câu hẹn hò với em gái kia, cảm giác gần giống như là đang cùng nam thần Nói! Chuyện! Yêu! Đương!

Hạnh phúc tới quá nhanh không cách nào ngăn cản, cậu mở weibo ra cùng nhóm tiểu tinh chia sẻ một phần vui sướng.

— Duang: Ngày mai muốn đi hẹn hò với nam thần, tui có nên chuẩn bị chút gì?

— Vũ Lý Phong Song: Thuốc bôi trơn √

— Dĩ Mạt Mạt Mạt: Mang theo thuốc trị thương.

— Dập Dập Sinh Khôi: Đại khái là… thẻ bảo hiểm y tế.

— Thất Quyết: Cái gì cũng không cần chuẩn bị, chỉ cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.

— Thủy Liêm Động Đại Thấp Hung: Muốn hẹn hò, cho nên ngày đăng năm mươi ngàn chữ sẽ lập tức thực hiện sao?!

— Tiểu 2B Văn Nghệ: Không cách nào nhìn thẳng hai chữ hẹn hò…

— Gặp Phải Người Qua Đường Giáp: Ôi ôi ôi, thành công bắt lấy nam thần! Chuẩn bị tốt nước tắm ~

— Tiểu Chinakira Kỳ: Chuẩn bị tâm lý thật tốt 23333

— Cỏ Lau Điêu Tàn: HHHHH ngay cả hẹn hò đều đen tối như thế thì đúng là có một không hai 2333

— Thành Điện Chờ Tui: Rốt cục cũng vào chủ đề rồi!

— Trà Sữa Lam Y: Chuẩn bị tốt chính mình là được ~

… Ngay cả hẹn hò cũng đen tối như vậy, các cô quả thực là nữ phù thủy chuyên nghiệp. Trong lòng Mạch Đương khinh bỉ, khóe miệng lại giương lên, cậu thích nhóm phù thủy nhỏ này, từ lúc cậu bắt đầu viết văn ở Tấn Giang các cô vẫn bầu bạn cùng mình, mình đi được tới bước ngày hôm nay không thể thiếu cố gắng của các cô, may mắn lúc đầu cậu chọn viết văn, để cậu gặp được một đám nữ phù thủy vừa moe lại vừa bỉ này, cảm kích các cô không rời không bỏ tin tưởng vô điều kiện cùng ủng hộ.

— Duang: Vẫn chưa ở bên nhau, có điều nếu đã hẹn hò, không thể bạt đãi mọi người, ngày may đăng hai chục ngàn chữ, không gặp không về @ Duang: Ngày mai muốn đi hẹn hò với nam thần, tui có nên chuẩn bị chút gì?

Weibo này vừa post lên liền bị nổ comment, phía dưới xoát một loạt “Lão đại uy vũ”, tâm tình Mạch Đương sung sướng lướt bình luận một hồi, mới cất di động, sau đó xuống xe ở một quán cà phê, đi vào chọn mấy thứ rồi đến tiệm của Linda, trong nhà không có dụng cụ tháo trang sức, cậu muốn tìm Linda hỗ trợ tháo mấy thứ kia xuống, cũng cần trả váy lại cho cô.

Sau khi Linda biết cậu ngày mai có hẹn, bảo cậu trực tiếp đến tiệm, cam đoan giúp cậu an bày tốt, Mạch Đương cũng không khách sáo với cô, chung quy có Linda hỗ trợ cậu cũng thoải mái hơn nhiều, về phần phương diện phí dụng cứ theo giá thị trường là được.

Cởi chiếc váy vướng bận, cởi bra đang siết ngực, cởi tất chân bao bọc lông chân ra, Mạch Đương cảm giác mình như sống lại vậy, ở phòng thay quần áo duỗi thắt lưng, cầm lấy T-shirt cùng áo khoác của mình, cảm ơn Linda rồi trở về nhà.

Tắm rửa xong nằm lên giường, Mạch Đương nhớ lại vũ hội đêm nay, từ lúc cùng Trì Yến dán vào nhau khiêu vũ lại đến hôn môi trên hành lang, cậu đều từng chút từng chút miêu tả một lần, mỗi một chi tiết nhỏ cũng khiến cậu tâm động không thôi, khoang ngực trái truyền đến tiếng nhảy lên kịch liệt.

Tay Trì Yến ôm vào bên eo mạnh mẽ hữu lực, đôi môi ấm áp mềm mại, thế công dịu dàng lại cường thế, mỗi lần đụng chạm đều khiến cậu run rẩy cùng hồi hộp.

“Trời ạ, quả thực muốn mạng mình mà…” Mạch Đương một phen ôm chặt tiểu Shin đem trym đi dạo bên cạnh gối đầu, cảm giác mình lại muốn hóa thân thành Poodle, đáng tiếc bên người không có nam thần, chỉ có thể nện không khí.

Một đêm này Mạch Đương thức trắng đến tảng sáng mới ngủ được một lúc, không bao lâu đồng hồ báo thức khiến cậu tỉnh dậy, vì vậy mang hai mắt đỏ bừng đi tìm Linda.

“Ôi trời, thân ái tối qua cưng đã làm gì vậy? Cưng thật sự về nhà một mình sao, chị tỏ vẻ rất hoài nghi nha.” Linda nhìn cậu đôi mắt đỏ bừng chậc chậc hai câu.

“Cái gì cũng không làm.” Mạch Đương giang tay ra, cậu cũng muốn làm lắm, nhưng thiếu nhân vật chính.

Linda ám muội cười vài tiếng, dẫn cậu đi chọn quần áo, bởi vì là ra ngoài bình thường, Mạch Đương chỉ chọn quần jean cùng áo khoác bóng chày, bên trong mặc chiếc áo tay dài, lúc này cậu vô cùng nghiêm túc cự tuyệt bra, mặc y phục hưu nhàn như vậy, coi như mình ngực lép là được.

Tiệm của Linda cách chỗ hẹn cùng Trì Yến không xa, sau khi chuẩn bị xong Mạch Đương nhìn thời gian còn sớm, dứt khoát đi bộ qua. Đại khái là lần đầu tiên hẹn hò, hai người đều không muốn để đối phương đợi, chờ khi cậu tới đó thì phát hiện Trì Yến cũng đã đến, cách thời gian hai người hẹn còn mười mấy phút.

Mạch Đương phát hiện trên người Trì Yến mặc áo khoác bóng chày cùng màu với mình, bởi vì kiểu dáng áo khoác bóng chày không khác nhau mấy, vậy nên thoạt nhìn hai người giống như mặc trang phục tình nhân.

Very good. Trong lòng Mạch Đương thầm khen một tiếng, đi qua vỗ vỗ vai Trì Yến, “Chào buổi trưa.”

Trì Yến quay đầu liền thấy Mạch Đương đứng sau lưng mình, vẫn là hóa trang kiểu nữ, khác với trang phục lộng lẫy kinh diễm tối qua, hôm nay phong cách hưu nhàn cũng đẹp ngoài ý muốn, ánh mắt anh dừng lại một chút nơi khăn quàng Mạch Đương lợi dụng để che cổ lại, mới như không có việc gì dời đi, nói: “Chào bữa trưa, hôm nay cũng rất đẹp.”

Không hề phòng bị liền được khen, rất đẹp gì gì đó, Mạch Đương đối với chuyện này có loại xúc động muốn “lột đồ gặp chân quân”, đồ nam tui cũng rất man rất đẹp mà! Vì sao không khen tui?!!

Nội tâm thổ tào một mảnh, mặt ngoài Mạch Đương vẫn rất bình tĩnh, “Cảm ơn, anh mỗi ngày đều rất đẹp.”

“A?” Trì Yến nhướn mày, “Em mỗi ngày đều gặp tôi?”

“Ở trong lòng em rất đẹp.” Mạch Đương bổ sung.

Trì Yến khẽ cười, cũng không vạch trần cậu, “Đi ăn cơm trước đi, em muốn ăn gì?”

Hiện tại khí trời đã trở lạnh, chính là mùa ăn lẩu rất tốt, Mạch Đương vẫn tình hữu độc chung với lẩu, nhưng lần đầu tiên hẹn hò cùng nam thần nếu như đi ăn lẩu, tiếp đó trên người đều sẽ mang một thân nồng nặc vị lẩu, cảm giác kia thật sự không biết nên nói là chua xót hay thoải mái nữa.

Cuối cùng Mạch Đương lựa chọn một hiệu ăn nhỏ Trung Tây kết hợp, vừa có thể ăn beefsteak lại có thể ăn rau xào, quả thực hoàn mỹ.

Lúc ăn cơm Mạch Đương lại phiền muộn, bởi vì cậu đeo khăn quàng cổ che khuất hầu kết, tuy khăn quàng cổ không tính là quá lớn, nhưng hai mảnh vải treo phía trước chung quy vẫn ảnh hướng tới việc ăn uống.

“Cởi ra đi.” Trì Yến phát hiện cậu cầm khăn quàng cổ mà xoắn xuýt, lên tiếng nói.

Hầu kết cũng giống như Mạch Ji Ji đều là tượng trưng cho đàn ông, làm sao có thể nói cởi liền cởi? Mạch Đương suy xét một chút, quăng hai cái đuôi khăng quàng ra phía sau, Trì Yến thấy thế nhịn không được nở nụ cười, gặp Mạch Đương ngẩng đầu nhìn anh, vội vàng thu hồi nụ cười ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu, “Như vậy cũng rất tốt.”

Cho dù đã ngưng cười, trong lời anh nói vẫn ẩn hàm chút tiếu ý, Mạch Đương chậc một tiếng, tiện tay vén luôn tóc trước ngực ra sau lưng, nói thầm một tiếng, “Tóc dài thật phiền phức.”

“Có thể cắt.” Trì Yến nói.

“Hử?” Mạch Đương nhìn anh.

“Tôi nói không thích có thể cắt đi, em tóc ngắn cũng rất đẹp.” Trì Yến nói, trong lòng bỏ thêm một câu đẹp hơn so với hiện tại.

Câu này của Trì Yến đã có thể xưng là “tình thoại”, trêu chọc đến Mạch Đương thiếu chút nữa có xúc động túm luôn tóc giả trên đầu ra hỏi: Em như vầy anh có thích không?

May mắn cậu khống chế được, nếu không cuộc hẹn này cũng xong đời cmnl.

“Bình thường em trọ ở trường sao?” Lúc ăn cơm Trì Yến giống như lơ đãng hỏi.

Mạch Đương gật đầu xem như trả lời, tránh cho nói nhiều sai nhiều, trong thời gian đó Trì Yến còn hỏi một ít về chuyện bình thường cậu hay làm gì, Mạch Đương hầu như muốn cho là anh đã nhìn thấu ngụy trang của mình, nhưng sau đó Trì Yến lại một bộ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không mò ra được là anh đang nghĩ gì.

Sau khi ăn cơm xong, theo dự định của hai người là đi xem phim trước tiếp đó lại đi dạo phố, vé xem phim đã đặt online, lúc Trì Yến xếp hàng lấy vé Mạch Đương đến quầy nước bên cạnh mua bắp rang cùng đồ uống, thời điểm cậu xếp hàng, khóe mắt liếc đến một đứa bé vậy mà lại đang bò đến góc tường trên một cái thang hợp kim nhôm, quanh thân cũng không có người lớn trông coi, thấy thế cậu đi nhanh tới ôm nhóc xuống.

Bé trai ước chừng năm sáu tuổi, lúc bị Mạch Đương ôm vào ngực còn vừa giãy giụa vừa kêu: “Buông tui ra, bà chị bại hoại này, vất vả lắm tui mới bò được cao như vậy!”

“Yên tĩnh chút, có tin ta bỏ mi lên nóc làm mi hôm nay đều xuống không được không?” Mạch Đương véo nhẹ cằm nhóc, khiến nhóc ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Đem mi móc trên đó, treo cả đêm, rớt xuống sẽ thành thịt nát.”

Đứa bé trai như bị giọng điệu nghiêm túc của Mạch Đương hù dọa, hai tay gắt gao túm lấy cậu, kêu to: “Oa! Đừng treo tui lên, thật đáng sợ!”

Mạch Đương hài lòng cười gằn một tiếng, hỏi: “Cha mẹ mi đâu?”

“Mẹ đi WC rồi, kêu tui ở đây chờ.” Bé trai ôm cổ Mạch Đương nói.

“Chậc, vậy mà yên tâm yên lòng về mi, ta mang mi đến bên cạnh…” Mạch Đương ngừng nói, gân xanh trên trán nảy lên, nhìn thằng nhóc trong ngực, âm trầm hỏi: “Mi đang làm gì?”

Đứa bé trai như phát hiện lục địa mới, đưa tay sờ soạng ngực Mạch Đương vài cái, vừa sờ vừa nói: “Chị gái, ngực chị thật phẳng!”

Mẹ nó ông là một người đàn ông muốn ngực bự làm qq gì?! Mạch Đương nghe thấy nữ sinh bên cạnh che miệng cười, xạm mặt lại kéo tay thằng nhỏ xuống, thả nhóc trên mặt đất, “Đừng tùy tiện nói người khác nhỏ, cũng đừng khi dễ bạn học nữ trong lớp, nếu không cưng nhất định sẽ trở thành một trong ba ngàn tên FA, lớn lên không cưới được vợ, hiểu không?”

“Tui có thể cưới chị không?” Đứa bé trai chờ mong nhìn Mạch Đương, “Tuy rằng ngực chị nhỏ, thế nhưng chị rất xinh đẹp.”

Mạch Đương: “…” Mọe, nếu ngực ông mày lớn mới có chuyện á!

“Sau khi lớn lên tui có thể cưới chị không?” Đứa bé trai hỏi lại một lần.

“Không…”

“Không thể.”

Một bàn tay đặt trên đầu bé trai, là Trì Yến lấy vé trở về, anh đứng bên cạnh Mạch Đương, trên cao nhìn xuống tên nhóc còn chưa tới bắp đùi anh, tàn nhẫn nói: “Cưng quá lùn.”

Mạch Đương: “Ha ha ha ha ha.”

Đứa bé trai: “… Người lớn thật là đáng ghét.”

Mẹ bé trai tìm đến rất nhanh, sau khi biết con trai mình bò trên thang lầu, gắng sức cảm ơn Mạch Đương, Mạch Đương không để ý phất phất tay, cùng Trì Yến đến quầy nước cầm bắp rang cùng đồ uống đi vào phòng chiếu.

Mạch Đương từng viết qua những đoạn tiểu thuyết kiều diễm trong rạp chiếu film như sờ sờ tay nhỏ hôn hôn miệng nhỏ, nhưng những thứ kia chỉ giới hạn trong tiểu thuyết, rạp chiếu film trong hiện thực kỳ thật không hề bí mật như vậy, nếu thật sự làm chút gì cũng không thể cam đoan không bị người khác phát hiện hoặc chụp được, vì an toàn của hai người, Mạch Đương bỏ qua ý tưởng đùa giỡn lưu manh, hai người yên tĩnh xem xong film.

Sau khi bộ phim kết thúc, hai người theo dòng người ra khỏi phòng chiếu, lúc này đã là buổi chiều, người trong đại sảnh nhiều hơn không ít, không tránh được va chạm, lúc bọn họ đi qua vị trí quầy nước trong đại sảnh, một nữ sinh bưng nước trái cây đột nhiên bị người đụng phải, cả ly nước tạt vào người Mạch Đương, may mắn cậu né nhanh, chỉ tạt đến quần cùng giày, có điều cũng bị dơ một mảng lớn.

“Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi có người đụng vào mình…” Nữ sinh vội vàng nói xin lỗi, người đụng vào cô là một gã đàn ông trung niên, sau khi đụng người khác chỉ tùy ý nhìn lướt qua liền rời đi coi như không phát hiện, Mạch Đương khó chịu nhất chính là người như vậy, lập tức muốn đi qua, có điều tốc độ của Trì Yến nhanh hơn cậu, mấy bước tiến lên kéo lấy cổ áo ông ta, trực tiếp đè ông ta trên quầy nước, lạnh lùng nói: “Xin lỗi.”

Mạch Đương: “…”

Sức lực của nam thần quả thực muốn nổ trời!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK