Mẹ Mạch Đương – Mạch Kỳ – thuộc gia đình đơn thân, khi còn bé cha qua đời vì tai nạn giao thông, mẹ bà dựa vào sức một người nuôi bà lớn. Sau khi tốt nghiệp cấp hai Mạch Kỳ thi vào trường phổ thông tốt nhất thành phố, thành tích vẫn cầm cờ đi trước, ở năm lớp mười hai kia mẹ bà bị kiểm tra ra căn bệnh ung thư dạ dày, trong nhà không có bao nhiêu tích góp, hầu như tất cả đều tiêu vào chuyện học hành của Mạch Kỳ. Vào niên đại đó, chi phí chữa bệnh khổng lồ ép vỡ một gia đình, bà lựa chọn bỏ học làm công, nhưng không tốt nghiệp phổ thông gần như không tìm được việc làm, chỉ có thể ban ngày làm ở siêu thị, buổi tối đến quán bar chào hàng rượu, nhưng cho dù bà có cố gắng, lại vẫn như cũ không thể bổ khuyết được giá chữa bệnh trên trời kia, thậm chí ngay cả đợt trị liệu đầu tiên cũng không thể thanh toán.
Nhìn mẹ từng chút suy nhược, trong tuyệt vọng Mạch Kỳ lại gặp được người đàn ông đầu tiên trong đời mình, cũng chính là cha nuôi Mạch Đương – Chu Vĩ Thành, kẻ đã hủy nửa cuộc đời bà.
Đối phương giúp bà thanh toán tiền chữa bệnh kỳ đầu tiên, cũng hứa hẹn chỉ cần bà gả cho ông ta ông ta sẽ gánh chịu tất cả phí dụng của mẹ bà. Dưới tình huống cùng đường bí lối đừng nói là cùng một người đàn ông xa lạ kết hôn, cho dù muốn mạng bà bà cũng sẵn lòng, cứ như vậy bà bán mình cho Chu Vĩ Thành.
Chu Vĩ Thành thực hiện hứa hẹn ứng phí trị liệu ra, hai người ký hợp đồng, chờ bà đủ tuổi pháp định liền đăng ký kết hôn. Vốn tưởng rằng hết thảy đều sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp, nhưng bà không ngờ đến Chu Vĩ Thành lại có khuynh hướng bạo lực, người bề ngoài thoạt nhìn nhã nhặn ở nhà lại như người điên mất trí thường xuyên nhục mạ đánh đập bà, các loại thủ đoạn khiến người kinh hoàng sợ hãi. Bà nổi lên ý muốn đổi ý, nhưng tính mạng của mẹ bà vẫn còn treo trong bệnh việc, bà không có đường để đi, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.
Tuy rằng mẹ bà luôn trị liệu, nhưng Mạch Kỳ cũng biết chẳng qua là lợi dụng thuốc thang kéo dài sinh mệnh mà thôi, có thể sống lâu một ngày là một ngày, bản thân sẽ không đến mức cô độc một mình, vốn bà định ngày nào đó mẹ bà nhắm mắt xuôi tay liền rời khỏi Chu Vĩ Thành, cùng ông ta mấy ngày này chịu không ít ngược đãi, coi như trả lại ân tình ông ta vươn tay giúp đỡ.
Chu Vĩ Thành vốn là một quản lý trung cấp của một xí nghiệp có chút danh tiếng, thu nhập cá nhân không tệ, nếu không cũng sẽ không chủ động gánh vác phí dụng chữa bệnh không nhỏ. Nhưng Mạch Kỳ không ngờ tới Chu Vĩ Thành sẽ dính vào bài bạc, dưới tình huống bà không biết không chỉ tài sản hoàn toàn không còn, ngay cả phí dụng cho mẹ bà cũng ngừng luôn. Mà bà càng không thể ngờ là, sau khi Chu Vĩ Thành tham ô công quỹ vì gán nợ, thông qua người trung gian đưa bà cho người khác – cha ruột Mạch Đương Cao Hoành Viễn.
Chu Vĩ Thành có khuynh hướng ngược đãi bắt nguồn từ khiếm khuyết phương diện nào đó của ông ta, chỉ có thể từ phương diện khác thỏa mãn tâm lý biến thái của mình, lúc ấy Mạch Kỳ mới không đến mười tám tuổi, bị ông ta giao cho Cao Hoành Viễn đã gần bốn mươi.
“Từ nhật ký của mẹ em mới biết được bà thống khổ, nếu không phải vì em, thậm chí bà không muốn tiếp tục sống…” Mạch Đương cúi đầu nói cho Trì Yến biết chuyện trước đây. Khi còn bé có rất nhiều chuyện cậu không hiểu, vì sao mẹ ghét mèo như vậy, vì sao cha nuôi ghét mình như vậy, vì sao người chung quanh luôn chỉ trỏ mẹ con cậu, thậm chỉ ở sau lưng nói mẹ cậu là kẻ thứ ba không biết xấu hổ, cho đến sau này khi biết chuyện cậu hận không thể giết hai người đàn ông kia.
Trì Yến nắm tay cậu, nhớ tới chuyện mẹ Mạch Đương qua đời lúc cậu lên cấp hai, “Mẹ em sau này xảy ra chuyện gì?”
“Tự sát.” Thời điểm Mạch Đương nói hai chữ này Trì Yến cảm giác được tay cậu có chút run, vội vàng nắm chặt cậu, nói: “Chúng ta không nói chuyện này…”
“Ở tầng đỉnh tòa nhà này của chúng ta.” Mạch Đương lắc đầu, tự mình nói, “Lúc ấy em còn ở trong trường, lúc nhận được điện thoại chạy về đã không còn kịp rồi, nghe người ta nói thời điểm phát hiện bà ở phía trên lại căn bản không có cơ hội gọi bà lại, bà gần như không chút do dự liền kết thúc sinh mệnh mình.”
Nói tới đây giọng Mạch Đương trở nên có chút khàn, cậu hít một hơi thật sâu, hô hấp có chút không liên tục, vùi khuôn mặt sâu vào lòng bàn tay: “Bà căn bản không muốn sống, bà đối với tất cả mọi người đều không chút lưu luyến, kể cả… em.”
Trì Yến đau lòng muốn chết, lòng bàn tay phủ lên gáy cậu, thấp giọng nói: “Sẽ không đâu, em nói bà vẫn luôn vì em, bà thương em mà.”
Trong phòng rất im lặng, qua rất lâu Trì Yến mới nghe Mạch Đương nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”
Trì Yến sờ sờ đầu cậu, không tiếng động an ủi cậu, dưới tình huống như vậy, nhiều lời an ủi hơn nữa đều có vẻ vô lực, chuyện gì cũng không thể thay đổi.
“Cả đời bà vì hai người mà sống, một người là bà ngoại, một người là em.” Mạch Đương ngẩng đầu, hốc mắt có chút hồng, “… mẹ có bệnh trầm cảm, em mang bà đi an dưỡng một đoạn thời gian, bà rất kháng cự nơi đó, không còn cách nào chỉ có thể thật lâu mới đi một lần. Em cũng từng nghĩ không đi học, ở nhà chăm sóc bà, dù sao em cũng không quá thích học, nhưng đối với chuyện này bà rất kiên trì, hơn nữa hết sức mẫn cảm với thời gian đến trường, ngoại trừ thời gian sau khi học xong, chỉ cần em trở về, bà đều phát cáu rất lớn, đối với tình huống của bà có kích thích quá mức, sau này là do nhà Mạch Nha hỗ trợ chăm sóc, em tiếp tục đến trường.”
“Bà đại khái là không muốn em bỏ dở giữa chừng giống bà.” Trì Yến lý giải, lúc trước mẹ Mạch Đương học giỏi như vậy, hơn nữa sớm có trường đại học danh tiếng gửi thư mời cho bà, nếu không xuất hiện loại chuyện này, bà khẳng định có thể dựng nên nghiệp lớn, nhưng cuộc sống chung quy có thể ép người khom lưng, hết thảy đều biến thành bọt nước. Bà không muốn Mạch Đương trở nên giống mình, vậy nên vô cùng coi trọng chuyện này.
“À.” Mạch Đương cười cười, độ cong khóe miệng lại có chút khó coi, “Em cho rằng tất cả đều sẽ tốt lên, thời điểm kia bà chậm rãi chuyển biến tốt, em cho rằng em và mẹ có thể như vậy an an ổn ổn mà sống tiếp, nhưng bà không đợi em giúp bà hoàn thành giấc mộng liền rời đi trước. Kỳ thật rất hận mình, nếu em cố gắng thêm chút nữa là tốt rồi, nếu lúc ấy kiên trì ở cùng bà thì tốt rồi…”
Chỉ là không có nếu như, người yêu thương cậu nhất trước đây đã mất.
“Chuyện này không thể trách em.” Trì Yến nói, không muốn cậu dùng tự trách cùng hối hận ràng buộc mình. Thời điểm mẹ Mạch Đương xảy ra chuyện Mạch Đương mới mười hai tuổi, đứa nhỏ choai choai, cậu có thể làm được rất có hạn.
Nhìn Mạch Đương trầm mặc không nói, Trì Yến đưa tay sờ sờ khóe mắt đỏ lên của cậu, nói: “Không cần tự trách.”
Mạch Đương duỗi tay bắt lấy tay anh, nắm trong lòng bàn tay, đối diện với ánh mắt tràn ngập lo lắng của anh, nói: “Anh không cần lo cho em, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy.”
Lời cậu chưa dứt, vừa nói Trì Yến liền nghĩ đến một mình cậu trải qua nhiều năm như vậy, mười hai tuổi cậu ôm tâm tình gì xử lý hậu sự của mẹ, sau đó lại sống tiếp thế nào, cậu ăn bao nhiêu khổ, đi qua bao nhiêu con đường mọc đầy gai bụi.
“Đừng lộ ra vẻ mặt như thế, so với em còn khó chịu hơn.” Mạch Đương nói.
“Sau đó thì sao?” Trì Yến hỏi.
“Sau đó dưới sự giúp đỡ của nhà Mạch Nha xử lý hậu sự, sau khi xử lý xong em tiếp tục đi học, thời gian trống thì đi làm công, về sau nữa…” Nói tới đây Mạch Đương cười lạnh một tiếng, “Sau đó Cao gia tìm tới cửa lần nữa…”
Một lần làm nhục kia không phải là lần cuối cùng, sau khi sự tình bại lộ Chu Vĩ Thành lợi dụng thủ đoạn bỏ thuốc lần nữa đưa bà cho Cao Hoành Viễn, cũng lấy tính mạng mẹ bà uy hiếp không cho bà nói ra.
Đối với Mạch Kỳ Cao Hoành Viễn không thể nói là vừa gặp đã yêu, nhưng lại vô cùng hài lòng với diện mạo của bà, sau khi hai người có lần đầu tiên thậm chí đưa ra yêu cầu muốn Mạch Kỳ làm tình nhân, Mạch Kỳ đương nhiên không chịu, Chu Vĩ Thành đã cầm tiền bỏ trốn, thật vất vả bà mới được tự do, sao có thể lại vào miệng sói.
Nếu như nói Chu Vĩ Thành là người bà hận nhất, vậy Cao Hoành Viễn chính là người thứ hai, bà hận không thể ăn tươi nuốt sống hai người, chỉ là không có năng lực nên sự căm thù của bà với hai người càng ngày càng sâu, ngược lại Cao Hoành Viễn càng ngày càng thích bà, nhiều lần hạ thân mình tôn quý đến khu lão thành tìm bà, bởi vì Mạch Kỳ có đôi mắt như mắt mèo, còn vơ vét các loại giống mèo cao quý đưa đến, cũng chính như thế khiến Mạch Kỳ trở nên phản cảm với mèo. Bởi vì ông ta thường xuyên đến, khiến người trong khi lão thành bắt đầu nghị luận ầm ỉ, dẫn ra lời đồn Mạch Kỳ là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.
Vốn trên tinh thần Mạch Kỳ đã thừa nhận áp lực rất lớn, các loại ngôn luận lại không dứt bên tai, người chung quanh đều ở sau lưng thậm chí trước mặt bà chỉ trỏ, từng câu khó nghe, những lời bất kham này đem người phụ nữ nội tâm đã sớm lở loét ngàn lỗ lột ra tầng bảo vệ cuối cùng, đánh nát nội tâm máu chảy đầm đìa của bà.
Thời điểm mẹ bà qua đời, bà mang ý tưởng cùng chết với Chu Vĩ Thành, lại không ngờ tin tức đột nhiên đến ngăn cản bà.
Mạch Đương đến là chuyện ngoài ý muốn, đứa bé này đến khiến bà vừa thống hận lại không cách nào che giấu kích động dưới đáy lòng, con đường phía trước của bà bi thương không chịu nỗi, e rằng đây là hy vọng duy nhất đời này bà có được.
Mà Cao Hoành Viễn cũng bởi vì bà chống cự dần mất đi hứng thú, không hề tới quấy rầy bà, tất cả thoạt nhìn tựa như đang chậm rãi tốt lên, bà an an phận phận đi làm, đi sớm về tối tích góp tiền chuẩn bị cho đứa bé sinh ra, Mạch Đương trong bụng bà mỗi lần máy thai, đều khiến bà có loại vui sướng phảng phất như được sống lại lần nữa, tựa như đứa bé này có thể rửa sạch tất cả dơ bẩn sau lưng bà.
Mà bà lại vui mừng quá sớm, lúc mang thai được bảy tháng, Chu Vĩ Thành biến mất đã trở về, lúc thấy bà mang thai cơ hồ muốn nhào lên bóp chết bà, may mắn cuối cùng chỉ hùng hùng hổ hổ trở về phòng ngủ, nếu không dưới tình huống lúc đó bà hoàn toàn không có năng lực chống cự.
Mạch Đương an toàn được sinh ra, trong nháy mắt nghe được tiếng khóc đứa nhỏ kia nước mắt bà rơi như mưa, gắt gao nắm lấy đôi tay nho nhỏ không muốn buông ra, sợ vừa buông lỏng bảo bối duy nhất của bà sẽ biến mất, bà vẫn một mình cô độc sống trong địa ngục.
Sau khi trở về Chu Vĩ Thành an phận một đoạn thời gian, sau lại không khống chế được dần bắt đầu tham gia đánh bạc, thậm chí còn dính vào ma túy, dưới tình huống thu không đủ chi, ông ta nghe được tin tức Cao Hoành Viễn không có con trai, đánh chú ý lên người Mạch Đương, lúc đó Mạch Đương mới chín tuổi, ông ta đem giấy khai sinh cùng ảnh chụp còn có chân tóc Mạch Đương gửi đến trước mặt Cao Hoành Viễn, trải qua xét nghiệm DNA, xác nhận Mạch Đương là con trai ruột Cao Hoành Viễn.
Cao Hoành Viễn tuy rằng cả đời thương nghiệp phong quang vô cùng, nhưng tiếc nuối nhất chính là không có con trai, liên tục hai vị Cao phu nhân đều sinh con gái cho ông ta, một là Cao Nguyệt, một là Cao Toa Toa. Khi biết Mạch Đương tồn tại, ông mừng như điên, ông không ngờ dưới tình huống mình không biết, Mạch Kỳ lại sinh cho ông một đứa con trai.
Ông cho người đi đón Mạch Kỳ cùng Mạch Đương, lúc ấy tuy Mạch Đương còn nhỏ, nhưng đối với người Cao gia đến lại có phản kháng theo bản năng, Mạch Kỳ lấy cái chết bức bách khiến Cao Hoành Viễn thỏa hiệp không mạnh mẽ mang người đi, không chỉ như thế, còn tống Chu Vĩ Thành vào ngục giam.
Cao Hoành Viễn cũng không từ bỏ dự định nhận Mạch Đương, trừ thường xuyên qua thăm bọn họ, đôi khi còn phái người đến trường học đón Mạch Đương đi, tuy rằng vẫn sẽ đưa về, nhưng lại đem đến cho Mạch Kỳ một loại áp lực, chỉ cần ông ta bằng lòng, tùy thời có thể mang người đi, chẳng qua là muốn bà tự nguyện mà thôi. Dưới áp lực trường kỳ như vậy, bệnh trạng tâm thần Mạch Kỳ vẫn che giấu dần dần lộ ra, vào lúc Mạch Đương mười một tuổi năm ấy, Cao Hoành Viễn lần nữa tỏ vẻ muốn đưa bọn họ về Cao gia, thái độ cương quyết khiến Mạch Kỳ nổi điên phát bệnh tâm thần, mà người đến cũng thiếu chút nữa bị Mạch Đương cắn đứt ngón tay, lúc này Cao Hoành Viễn từng bước ép sát mới dịu đi.
Sau đó bệnh trầm cảm của Mạch Kỳ ngày càng nghiêm trọng, có đôi khi cả ngày bà đều không mở miệng nói chuyện, Mạch Đương nói chuyện với bà cũng không được đáp lại, dần dà tình thần bà ngày càng uể oải, thậm chí còn xuất hiện tình huống ký ức rối loạn, Mạch Đương dưới sự trợ giúp của nhà Mạch Nha mang bà đi an dưỡng. Cũng may sau khi trải qua trị liệu chậm rãi có chuyển biến tốt, khi Mạch Đương cho rằng hết thảy mọi thứ đều sẽ tốt lên, bà đột nhiên từ tầng đỉnh nhảy xuống.