Edit + Beta: Snail
Ngày hôm sau, Trì Yến thật sự không gọi Mạch Đương, lúc anh tỉnh lại Mạch Đương còn đang ngủ, phần lưng kề sát thân mình, nằm trên gối, cánh tay trần lộ ra, trên drap giường màu lam có vẻ vô cùng trắng.
Một tay Trì Yến chống thân mình dậy, một tay giúp cậu kéo chăn đắp lên, cúi đầu lẳng lặng chăm chú nhìn gò má đang say ngủ, tóc đen che bên mang tai còn có dấu hôn tối qua mình lưu lại. Lẳng lặng nhìn một hồi, anh cúi người xuống, hôn lên má Mạch Đương một cái, dùng môi vuốt ve vài lần, sau đó xốc chăn lên muốn xuống giường đi rửa mặt, chân vừa chạm đất tay đã bị kéo lại, vừa quay đầu liền thấy Mạch Đương quay mặt qua, nửa mở mắt hỏi: “Đi đâu vậy?”
Trì Yến ngồi lại giường, dùng tay vẹt ra tóc mái ngăn trên trán cậu, “Đánh thức em à?”
Mạch Đương nắm lấy tay anh kéo đến bên miệng hôn một cái, “Ừm, sao anh dậy sớm vậy?”
Trì Yến dùng ngón cái ma sát môi dưới của cậu, nói: “Không còn sớm, hơn tám giờ rồi, tôi ra ngoài mua thức ăn, em ngủ tiếp một lát đi.” Tối hôm qua hai người lăn qua lăn lại quá muộn, hôm nay anh cũng không thức dậy theo đồng hồ sinh lý.
“Mới chín giờ hà…” Mạch Đương gãi gãi tóc, ra vẻ muốn rời giường, “Em đi cùng anh đi.”
“Không cần.” Trì Yến đè cậu lại, “Tôi tự mình đi là được, em nghỉ ngơi một chút đi.”
“Nghỉ ngơi cái gì, không có yếu như vậy.” Mạch Đương cong cong cánh tay, lộ ra cơ thịt, “Cường tráng lắm đó.”
Trì Yến nhướn mày, “Tối qua em không nói vậy, ý em là cảm thấy còn có thể lại đến một lần nữa sao?”
“… Móa!” Mạch Đương xấu hổ, “Coi như em sẵn lòng, Mạch Ji Ji nhà em cũng không bằng lòng đâu!!”
“Mạch Ji Ji?”
“Khụ!” Câu trả lời của Mạch Đương là bắt lấy tay Trì Yến đè xuống giữa háng mình, “Mạch Ji Ji, em trai em.”
Trì Yến: “…”
Thấy anh không nói gì, Mạch Đương cười to một trận, tiếp đó liền nghe Trì Yến nói: “Cần tôi nhắc nhở em, em chào cờ buổi sáng không?”
“…” Mạch Đương lấy tay anh ra, xốc chăn lên nhìn xuống, phát hiện quả thật là chào cờ rồi. Có điều đây cũng là chuyện thường tình, tối qua vừa cùng nam thần khai trai, sáng nay nam thần còn thức dậy trên giường mình, dưới tình huống này không chào cờ mới là vấn đề lớn đó!! Vì vậy cậu mặt không đỏ hơi thở không gấp mà trực tiếp vén chăn sang một bên, nói với Mạch Ji Ji: “Hey, cục cưng, tới chào hỏi nam thần.”
Mạch Ji Ji: Lạnh lùng cự tuyệt.
Trì Yến: “…”
Mạch Đương cười ha ha, xoay người ôm lấy eo anh, đem mặt mình ghé vào cơ bụng anh, cọ cọ, nói: “Ây, không muốn rời giường, chúng ta ngủ tiếp một lúc có được không?”
“Em ngủ, tôi xuống dưới mua bữa sáng cho em trước đã.” Trì Yến vỗ vỗ đầu cậu.
Mạch Đương vẫn ôm không buông tay, “Một người ngủ rất không có ý nghĩa, em đã ngủ như vậy nhiều năm rồi, anh ở cùng em đi mà.”
Loại lời nói tương tự như làm nũng này Trì Yến quen biết Mạch Đương lâu như vậy mới lần đầu tiên nghe thấy, lòng mềm muốn đòi mạng, chỗ nào cự tuyệt được, ứng tiếng liền xốc chăn lên cùng cậu nằm song song, dù sao cũng không kém chút thời gian này. Anh vừa nằm xuống, Mạch Đương liền ôm anh, ngay cả chân đều vắt lên, giống như bạch tuộc ôm vậy.
“Lạnh không?” Trì Yến hỏi, vươn tay muốn cầm điều khiển điều hòa, Mạch Đương bắt tay anh lại, nói: “Không lạnh, chỉ muốn ôm anh.”
Trì Yến cười khẽ, dùng cằm cọ đỉnh đầu cậu, nói: “Ngủ tiếp chút đi.”
“Được.” Mạch Đương cũng cảm thấy mệt, tối hôm qua cũng không phải nói đùa, sự thật chứng minh Trì Yến mới là Poodle công, cậu… thôi quên đi.
Chờ hai người lần nữa tỉnh lại đã gần mười một giờ, cũng không cần thiết phải ăn bữa sáng, rời giường cho Mạch Manh ăn liền rửa mặt ra ngoài trực tiếp ăn cơm trưa.
Xét thấy tối qua vận động quá độ, Trì Yến rất tri kỷ chọn một nhà hàng món Quảng Đông thanh đạm, “Một hồi đi lấy bánh kem đi?” Lúc ăn cơm Mạch Đương hỏi, hôm nay là sinh nhật mẹ Trì Yến.
“Sao cũng được, nếu em mệt thì để tôi qua lấy.” Trì Yến nói rồi gắp cho cậu miếng bánh cuốn.
“Không mệt, một hồi em còn muốn đi chọn quà đây nè.” Mạch Đương ăn luôn miếng bánh cuốn, “Anh nói em nên chọn cái gì mới tốt?”
“Không cần tặng.”
“Vậy không được, nếu không em tặng một cái máy nhảy? Nhảy quảng trường?” Mạch Đương dừng đũa lại, hưng trí bừng bừng hòi, “Về sau cả nhà anh liền có thể cùng nhau nhảy múa tại gia, dù sao trong nhà cũng đủ lớn ha ha.”
“…” Trì Yến biểu thị mình đối với nhảy quảng trường thật sự không có hứng thú gì, mà Mạch Đương vẫn còn nói: “Đúng rồi, đã rất lâu anh không có nhảy quảng trường đi? Bữa nào tụi mình đi đi? Ây, em muốn nhìn anh nhảy ghê, quả thực làm người ta nhìn mà muốn cứng lên luôn, anh…”
Trì Yến dùng một cái sủi cảo hấp ngăn lại cái miệng không chừng mực của Mạch Đương, “Ăn cơm.”
Mạch Đương một ngụm ăn sủi cảo vào miệng, bẹp bẹp vài cái nuốt xuống, sau đó khoa trương nói: “Cái sủi cảo này siêu cấp ngon, trời ạ, đây là sủi cảo ngon nhất em từng ăn.”
Kỹ xảo khuếch đại của cậu khiến Trì Yến vừa buồn cười vừa không biết nên nói gì, gắp thêm một ít vào chén cậu, “Ăn đi.”
“He he.” Mạch Đương cũng gắp cho Trì Yến miếng sủi cảo tôm, cậu không đặt vào chén, mà trực tiếp đưa tới bên miệng Trì Yến, “Cũng cho anh nếm thử món sủi cảo ngon nhất.”
Trì Yến mở miệng ăn luôn, “Ừm, ăn rất ngon.”
Bàn bên cạnh là một cặp tình nhân, đối với kiểu show ân ái màu mè của họ chỉ biết hiện ra vẻ mặt khi còn sống không thể yêu đương.
Sau khi ăn xong hai người đi đến cửa hàng tổng hợp mua quà cho Lưu Hồng Nhạn trước, thông thường chọn quà cho phái nữ lớn tuổi đơn giản chính là đồ trang sức, túi xách, khăn lụa, hoa tươi các loại, Trì Yến chọn sợi dây chuyền, Mạch Đương chọn chiếc vòng tay. Sau đó hai người lại rẽ đi lấy bánh kem, bánh kem là ngày hôm qua đặt, trả tiền xong Trì Yến cầm bánh kem quay người lại vừa lúc va vào nhân viên giao hàng của cửa hàng đi qua, Mạch Đương tay mắt lanh lẹ bảo vệ bánh kem.
“Vô cùng xin lỗi.” Đối phương khiêng một giỏ bánh mì nói lời xin lỗi.
Mạch Đương kiểm tra bánh kem một chút, phát hiện không có vấn đề gì, liền nói: “Không sao, không đụng vào. Đi thôi.” Hai chữ sau cùng là nói với Trì Yến.
“Chờ một chút!” Ngoài ý muốn đối phương đột nhiên lên tiếng gọi bọn họ lại, nhìn Mạch Đương nói: “… Cậu là… Mạch Đương sao?”
Mạch Đương quay đầu nhìn cậu ta, đối phương đội nón không thấy rõ khuôn mặt, “Cậu quen biết tôi?”
Người kia đặt đồ trên tay lên bàn, lột nón xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi lại có chút tang thương, cậu ta nhìn Mạch Đương nói: “Tôi là Lương Tông.”
Cái tên Lương Tông này khiến Mạch Đương sửng sốt một chút, cẩn thận quan sát cậu ta, “À… Là cậu.”
“Cậu không khác với trước kia là bao, cho nên tôi mới nhận ra.” Lương Tông nói, cậu ta có vẻ hơi câu nệ.
“A, cậu thay đổi rất lớn.” Mạch Đương không biết nên nói cái gì, bộ dáng này của Lương Tông cùng dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh trước kia khác biệt xác thực có chút lớn, cho nên vừa rồi cậu mới không nhận ra.
Trì Yến không biết Lương Tông, đứng bên cạnh chờ bọn họ nói xong.
Lương Tông cười một chút, “Hiện tại cậu sống thế nào?”
“Rất tốt, không có việc gì tôi đi trước.” Mạch Đương không có ý tứ cùng cậu ta ôn chuyện, hai người cũng không nhất thiết phải ôn chuyện, nói xong liền chuẩn bị kéo Trì Yến rời đi, Lương Tông gọi lại cậu lần nữa, “Tay cậu sau này thế nào?”
Mạch Đương giật giật tay phải mình, “Tàm tạm đi.”
Lương Tông thấy cậu lộ ra một đoạn nhỏ chỗ cổ tay mang bao cổ tay, mở mở miệng, “… Xin lỗi.” Một tiếng xin lỗi này, cậu ta thiếu Mạch Đương nhiều năm như vậy, rốt cuộc có cơ hội lên tiếng.
Mạch Đương kéo kéo khoé miệng, “Không cần xin lỗi, chúng ta huề nhau.” Cậu chỉ chỉ chân Lương Tông, nói xong liền cùng Trì Yến ra khỏi tiệm bánh, không ngờ ở cửa lại gặp được người quen, là Lương Việt học viện hàng hải, người ở vũ hội lần trước nói muốn đưa Mạch Đương về, có điều lần này Mạch Đương không mặc đồ nữ cậu ta không nhận ra được, mà cùng Trì Yến chào hỏi.
“Trì Yến sao cậu lại ở đây?” Lương Việt hỏi.
“Tới lấy bánh kem, còn cậu?” Trì Yến hỏi, trường học hai người thường xuyên thi đầu với nhau, cũng coi là quen biết.
“Tôi tìm anh trai tôi.” Lương Việt chỉ chỉ Lương Tông bên trong, Mạch Đương lúc này mới phản ứng lại vì sao trước đây sẽ cảm thấy Lương Việt quen mắt, bởi vì ngũ quan của cậu ta cùng dung mạo Lương Tông rất giống nhau.
“Bạn cậu sao? Xin chào, tôi là Lương Việt.” Lương Việt nói với Mạch Đương.
Mạch Đương gật gật đầu, “Chào cậu.”
“Cậu… thật giống một người tôi từng gặp, cậu có biết một người…” Lương Việt nói mới nhớ đến lúc đó cậu ta không có xin số điện thoại đối phương, chỉ có thể nói, “Cậu có em gái không? Trước đó tôi từng gặp một nữ sinh có chút giống cậu.” Cậu ta nói là Mạch Đương mặc đồ nữ.
Mạch Đương: “…” Mẹ nó ánh mắt không cần tốt quá đáng vậy đâu!!
Trên đường trở về, Trì Yến hỏi chuyện Lương Tông, Mạch Đương đơn giản giải thích cho anh một chút.
Trước đây Lương Tông học cùng một trường trung học với Mạch Đương, bởi vì từng bảo lưu, vóc người Lương Tông so với người cùng khối cũng cao lớn hơn. Lúc ấy tính cách Lương Tông rất cáu kỉnh, bình thường một lời không hợp liền đánh nhau với người ta, sau lại còn dính líu với côn đồ chung quanh trường học, thỉnh thoảng đánh cướp chút tiền tiêu vặt của học sinh phụ cận, Mạch Nha cũng từng bị những kẻ đó chặn đường, Mạch Đương là con trai một, tiền tiêu vặt trên người không ít, ngại vì những kẻ đó có chút thế lực, bị cướp mấy lần cũng không dám nói, sau này có lần trên đường Mạch Đương cùng cậu nhóc trở về lại bị Lương Tông dẫn người chặn đường mới biết được chuyện này, tay phải Mạch Đương chính là bị Lương Tông làm gãy, còn lưu lại di chứng.
Trì Yến nghe đến đó chân mày cau chặt, kéo tay cậu qua cẩn thận lật xem, cũng hiểu vì sao trong nhà Mạch Đương có bóng rổ lại không chơi bóng.
“Đã tốt rồi, lại nói em cũng báo thù, anh không cần để ý.” Mạch Đương nói, năm đó thương thế cậu lành liền đi theo Lương Tông mấy buổi tối, thừa dịp cậu ta uống rượu cầm đồ nện vào chân cậu ta.
Lời tuy như thế, nhưng lúc Mạch Đương bị thương vừa vặn là sau khi mẹ cậu xảy ra chuyện không lâu, có thể tưởng tượng một mình cậu ở bệnh viện căn bản không có người chăm sóc, dưới tình huống như vậy thậm chí ngay cả một đối tượng để cậu nói mình đau cũng không có.
Cúi đầu hôn hôn cổ tay Mạch Đương, Trì Yến nhẹ giọng nói: “Về sau chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”
“Ừm.” Mạch Đương cười đáp ứng.
Tài xế lái xe nhìn không chớp mắt, xem như cái gì mình cũng không thấy.
Sinh nhật Lưu Hồng Nhạn Trì Hoan cũng trở về, một đoạn thời gian không gặp, Mạch Đương phát hiện cô vậy mà lại mang thai, bụng hơi nhô lên đã khoảng năm tháng thai kỳ, không thể không cảm tháng thời gian qua thật nhanh.
“Chúc nữ sĩ Lưu Hồng Nhạn xinh đẹp nhất nhà chúng ta sinh nhật vui vẻ, càng ngày càng trẻ tuổi xinh đẹp!” Trên bàn cơm mọi người cùng nhau nâng ly, đồng thanh nói, “Cụng ly!”
Sau khi ăn xong, Mạch Đương cùng Trì Yến tặng quà cho Lưu Hồng Nhạn, Lưu Hồng Nhạn vui tươi hớn hở cho mỗi người bọn họ một cái bao lì xì, Mạch Đương cầm bao lì xì có chút không biết làm sao, vẫn là lần đầu tiên cậu biết tặng quà sinh nhật còn thu được lì xì.
“Nhận đi.” Trì Yến thấy cậu cầm bao lì xì không nhúc nhích, khẽ nói với cậu.
Lưu Hồng Nhạn đeo vòng tay Mạch Đương tặng bà lên, hướng về ngọn đèn thưởng thức hồi lâu, liên thanh khích lệ, “Thật là đẹp, ánh mắt Mạch Đương rất tốt, dì rất thích! Đứa nhỏ ngoan, khiến con tốn kém rồi.”
Mạch Đương bị bà khen đến đỏ mặt, “Ngài thích là tốt rồi.”
“Thích lắm thích lắm!” Lưu Hồng Nhạn cười híp mắt nói, “Đúng rồi, sinh nhật Mạch Đương là lúc nào, chờ tới sinh nhật con cũng đến đây tổ chức đi, dì làm đồ ăn ngon cho con.”
Mạch Đương còn chưa mở miệng, Trì Yến liền trả lời trước nói: “Mùng một đầu năm.”
Mạch Đương quay đầu nhìn anh, “Làm sao anh biết?”
“Mùng một đầu năm?” Lưu Hồng Nhạn nói, “Này tốt nha! Vừa vặn trừ tịch năm nay con đến cùng đón giao thừa, mùng một làm sinh nhật cho con, có được không?”
“Vậy có thích hợp không ạ?” Mạch Đương có chút do dự, cậu còn chưa từng qua nhà người khác ăn lễ mừng năm mới bao giờ, những năm trước không phải một mình mình thì chính là đến cô nhi viện cùng mọi người trong đó.
“Đều là người một nhà có cái gì không thích hợp.” Trì Đông Minh nói.
“Đúng đó, còn nói như vậy dì sẽ tức giận.” Lưu Hồng Nhạn cũng nói theo.
“Anh Mạch Đương phải cùng qua lễ mừng năm mới nha, em dẫn anh đi xem pháo hoa.” Trì Bảo kéo tay cậu lắc lư.
“Nhiều người mới náo nhiệt, năm nay chị không có biện pháp trở về cùng đón giao thừa, phải dựa vào em đến bồi mọi người rồi.” Trì Hoan trêu ghẹo nói.
Mạch Đương có chút ngượng ngừng, nhưng càng nhiều là vui sướng, cậu dùng sức gật đầu, “Được.”
Lúc ngủ Mạch Đương mở bao lì xì Lưu Hồng Nhạn cho, phát hiện bên trong có tới hai ngàn, cậu ngồi trên giường cầm tờ tiền đỏ mới tinh không biết làm sao cho phải, không ai cho cậu biết tiền lì xì sẽ nhiều như vậy! Nếu không cậu chắc chắn sẽ không nhận đâu!
Trì Yến bên cạnh mở bao của mình ra, bên trong chỉ có tờ hai trăm đáng thương. “…”
Mạch Đương vừa thấy, vui vẻ: “Khác biệt thật lớn! Em phải làm sao đây?”
Trì Yến bỏ bao lì xì sang một bên, tựa lưng vào thành giường, “Em nhận là được rồi.”
Tiền lì xì đã nhận, cũng chỉ có thể như vậy, Mạch Đương đặt nó cùng chỗ với Trì Yến, lại gần hôn hôn môi anh, trực tiếp nằm sấp trên ngực anh hỏi: “Làm sao anh biết sinh nhật em?”
“Trên weibo của em nhìn thấy.” Trì Yến cũng không gạt cậu, anh lướt weibo của Mạch Đương xong, thấy được cậu post trạng thái sinh nhật trên đó.
“Đúng rồi, nhắc cái này mới nhớ, làm sao anh biết weibo em vậy?” Mạch Đương hỏi.
“Thiền Ngọc là fan của em, cô ấy cầm tiểu thuyết của em tới đây xem, bút danh của em cùng tên trên message giống nhau.”
Mạch Đương không ngờ Thiền Ngọc lại là fan của mình, trước kia cậu còn tưởng Thiền Ngọc là tình địch, quan hệ này thật là có chút vừa chua lại vừa thích.
Trì Yến nâng tay khoát lên đầu Mạch Đương, ngón tay chậm rãi trêu đùa tóc cậu, nói: “Về sau sinh nhật tôi cùng em trải qua.” Anh không muốn tại loại thời điểm tất cả mọi người đều nâng ly chúc mừng cậu lại chỉ có một mình lẻ loi đón giao thừa ở nhà.
“Được.” Mạch Đương cười nói, ngẩng đầu hôn hôn cằm anh.
“Được rồi, giờ chúng ta tâm sự những thứ khác.” Trì Yến đột nhiên nói.
“Hử?”
“Em biết Lương Việt?” Trì Yến hỏi.
“…” Mạch Đương nói chuyện hiểu lầm ngày đó, “Ánh mắt tên đó tốt thật đó! Như vậy còn có thể thấy giống.”
“Không tốt chỉ có chính em đi?” Trì Yến nói.
“A?” Mạch Đương sửng sốt một chút, ngồi dậy, “Thật sự giống sao?”
Trì Yến vươn tay dùng đầu ngón tay vẽ theo xương nơi chân mày cậu, “Lần đầu tiên nhìn thấy tôi liền nhận ra em.”
“Thật sự?” Mạch Đương kinh ngạc hỏi, nghĩ đến nụ hôn trên hành lang kia với Trì Yến, “Vậy lúc ấy anh có cảm giác gì? Hưng phấn sao?”
Hưng phấn… Đáy mắt Trì Yến chợt lóe một tia cảm xúc không rõ, ngón tay chậm rãi đi xuống, dừng ở cổ Mạch Đương, hơi hơi dùng sức kéo cậu qua, hai người mặt đối mặt, anh nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn môi Mạch Đương một chút, “Em muốn biết?”
Giọng Trì Yến có chút nhẹ, Mạch Đương nghe ra chút ý vị không giống bình thường, nhất là sau khi đã trải qua chuyện tối qua. Ánh mắt Trì Yến quá dụ người, cậu nhịn không được duỗi lưỡi liếm liếm môi Trì Yến, giống như có chút mời gọi mà thì thầm, “A, anh nói cho em biết đi.”
Câu trả lời của Trì Yến là lật người đè cậu dưới thân, một bên hôn môi, một tay cởi nút áo ngủ của cậu.
…
…
Mạch Ji Ji: Đồ thần kinh.
…
Trì Ji Ji: Thể xác và tinh thần sảng khoái.
…
Mạch Cúc Hoa: Đau cũng vui vẻ.
…
………
………… Trời đã sáng…